Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 6: Ở Tương Lai Ta Cuối Cùng Cũng Có Cách Kiếm Thông Tin
Như vậy là không được rồi.
Làm sao đây? Phải làm thế nào để tiếp tục trò chuyện và dò hỏi thông tin đây!? Nhóm người mạo hiểm giả của ông chú đội trưởng tách ra, để tôi bước đến chỗ con gấu và nhẹ nhàng đem nó kéo ra khỏi cái hố.
Đúng vậy, tôi không thể đem nó vác lên người được, nên đã tạo lại chiếc găng tay mình đã biến thành chiếc nhẫn trước nó nắm lấy cái chân kéo nó sọc sệt kéo đi với ý định ra khỏi khu vực nhóm bọn họ cắm trại.
Nhưng trong lúc kéo nó đi, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về điều mình muốn làm là hỏi về thông tin của thế giới này sẽ dừng lại ở đây.
Nhưng đồng thời, tôi cũng không thể nghĩ ra được cách nào nữa, chỉ sợ vừa hỏi là cả nhóm của ông chú mạo hiểm giả đã hét toán lên tôi muốn xâm lược thế giới này nữa thì rất mệt.
Thôi…nếu không hỏi được thì cứ tạm thời tự mình đi tích lũy thông tin vậy.
– Thật xin lỗi vì đã phá hoại chiếc lều của các vị.
Tôi kéo con gấu đến trước mặt nhóm mạo hiểm giả, cũng là lúc dừng việc suy nghĩ cách kiếm thông tin và nói lời xin lỗi với chuyện mình đã gây ra.
– Tôi hiện tại không có tiền, nên nếu có thể tôi muốn ghi nợ.
Sau này nếu có dịp gặp lại tôi nhất định sẽ trả nó cho các vị.
Thật tiếc khi đó là sự thật, tôi bây giờ đã từng là một thằng muốn gì cũng có thể mua được trở thành kẻ chẳng còn một xu chỉ trong vọn vẻn nửa ngày.
– Không, không.
Không sao đâu cô bé, chỉ là một chiếc lều thôi mà.
Bọn tôi có dự trữ vài cái nên sẽ không sao đâu.
Ông chú đội trưởng mạo hiểm giả thật tốt khi nói như vậy.
– Vậy cảm ơn ông chú.
Tôi đã lo lắng mọi người sẽ phải ngủ bên ngoài.
Nếu như vậy thì tôi yên tâm rồi.
Đúng rồi, tôi chưa biết tên của ông chú?
Hiểu lầm lại hiểu lầm, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết ai ở thế giới này cả.
– Khụ, quên mất.
Tự giới thiệu tên tôi là Ganrd, đây là Gamer, Fear, Dina và Reian.
– Chào, cô bé.
Gamer mà ông chú đội trưởng mạo hiểm giả tên Ganrd nói là một thú nhân trong truyền thuyết.
Gamer cũng phải cao hơn hai mét, với cơ thể to con và một đôi tai thú màu nâu đen giống gấu trên đầu tóc cùng màu, gương mặt thì cực kì dữ tợn và có một cây chiến phủ thật to phía sau lưng.
Giọng nói của ông chú này nghe khá thân thiện so với gương mặt của ông ta.
– Chào.
Đội trưởng tôi qua kia chuẩn bị lửa đây.
Fear thì chỉ là một con người cao hơn mét 7, với thân hình hơi gây đôi mắt gần như muốn híp lại.
Ông chú này có máu tóc màu xanh xẫm, gương mặt khá ốm, nhìn chẳng thân thiện chút nào.
Đầu giờ ông chú này cũng chỉ cuối đầu, nói cũng khá là ít.
Mái tóc của ông chú này, tôi không nghĩ là nhuộm đâu, mặc dù nó không được óng mượt như người dùng dầu gội thường xuyên, vì lông mi, râu của tất cả những người ở đây đều có trùng với màu tóc.
