Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 47: Ở Tương Lai Ta Cảm Thấy Tiền Của Mình Đang Bị Hoang Phí


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 47: Ở Tương Lai Ta Cảm Thấy Tiền Của Mình Đang Bị Hoang Phí


Hm? Mình nghe được nó nói gì?
Khác với tiếng của con người, lời lẽ của con Hibuu này gần giống như những con Hibuu khác, nhưng lại mang theo âm điệu.

Và sau khi nghe vào tai tôi, nó đã biến đổi trở thành một thứ tựa như ý nghĩ, tôi có thể hiểu nó hệt như việc vừa đến thế giới này đã nói chuyện một cách bình thường với nhóm của Ganrd vậy.
– Knw…thôi đi, nói kiểu đó thật dị.

Tôi nghĩ định dùng ngôn ngữ của nó chẹp chẹp môi để nói lại, nhưng sực nhớ kỹ năng của mình hình như đâu phải chỉ có thể sao chép ngôn ngữ.

Đọc ngữ, loại kỹ năng này không chỉ cho phép tôi đọc ra ngôn ngữ mà đối tượng nói, tôi còn có thể dùng ngôn ngữ của mình hoá thành một loại ý nghĩa để truyền tải sang cho đối tượng nghe.
– Câu trả lời chắc ngươi cũng không cần ta phải trả lời đâu nhỉ?
– Ngươi…ngươi có thể nghe hiểu lời ta?
Con Hibuu ngay lập tức tỏ ra kinh hãi với tôi.
– Tại sao ta không thể nghe được ngươi nói gì.

Được rồi, không nói nhiều nữa, ngươi sẵn sàng đi chết chưa?
Giết một con Hibuu chỉ biết kêu tiếng kuwwk kuwwk như tiếng khạc đờn hay giết một con cùng phát ra loại âm thanh như vậy, cũng không khác gì lắm với tôi bây giờ, người thậm chí đã giết nhiều người, sinh vật biết nói còn hơn cả mình nghĩ, khi sống tại một thế giới mới.
– Ngươi!!!? Gaaaaa!!! Một kẻ như ngươi mà cũng dám hỗn láo với ta!?
Trước lời khinh bỉ của tôi, con Hibuu biết phát âm kia gầm lên giận dữ rồi phóng lên nhảy thẳng về phía tôi với một cú đấm bóc lửa, bằng cái cơ thể cao hơn hai mét to con của nó.
Đây là một loại kỹ năng?  Gần như không có Ma thuật gì xuất hiện ở trên cánh tay kia, nên tôi nghĩ đó hẳn là một loại kỹ năng gì đó.
– Kẻ như ta!? Ngươi còn chưa xứng hỗn xược với ta như vậy.
Ầm!
Vừa nói, tôi vừa phát ra uy áp của mình chèn ép về phía con Hibuu.

Ngay lập tức, khi bị sức mạnh từ uy áp của tôi bao trùm, nó liền từ trên trời rơi tụt xuống, khụy gối xuống dưới đất với vẻ mặt đầy sự sợ hãi.

Lượng uy áp này tôi dùng ở mức ngang việc bóp chết tên mạo hiểm giả lần trước, nhưng không ngờ là con Hibuu này vẫn có thể tin táo.
– N-Ngươi…làm sao ngươi lại mạnh như vậy?
Trong bộ mặt sợ hãi đó, hắn gượng ngưởng đầu lên nhìn tôi bằng một ánh mắt run rẩy đầy đau đớn, những cũng trông khá buồn cười với câu hỏi đầy vẻ ngốc nghếch kia.
– Hỏi kẻ thù như vậy.

Tôi không thể cười được, cho nên chỉ bước đến đưa bàn tay chiếc găng của mình, bóp trọn lấy đầu của hắn theo nghĩa đen rồi từ từ siết lại.
– Ngươi nghĩ mình có bị ngốc không?
Rắc~.
– Gaaa! Đừng! Ta thua ta thua! Ta sẽ là nô lệ cho ngươi!! Ta sẽ nghe theo lệnh của ngươi!
Rắc~.
– Ta không muốn chết! Ta không muốn…
Rắc…

Tôi không biết con Hibuu này có bao nhiêu giá trị, phần nào ăn được phần nào thì không, cho nên phải đành kiềm lại việc đấm nát nó ra, mà chỉ bóp cho đến khi hộp sọ vỡ nát vừa khiến cho nó im lặng vĩnh viễn mà thôi.
Bịch.
– Được rồi, xem thử bên trong thế nào rồi đây.
Cảm thấy nó không còn nhịp tim nữa, tôi buông tay ra, để nó ngã sang một bên, rồi mới bước ngang qua, khép đôi mắt của mình lại để đi vào bên trong ngồi nhà kia.
– Mọi người không sao…
Vừa vào trong, tôi đã định hỏi một câu rất bình thường, nhưng đã cảm thấy không hợp với tình huống này cho nên đã dừng lại.

Theo cảm nhận của tôi, bên trong đây có tổng cộng tám cô gái, hai trong tám đã chết…chỉ mới vừa chết mà thôi.

