Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 77: Ở Hiện Tại Ta Cảm Thấy Món Ăn Này Được
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đây là khi tác giả bệnh và ăn mất ngon :v.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đây là lúc tác giả quá đau đầu khi phải viết đi viết lại một chương không ưng ý.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Còn đây là…fufufu, ta cảm thấy mình thật perfect! Trạng thái tự tin tuyệt đối.
Không bệnh tật, cơ thể đều ở trạng tốt nhất!
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Ảnh hơi mờ, nên chơi thêm phát mở rộng XD.
===
Thấm thoắt thời gian trôi qua cũng thật mau, đã được nửa tháng kể từ khi tôi đến thế giới mới này.
Một buổi sáng vẫn như mọi ngày, tôi tỉnh dậy tại phòng riêng của mình ở quán trọ Khuyết Nguyệt của Juliet.
Sau đó sẽ cho mình một phát kỹ năng Hồi phục để tẩy rửa đi vi khuẩn không biết có không, đang lên men trong răng của mình từ đêm qua sau khi đã dùng Hồi phục rồi.
Nói sao thì nói, thói quen của tôi và thế giới này vẫn là khác biệt, nhưng tôi sẽ không vì thế bỏ qua thói quen tẩy rửa răng vào buổi sáng lẫn tối này của mình.
Tất nhiên ở đây cũng có việc tẩy rửa răng này, nhưng nó chỉ diễn ra vào ban đêm.
Tôi đã trông thấy trong ký ức của Chise, cô đã sử dụng một cái bàn chải đánh răng của thế giới này.
Nhờ đó, tôi cũng biết được thói quen ở thế giới này nó là như vậy, nhưng cũng chỉ thế, họ còn chẳng có kem đánh răng và chỉ súc miệng bằng muối, đúng chuẩn tông thế giới trung cổ không sai vào đâu được.
Xong việc tẩy rửa răng miệng, tôi sẽ bước xuống dưới lầu để thường thức bữa sáng nhẹ nhàng của mình như mọi ngày.
Tất nhiên, Chise trong những ngày qua sẽ luôn dậy trước tôi và cắm chốt nguyên ở cái bàn nào đó, trong quán trọ để chờ tôi.
– Lilianna, chào buổi sáng.
– Ừm, chào buổi sáng.
Thấy tôi bước xuống lầu, Chise liền vui vẻ chào tôi, và tôi cũng làm ngược lại bằng cái chất giọng lạnh như băng đá của mình.
Thật tốt là Chise không thèm để tâm đến chất giọng của tôi, chứ nếu không người khác nghe vào, kiểu nào cũng giống như đang lạnh nhạt thờ ơ với đối tượng đang nói chuyện.
– Lilianna, chào buổi sáng.
Cô hôm nay muốn ăn món gì nào?
Sau Chise chính là Juliet, cũng vui vẻ chào tôi cùng một câu hỏi cho bữa sáng.
Mặc cho trước đó, cô ấy còn đang phục vụ cho một vị khách, sau đó thì bơ người ta ra mặt luôn chỉ vì tôi.
– Tùy cô đi.
Mấy hôm nay, tôi thấy món nào của cô nấu cũng hợp khẩu vị của tôi cả.
Tôi gật đầu như một lời chào lại với Juliet trong khi bước đến bàn của Chise, và trả lời cô ấy.
Nói sao nhỉ, mấy ngày qua ở quán trọ này, tôi có để ý rằng Juliet luôn sẽ e ngại khi tôi đối xử với cô ấy quá bình đẳng.
Cho nên, thay vì chào lại như Chise, tôi cũng chỉ có thể áp dụng cái cách như bề trên đang trả lời cấp dưới vậy.
– Tất nhiên rồi.
Cô đã đưa cho tôi nhiều đường như vậy.
Nếu không nấu ra những món ngon cho cô thưởng thức.
Thì tôi đúng là một đầu bếp thất bại nhất thế giới rồi còn gì.