Mà ai sẽ lại đi nhuộm lông mi với râu chứ? Chắc có nhưng thế giới fantasy nhìn như ở thời điểm trung cổ thế này đã tạo ra và bán rộng rãi nó rồi sao? Chắc không đâu nhỉ?
– Chào em.
Tiếp đến là Dina, đó là một cô gái con người có mái tóc màu đỏ cam, gương mặt không đến nổi xinh đẹp nhưng ít ra nhìn không đến nổi quá xấu, ngực cũng thuộc hàng trung bình, cao khoảng hơn mét 7 còn cao hơn cả Fear.
– Rất vui được gặp em.
Ngươi cuối cùng là một cô gái thú nhân sói, có mái tóc màu vàng nâu, một đôi tai và một cái đuôi trông khá mềm mượt ở phía sau.
Cô gái này hình như ngay từ đầu không có chiến đấu mà chỉ ôm một cây quyền trượng đứng ở phía sau.
Không biết cô gái này có phải Pháp sư không nhỉ? Tôi tự hỏi.
Riêng phần ông chú Ganrd thì đó là một gã đàn ông con người có mái tóc nâu đen với hàm râu lởm chởm như chưa cao tốt vào sáng sớm, gương mặt thì trông có hơi tầm thường nhưng lại có vài điểm nổi bật khiến người ta có thể nhìn ra từ đám đông.
Ông chú này cao đến hơn mét 8.
Trong nhóm này thì sau Gamer, ông chú này là cao nhất.
– Trước khi em đi, có thể cho chị hỏi một câu được không?
Sau phần giới thiệu, Dina bỗng chạy đến chỗ tôi.
Tôi đưa mắt nhìn vào gương mặt Dina, tuổi chắc tầm hơn 20, tôi thì mới 16, gọi cô cũng như chê người ta già, nên thôi thì chị thì cứ chị vậy.
Tôi chấp nhận cái kiểu xưng hô này.
– Được, chị cứ tự nhiên.
Cái gì em có thể trả lời được thì sẽ trả lời cho chị.
Tôi tự nhiên nhất có thể để đáp lại.
Không hiểu sao khi gọi Dina bằng chị, trong cơ thể tôi có chút cảm giác kháng cự khá là mảnh liệt.
Tôi luôn có cảm giác Dina chẳng là gì cả, việc gọi chị với ai đó đúng là ô nhục….!Một cảm giác thật kì quái.
Tôi trước giờ chưa bị nó bao giờ.
Thôi kệ, lỡ rồi tôi nghĩ mình cứ đứng ở vị trí 16 tuổi để xưng hô với người lớn vậy!
– Trước đó…em không thích bọn chị sao? Giọng em nghe thật sự như chẳng muốn nói chuyện vậy.
Chị Dina khó khăn nói.
A…cái này à.
Điều chị Dina nói làm tôi nhớ đến mấy ngày đầu tiên nhập học cấp 3, cái cảm giác khi đang nói chuyện với thằng bạn mới kết và nó phán một câu y chan vì cái mặt lạnh của mình.
– Chị đừng hiểu lầm nữa…
Tại sao mình lại nói nữa nhỉ? Tôi đã định dừng lại ở chữ lầm, nhưng kết quả lại buộc miệng nói ra chữ nữa khi lại bị hiểm lầm thêm một vấn đề khác.
– Thật ra thì, đây không phải là em ghét ai.
Chỉ là, em mắc một căn bệnh không thể biểu hiện cảm xúc nên nó mới vậy.
Giọng em lạnh tanh như vậy cũng là có nguyên do.
Nói chuyện kiểu không buồn không vui như thế này cũng đúng là đau đớn.
Trong tâm can mình, tôi rõ ràng biết mình có thể biểu hiện cảm xúc, nhưng lúc dùng nó trên mặt thì lại cứ như bị cái gì đó ngăn lại vậy.
Cho dù cố đến cỡ nào tôi cũng không thể nhếch cái môi lên cười một cách đàng hoàng được.
– R-Ra là vậy.
Nó làm chị cứ tưởng em không thích ai đó nên mới nói bằng tông giọng như vậy.
Chị Dina trông có hơi bối rối khi nhận ra tôi bị bệnh.
Điều này cũng khá giống với mấy người lớn mà tôi quen, còn mấy thằng bạn trên lớp? Ôi thôi, bọn nó mà không nghĩ cách để trêu cho tôi cười thì nhịn không nổi.
Trong lớp tôi còn treo cả giải thưởng lên đến vài triệu đồng tiền đất nước tôi chỉ để đầu tư cho đứa nào đó có thể khiến tôi mỉm cười một cái nhẹ.
Tất nhiên là năm học đầu trôi qua thỉ vẫn chẳng có ai ôm được giải, năm thứ hai nó vẫn treo ở đấy và tôi còn chưa kịp bị chuẩn bị tinh thần để bị chọc cười tiếp thì đã ở đây.
Biết tin tôi chết chắc cái giải thưởng đó cũng bị tháo luôn rồi.
Thật tiếc là tôi không thể đứng ở đó để nhìn xem bọn họ dùng tiền đó để làm gì.
Nghĩ một chút thì cũng có thể là đi mua quà đem đến viến tôi luôn cũng không chừng.
– Vậy không biết điều chị muốn hỏi là gì?
Tôi cố quay lại cuộc trò chuyện trước khi sự tội lỗi và sợ lấn áp luôn chị Dina bởi khui ra căn bệnh của tôi.
Hầu như người lớn nào nhắc đến đều sẽ như vậy, họ tưởng tượng rồi thử nghĩ đó là mình thì như thế nào và bắt đầu sợ hãi khi lo lắng mình không thể cười hay buồn được.
Sau đó, khi đã nghĩ xong chuyện này họ sẽ bắt đầu chuyển qua thương hại tôi.
Thật là lố bịch! Trước đó khi còn nhỏ tôi có thể xem đây là vấn đề, nhưng khi có nhận thức rõ ràng, tôi liền cảm thấy nó chẳng phải là vấn đề gì lớn lắm.
Không thể hiện bên ngoài, tôi vẫn còn nội tâm để thể hiện kia mà, ngoài ra còn cách cầm một tờ giấy hay chiếc điện thoại vẽ ra cái mặt cười để thể hiện nữa.
– Chuyện là…làm sao em có thể phá hủy được Ma thuật của chị? Trông em không giống như đã dùng Ma thuật lúc đó.
Em có kỹ năng nào liên quan đến việc phá hủy Ma thuật sao?
Ra đây là câu hỏi sao? Tôi thầm nghĩ và bắt đầu nhớ lại cái lúc mình xúc động phủi đi Ma thuật của người khác như phủi tắt một ngọn nến.
– Em không hiểu ý chị lắm, nhưng lúc đó em chỉ phá hủy cấu trúc của Ma thuật chị phóng về phía mình mà thôi.
Trong cái phủi tay nhẹ nhỏm đó, thực ra là em đã dùng một kỹ thuật để lau đi một phần trên vòn tròn Ma thuật của chị, khiến cho Ma thuật mất đi sự kết nối và biến mất.
Kỹ thuật gì đó thì tôi chỉ là bịa thôi, còn việc lau đi cấu trúc của Ma thuật thì mình đã thực sự làm.
Sau khi đã nhìn qua một lần Ma thuật của chị Dina, tôi liền biết mình phải làm gì để phá hủy nó mà không cần tốn quá nhiều sức.
Mỗi lần tôi phủi tắt một Ma thuật, ngón tay tôi đã chạm vào lõi của Ma thuật là vòng tròn Ma thuật mà chị Dina đã tạo ra, rồi bằng một cách nào đó đến tôi cũng không rõ xoá đi cấu trúc bên trong, biến việc liên kết giữa chúng nó với thứ gì đó bên trong ngắt đi rồi tan biến.
Nó không khác gì một chiếc máy bay điều khiển đang bay về phía mình và tôi nhanh tay đem pin trong nó tháo ra vậy.