Tôi ngồi vào bàn và ngẩng mặt lên nhìn Juliet đang niềm nở nói về chuyện tôi đã đưa đường cho cô ấy.
Thú thật thì, đường ở đây mắc chẳng khác gì vàng, một ký đường tương đương với 1 đồng vàng lớn.
Nếu như không phải tôi có tiền từ Rerlyn, thật sợ là cũng chẳng có tiền mua nổi đường để sử dụng trong tháng qua, dù có cật lực làm việc mỗi ngày đi chăng nữa.
– Cô nói quá rồi.
Dù không có đường, đồ ăn của cô vẫn ngon mà.
Việc tôi đưa đường cho cô, chẳng qua là không hợp khẩu vị những món ăn quá nhạt ở đây trong khoảng thời gian dài thôi.
Chắc do tôi ở thế giới của mình từ nhỏ, ăn những thức ăn cho vị đậm đà quen rồi.
Nên khi sang thế giới này khoảng được hơn tuần, tôi đã bắt đầu cảm thấy thức ăn ở thế giới này nhạt nhẽo, và phải lựa chọn việc mua thêm gia vị để cung cấp cho Juliet nấu những món đậm đà hơn cho mình.
Thật sự nói nhạt thì cũng không phải, nhưng từ việc cứ trộn trái cây và muối với nhau nhiều quá, ăn lâu cũng cảm giác không hợp miệng.
Ngoài ra, tôi cũng không chỉ đưa đường cho Juliet mỗi vụ đó.
– Vâng.
Vậy cô hãy thưởng thức món bánh kem này trước.
Tôi sẽ chuẩn bị cho cô món ăn mới vào sáng hôm nay.
Juliet đưa tay cầm lấy một dĩa bánh được một cô nhân viên cầm sẵn từ trước ở phía sau, khi thấy tôi bước xuống lầu, cười nói đặt lên trước bàn của tôi.
Đúng thế, tôi sẽ ăn một dĩa bánh kem nhỏ trước bữa sáng của mình.
Đây mới là lý do chính tôi đưa đường cho Juliet, lẫn công thức làm bánh kem mình đem theo từ thế giới trước đó.
Thói quen của tôi không chỉ có ăn nhiều.
Mà mỗi bữa sáng thường nhật, tôi còn sẽ ăn thêm một dĩa bánh kem trước bữa sáng để bổ sung năng lượng cho mình, sau đó sẽ là mới đến bữa ăn nhẹ của bữa sáng.
Mấy ngày đầu tôi không ăn là vì chưa kiếm ra tiền cũng như đường từ thế giới, và nhớ lại, tôi cũng chẳng có thời gian đâu mà đi mua.
– Ừm.
Tôi gật đầu với Juliet rồi đưa tay cầm lấy muỗng bắt đầu ăn.
– Vậy, còn của tôi đâu?
Trong khi tôi cho muỗng đầu tiên vào miệng, Chise ngồi đối diện tôi đã thắc mắc nhìn Juliet lên tiếng.
– Trong kia, vào mà tự lấy.
Bằng một giọng ngang hàng, thậm chí còn hóng hách hơn, Juliet nhìn Chise bằng nửa con mắt nói, rồi quay người mà đi.
– !! Này, tôi cũng mua đường cho cô mà? Sao cô đối xử tôi với Lilianna khác biệt vậy chứ?
Thấy thế, Chise liền đứng lên khỏi ghế, bước nhanh mà theo trong khi cố phản đối hành động của Juliet với mình.
– Đi mà tự hỏi mình là chủng tộc gì, còn cô ấy là chủng tộc gì.
Lúc Chise tiến đến gần, Juliet liền lí nhí lên tiếng, nó đủ to chỉ để hai người nghe, nhưng với đôi tai của tôi, chuyện nghe lén là quá đơn giản.
– Cái gì? Tôi ít nhất cũng được xem là bạn của cô ấy đấy.
Cô cũng phải đối xử với tôi cho tốt một chút chứ?
– Vậy à.
Còn tôi là đầu bếp chính của cô ấy đấy.