– Lau đi? Làm sao có thể như vậy!? C-Cho là chị không có được đào tạo Ma thuật đến nơi đến chốn, nhưng Ma thuật thứ hai, Ngọn Thương Lửa, cũng không phải Ma thuật sơ cấp.
Làm thế nào mà em có thể lau đi được? Không, đúng hơn là chuyện đó rất bất khả thi.
Chị Dina một mặt không tin nhìn tôi.
Có cho là không tin đi, nhưng sự thật là vậy.
Tôi muốn nói với chị Dina như vậy.
Không thể nói thẳng, tôi quyết định bẻ cong và đổi thừa cho đất nước trong mơ của mình.
– Chuyện đó.
Ở đất nước của em thì nó chỉ là cơm bữa thôi.
Mỗi khi hai người chiến đấu bằng Ma thuật, họ sẽ xem ai là người có Ma thuật rắc rối nhất.
Nếu không Ma thuật sẽ rất dễ dàng bị một bên còn lại hủy đi.
– …!
Chị Dina nghe tôi nói xong thì chỉ đứng bất động tại chỗ.
Nhưng người phía sau đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
– Dina, thôi đi.
Một đất nước có thể tạo ra được chiến thuyền băng qua đại dương.
Cô nghĩ ở nơi đó sẽ có người bình thường sao?
Sau một lúc, ông chú Ganrd tiến lên vỗ vai chị Dina như muốn cho qua chuyện Ma thuật này.
– C-Cũng đúng.
Cô bé nhỏ tuổi như vậy mà đã có sức mạnh khủng khiếp như thế này.
Tôi đúng là không suy nghĩ sâu hơn rồi.
Cảm ơn em đã cho chị biết điều đó.
Thật không ngờ trên thế giới này lại có một kỹ thuật đáng sợ như vậy.
Nếu ai trên thế giới cũng biết, Pháp sư bọn chị chắc có nước đi làm nông hết.
Chị Dina nhanh chóng chấp nhận và còn nghĩ sâu tới nổi Pháp sư đi làm nông luôn.
– Chuyện đó không thể đâu.
Pháp sư lúc đó nhất định sẽ nghĩ ra cách để cải tiến Ma thuật của bản thân thôi.
Con người phát triển tự nhiên trình độ cũng phát triển, đó là quy luật vận hành của thế giới từ xưa đến nay rồi, nên tôi nghĩ thế giới này vẫn sẽ không thay đổi khi xuất hiện nhiều người như tôi đâu.
Mà không hiểu sao tôi lại tự dưng chắc chắn về một điều mà mình không rõ nhỉ? Ngày hôm nay, tôi cảm thấy mình thật kì quái?
Không lẽ là vì cơ thể của mình sao? Tôi có chút phân vân về vụ cơ thể sẽ ảnh hưởng đến trí não của một con người mà đã nghe trước đó rất lâu.
– …Em nói cũng phải.
Ở đất nước em có thể làm được thì bên ngoài sao có thể không chứ? Ahahaha…
Chị Dina cười trông thật cay đắng như kiểu nói mà đến mình cũng không tin vậy.
– Vậy em đi nhé?
Trả lời xong và câu chuyện vẫn không hề có lý do nào cho tôi khai cuộc về vụ thông tin, đúng là đắng lòng.
– Đợi một chút.
Trước khi tôi kịp quay đi, chị Dina đã vội đưa tay ngăn tôi lại.
– Kỹ thuật mà em nói.
Không biết có thể dạy cho chị được không? Em yên tâm, chị sẽ trả tiền cho em.
Bây giờ chị không mang theo nhiều tiền, nhưng khi về thành phố nhất định sẽ trả cho em rất nhiều tiền.
Dù không biết có thể giúp em bù lại số đồ đạc mình đã mất hay không, nhưng với nó em có thể sống ở vương quốc này vài năm mà không lo lắng mình bị đói!
Chị Dina nói như một kẻ đang quyết định bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn vậy, trông khá là đáng sợ.