Còn là người biết cô ấy đầu tiên là ai nữa.
Tôi thậm chí còn hơn cô về mặc danh phận.
– Cô…cái lý bạn thua đầu bếp chính đó đâu ra vậy? Chuyện biết trước hay biết sau không phải là vấn đề.
Vấn đề chính là cô ấy uống máu của tôi trước đấy nhé.
– Hư…tôi sẽ nêm thật nhiều muối vào bữa ăn của cô vào bữa tới.
– Này…
Cả hai cứ như vậy, tranh luận với nhau cho đến khi bước hẳn vào bên trong nhà bếp.
Tất nhiên, người có vẻ thất thế chính là Juliet, vì dù sao cô ấy cũng chỉ là một bà chủ quán trọ phải kinh doanh, trong khi Chise thì lại luôn kè kè bên tôi mọi ngày.
Chuyện uống máu mà Chise nói thì.
Từ cái ngày mà tôi được Chise cho uống máu, cứ mỗi đêm sau đó, cô ấy sẽ cho tôi uống máu một lần.
Trong một lần vô tình, tôi đã bị Juliet thấy được và rồi cô cũng tham gia việc lấy máu mình ra cho tôi uống.
Tôi không thể từ chối được, bởi nếu làm thế Juliet sẽ bắt đầu bị tự ti đến mức đòi chết đòi sống.
Nếu nói mùi vị của Chise ngọt như kẹo thì mùi máu của Juliet cứ như một món ăn nêm gia vị đến tinh chuẩn nhất vậy.
Về mặt mùi vị chúng khác nhau, nhưng trên độ tận hưởng thì, phải nói là cả hai ngang nhau về đẳng cấp máu, thứ máu mà tôi cho là thượng hạng nhất tôi từng thấy qua.
Tôi nói như vậy, không phải ý là tôi đã nếm qua rất nhiều màu kể từ ngày đầu tiên uống máu.
Tôi thực ra chỉ là ngửi mùi màu khắp nơi khi có ai đó chảy máu trong lúc làm nhiệm vụ từ Hội mà thôi.
Chỉ như vậy, tôi có thể phân biệt ra được máu đó ngon hay dở.
Tất nhiên, với nhiều lần như vậy, đa số đều có một mùi vị khó ngửi, phần còn lại thì mùi dịu nhẹ, không đậm đà dụ hoặc như của Chise và Juliet, nghe cũng biết rõ ràng máu đó chỉ toàn hạ cấp.
Tôi cũng không rõ điều kiện người có được máu như Chise và Juliet là gì cho lắm.
Nhưng qua những ký ức của Chise, tôi rõ ràng có thể khẳng định được một điều, máu của những cô gái con trinh chính là loại máu chất lượng nhất đối với các Ma cà rồng trên thế giới này.
Mà Chise và Juliet lại là hai người thuộc loại này.
Ngoài ra, nói đến ký ức từ vụ uống máu thì.
Tôi cũng chỉ xem của Chise đúng một lần kể từ khi còn ở biển.
Sau lần đó, tôi đã ngắt luôn cái kỹ năng kia, nên dù có nếm qua máu của Chise lần hai, hay máu của Juliet sau đó, tôi cũng không thấy được thông tin gì từ họ nữa.
Nói sao thì nói, tôi đúng là hiện đang khát rất nhiều thông tin về thế giới này.
Thậm chí, còn nhiều hơn nữa vượt qua kiến thức mà Chise có về thế giới qua những trang sách.
Nhưng đây nói sao cũng là xâm phạm quyền tiêng tư của người khác, nên tôi sẽ không làm.
Nó không chỉ là hành động không đẹp, mà còn là hành vi bất lịch sự.
Cho nên, tôi sẽ không làm trừ khi đó là việc cực kì quan trọng, cần đến kỹ năng này.
– Cô đợi đấy cho tôi! Thù này tôi sẽ trả!
Sau một lúc vào phòng bếp, tiếng ầm ĩ của Chise lại phát lên đủ lớn để cả quán trọ nghe thấy.
Tiếp đó, Chise tức giận bước ra khỏi phòng bếp, với một cái bật tung cửa mạnh.
Đến đây, tôi cũng hiểu được lý do tại sao Chise tức giận.
Dĩa bánh của cô ấy, thứ đáng ra phải giống như dĩa của tôi, lúc này cái bánh kem đã bị mất một nửa.
Nhìn kiểu gì cũng biết, Juliet đã giở trò, mà còn là thẳng thắng trước mặc đối phương như Chise.
– Thật bực bội.
Cầm cái dĩa bánh bị mất hết phân nửa, Chise hậm hực bước nhanh đến phía tôi, đặt mạnh cái bánh lên bàn với gương mặt nửa giận, nửa muốn khóc.
– Lilianna, cô trị Juliet giùm tôi với! Tự nhiên khi không cô ấy cắn nửa cái bánh của tôi luôn này.
– …
Tôi dừng tay việc thưởng thức bánh kem một cách chậm chạp của mình, ngẩng đầu lên nhìn Chise.
Tôi cảm thấy cô ấy thật tội, nhưng chuyện giữa hai người họ, tôi không thể xen vào được, vì không thể thiên vị với bất cứ ai trong tình huống nay, khi cả hai, ai cũng là người rất có tầm ảnh hưởng với tôi lúc này.
– Tôi nghĩ việc này cũng là lỗi của cô đấy Chise.
Nếu như cô bớt ganh đua với cô ấy, tôi không nghĩ chuyện này sẽ diễn ra đâu.
Tôi từ từ nói với Chise biết về hành động của mình lẫn Juliet trong mấy ngày qua.
Tôi thực sự biết mình là một giống loài quý hiếm trong thế giới này, không chỉ thế, còn là giống loài được tôn trọng nhất, yêu thích nhất.
Nhưng việc cả hai cứ ganh đua về với vì những chuyện nhỏ nhặt khi ở bên, điều đó làm tôi thật sự rất mệt mỏi vì nó cứ kéo dài không dứt như thế.
Nhiều lúc như vậy, tôi cứ nghĩ mình thà làm một con người ngay lúc này còn hơn, một Ma cà rồng kiểu bị xem như vật ganh đua thế này.
– Với lại…!Cô cũng biết chúng ta không còn ở đây lâu mà đúng không?
Từ cái ngày mà tôi nãy ra ý định hỏi Chise về chuyện có thể đồng hành cũng mình tham quan thế giới hay không và hỏi cô vào ngày kế tiếp, cô ấy đã đồng ý ngay lập tức.
Cho nên, sau những ngày ở thành phố này, tham quan sạch sẽ từng nghóc nghách nơi vui vẻ của nó, tôi cũng phải lên đường đến chuyến phiêu lưu mới rồi.
Từ lúc đến thế giới này, tôi cũng không có ý định sẽ định cứ mỗi một chỗ, mà sẽ ưu tiên chuyện phiêu lưu và khám nhưng văn hoá và nhiều thứ mới mẽ ở đây hơn.
Thế nên, vào thời điểm này cũng đã đến lúc để tôi đi rồi.
Tôi cũng chưa nói chuyện này cho Juliet vì sợ làm cho cô ấy buồn và chỉ nói với Chise về dự định của mình trong tương lai.
Thế nên, Chise sẽ biết được tôi muốn làm gì trong những ngày tiếp theo, còn Juliet thì không biết gì cả.
Tôi cũng không có ý khiến cho Juliet sẽ buồn bã hay tự tị, nên đã lên một chút kế hoạch để chia tay với cô ấy, cũng các món quà mình chuẩn bị vào sát ngày lên đường.
Có như vậy, tôi mới mong rằng Juliet cũng không quá buồn bã và cảm thấy bị bỏ rơi.
– Dù cô nói vậy…
Chise dù biết thế, nhưng vẫn tỏ vẻ không cam, sau mới buông ra cùng một cái thở dài.
– Được rồi, tôi tạm tha cho cô ta.