– Dina, tiền mà cô có…
– Mặc kệ! Tôi muốn học kỹ thuật này! Các người đừng ngăn cản tôi!
Reian đã lên tiếng muốn bảo gì đó nhưng lại khiến cho chị Dina trở nên tức giận.
Dạy sao? Đúng là mình bây giờ cần tiền thật, nhưng vẫn cần thông tin hơn nhiều.
Ở thế giới nào, thì người khác cũng cần một thứ như tiền để giao dịch.
Nhưng có tiền mà không biết giá trị của nó thì cũng chẳng khác gì cầm tiền mà như cầm một hòn sỏi cục đá cả, cho nên tôi nghĩ mình nên biết về thông tin thế giới này trước đi đã.
Tôi nghĩ chuyện đòi học này cũng là một cái lý do khá hay để mình đổi được thông tin muốn biết.
Chuyện dạy thì tôi nghĩ mình có thể giải quyết được vì nắm rõ kỹ thuật này chẳng khác gì cầm một ly nước mà uống, cách nâng ly, cách mở miệng, cách nuốt nước, tôi nắm rõ và chỉ cần truyền đạt đi là được.
– Có thể không? Chị biết kỹ thuật đó hẳn là một loại…
– Không, thật ra thì đó chỉ là kiến thức cơ bản của mọi Pháp sư ở chỗ em mà thôi.
Tôi đoán được chị Dina đang nghĩ đến việc đây là một kỹ thuật cực kì phức tạp không thể truyền đi nên đã chặn ngang nếu không lại bị suy tưởng và hiểu lầm tiếp thì rất là mệt! Một người bình thường thì có thể chịu hiểu lầm được bao nhiêu lần? Một lần có thể xem là hiểu lầm, vui thôi bỏ qua.
Hai lần có thể xem là hiểu lầm chút, không đáng kể.
Ba lần có thể xem là hiểu lầm, không vui chút nào.
Bốn lần, năm lần bị hiểu nhầm lúc này bạn sẽ có cảm giác mọi người đang cố không thèm hiểu bạn và bạn trong suy nghĩ của người khác không phải là mình và chẳng khác gì đang bị tẩy chay trắng trợn cả.
– Vậy có thể truyền đi!?
Chị Dina không còn cách xa tôi nữa, ngay khi tôi nói thì chị ấy đã bay đến túm lấy vai tôi và đôi mắt trở nên sáng rỡ như vớ được hi vọng.
– Tất nhiên.
Nhưng thay vì tiền, em muốn biết một số chuyện ở thế giới bên ngoài.
Yên tâm, nó không liên quan gì đến quốc gia này quốc gia nọ đâu.
Điều em cần biết chỉ là kiến thức cơ bản thôi, nếu câu nào chị không trả lời được có thể bỏ qua.
– Được! Chị chấp nhận!
– Dina…
– Cút! Là một Pháp sư, tôi nhất định phải học kỹ thuật này.
Có nó, tôi sẽ không sợ bất cứ một tên Pháp sư nào nữa!
Ganrd và Reian muốn lên tiếng cản lại chị Dina đang hưng phấn thì lập tức bị bả cho một phát mắng nính luôn.
Người này cũng thật là hung dữ đi.
– Hà…Reian, Gamer, chúng ta đi thôi.
– Đội trưởng thế được sao?
– Để tùy Dina đi.
Nếu cô ta quyết rồi thì ai mà cản nổi.
…
Sau khi bị mắng, ba người kia cũng không ở lại nữa mà được ông chú đội trưởng dẫn rời đi để làm công việc của họ.
Còn tôi, ở lại thì đã bị chị Dina lôi kéo tới tấp để ở lại khu vực của cả nhóm hôm nay để dạy cho chị ta kỹ thuật xoá đi Ma thuật của mình.
Tôi lúc này mới cảm thấy mọi chuyện đi đúng hướng của nó.
Có điều…
– Sư phụ! Chúng ta bắt đầu thôi!
Chị Dina bắt đầu gọi tôi bằng sư phụ thì có chút hơi phiền toái.