Nhưng đêm nay, tôi sẽ được nhận phần bánh to nhất.
– Nhất định, tôi sẽ cho cô ăn đến không ăn nổi nữa thì tôi.
Chuyện tôi và Chise nói là kế hoạch bữa tiệc chia tay vào đêm hôm nay.
Tôi dự định sẽ tự tay làm một số loại bánh kem mình biết để đãi, nên Chise mới muốn phần nhiều nhất là như vậy.
– Cô nói đấy.
– Hai người đang nói gì thế?
Chise vừa xác định với tôi thì Juliet cũng ra khỏi bếp với một cái khay trên tay, bước nhanh đến chúng tôi với ánh mắt tò mò, cùng đôi tay dựng đứng hết cỡ như muốn biết chuyện gì đang diễn ra.
Có vẻ như, đôi tai của Juliet cũng khá thính, nên đã nghe được chút gì đó khi hai chúng tôi nói chuyện rồi cũng nên.
– Tôi đang nghĩ đến một bữa tiệc nhỏ vào đêm nay của ba chúng ta bằng bánh kem.
Nên Chise muốn phần bánh lớn nhất.
Tôi liền mở miệng nói trước khi Chise có ý định nói gì đó khiến mọi thứ bị bại lộ một cách không đúng lúc.
Thế nhưng, việc tôi nói như vậy, dường như đã nổi lên sự ganh đua trong tâm của Juliet.
Bằng một đôi mắt khinh bỉ, Juliet trong khi bày thức ăn lên bàn tôi, liền quay sang nhìn Chise mà lên tiếng.
– Đúng là đứa ham ăn.
– Này.
Cô nói ai ham ăn? Tôi ăn còn chưa bằng một phần nhỏ của Lilianna nữa đấy! Nếu muốn nói, sao cô không nói Lilianna trước!
Chise liền bật lại, tất nhiên là, nói đến việc ham ăn, tôi sẽ là người bị dính đạn khi ăn nhiều nhất cái chốn này.
Nói một lần có lẽ sẽ cảm thấy quê, nói nhiều lần sẽ cảm thấy tự tị, nói quá nhiều, nhiều đến mức ngán ngẫm thì sẽ mất luôn cảm giác.
Tôi chính là ở giai đoạn cuối đó.
Cũng không quan tâm đến cả hai nói gì, tôi chỉ đưa tay đến phần đồ ăn đang được đậy nắp do Juliet bày ra.
– Lilianna, đây là món Fedlen ở quê tôi, cô ăn xem có hợp khẩu vị không?
Dường như cũng không chỉ tôi, không quan tâm đến Chise nói gì, Juliet cũng như vậy mà vui vẻ giới thiệu với tôi một bát cá sắc lát vừa, chiên, trộn với bánh mì và rau xanh đủ loại với một loại nước sốt gì đó có màu vàng cam cô đã bày ra.
– Được…
Tôi gật nhẹ đầu với Juliet và bắt đầu thử.
Bên kia, bị bơ ngang nhiên như vậy, Chise cũng đã giận đến đỏ mặt, nổi gân xanh, cũng nhịn xuống mà hậm hực ăn chiếc bánh kem chỉ còn nửa của mình.
Tôi thử cho món cá của Juliet vào miệng.
Thứ đầu tiên tôi cảm giác được chính là vị ngọt nhẹ của nước sốt, sau là vị thơm có chút mằn mặn, tiếp đến mới là mùi vị cá được ráng ngoài giòn trong mọng nước, cuối cùng chúng bắt đầu hoà quyện với mùi bánh mì nướng thơm ngon cùng chút rau giảm đi bớt cảm giác ngậy từ sự đậm đà của gia vị.
– Ngon thật đấy.
Tôi khen ngay sau khi nuốt xuống muỗng đầu.
Tôi không hề nói dối, món ăn này nhìn có chút lạ mắt, nhưng mùi vị của nó thực sự rất ngon, nhất là đến từ món nước sốt có mùi vị mà tôi chưa từng nếm qua trước đây này.
– Thật sao?.