Nơi bọn họ chết cũng chính là nơi vương nhiều mùi kinh tởm của con Hibuu kia nhất, mặt đất thì cũng đầy mùi chất dịch và máu tanh của những cô gái.
– Hức…hức…được cứu rồi…được cứu rồi huhuhu…
– Hức…oa!! Mọi người ơi, được cứu rồi huhuhu…
– Cứu? Hở…hở…tôi cứu?

Khi giọng tôi vang lên không lâu, giọng của những cô gái con sống cũng liền đáp lại, nhưng vài người trong số họ có vẻ đã bị chấn thương tinh thần đến mức thần trí không rõ ràng.
– Mọi người bình tĩnh, có ai bị thương không? Nếu có ai bị thương xin nói ra, tôi có kỹ năng chữa trị.
Tôi cố chấn an tất cả khi họ oà khóc, sau đó đưa ra ý định chữa trị cho tất cả.

Với nó, những cô gái bắt đầu yếu ớt nói lên về mình và những người khác bên trong.
– Tôi, làm ơn giúp tôi.
– Heri nữa, giúp cô ấy với, cô ấy bị chúng làm chuyện đó liên tục hai ngày nên không thể tin táo luôn mất rồi.
– Xin hãy cứu Vyion.

Cô ấy cô ấy…huhuhu…

– Được rồi.

Mọi người đợi một chút.
Không phải ai tôi cũng có thể giúp được ở đây, tám người hết hai đã chết nên tôi đành phải bỏ qua họ để giúp những người còn lại với kỹ năng chữa trị ở mức độ nhẹ với họ, nhằm để dẹp sạch cơ thể và chưa những vết thương thể xác trong lúc bị bắt ở đây.

Không chỉ hai người kia, trong số sáu người còn sống cũng đã có hai cô gái gần như không được tỉnh táo vì bị hành hạ, nên kỹ năng của tôi cũng vô phương cứu chữa.
– Xin lỗi, tôi không thể chưa được loại bệnh này.
Tôi lắc đầu với những cô gái đã nhờ mình giúp đỡ cứu hai không tỉnh táo.
– Sao lại…tại sao lại như vậy hức…Heri…cậu tỉnh lại đi mà.
– Vyion, chúng ta được cứu rồi, chồng cô đang đợi cô mà…
Được rồi, trách nhiệm của mình chỉ đến đây thôi.

Tôi đằng nào cũng không phải là loại Thánh mẫu gì, cho nên trách nhiệm của tôi chỉ là giải cứu bọn họ, xong thì cũng không thể tiếp tục lo vấn đề phát sinh của bọn họ được.

Đứng nhìn hai cô gái ôm bạn của mình khóc một chút, tôi cảm giác mình không thể ở lại chỗ này thêm nữa, nên đã nhanh chóng đi đến góc của căn phòng, dùng kỹ năng hồi phục lên một số tấm vải rách dính bẩn ở đó rồi cầm đến đưa cho những cô gái.

Họ hiện tại đang trần chuồng không có cái gì che đậy, đây chính là lý do tôi đã nhắm từ đầu đến giờ, chứ không phải sợ chỗ dơ bẩn hay người chết gì đâu.
– Mọi người khoắc mấy thứ này vào đi.

Sau đó theo tôi, chúng ta trở về làng thôi.
Tôi đem từng mảnh vải giao cho từng người tỉnh táo một, để họ mặc vào và mang cho bạn mình.

Sau đó tôi đem số còn lại phủ lên hai thi thể mới đem chúng thu lại, rồi dẫn nhóm những cô gái rời đi.
Nhưng cứ tưởng mọi chuyện đã yên bình rồi, thì ngay khi rời khỏi nhà.
– Aaaaa!!!
Một cô gái đã gào lên thật lớn như phát điên làm tôi phải bối rối.

Sau đấy, cô ấy tóm lấy một cục gạch lớn dưới chân, chạy tới phía con Hibuu mà tôi vừa giết.
– Tao giết mày! Tao giết mày!
Bốp bốp bốp….
– …
Cô ấy đã dùng viên đá mình nhặt được đó liên tục đập mạnh vào đầu của con Hibuu, còn miệng thì gào thét đầy căm giận.

Điều đó làm cho tôi phải lặng thinh đi đôi chút vì công sức để cho con Hibuu kia nguyên vẹn, lúc này đã thành công cốc khi cô gái kia đập hoàn toàn không có chút nương tay nào, thật mạnh mẽ và mãnh liệt, đến mức cái đầu của con Hibuu không bao lâu đã bị móp méo dần đục ra lổ hỏng tới nơi.

Tôi không nghĩ cái đầu của con Hibuu này yếu ớt như vậy, nhưng đây là do trước đó đã bị tôi bóp gần nát nên mới thế.

Đúng là việc mình làm từ hại mình.

Tôi cảm thấy thật đau lòng vì việc này cũng có phân của bản thân mình đã làm ra, phải như khi đó tôi cứ để chiếc găng thành kiếm và thọc cho nó một nhát thì tốt rồi.

Đầu của nó sẽ còn đủ cứng để chịu sức đập từ một cô gái như thế kia.

Hay còn tốt hơn nữa là đem nó thu vào trong không gian giữ vật, như vậy những cô gái sẽ chẳng phải thấy được nó để mà đập rồi.
Sau cô gái đầu tiên, những người khác cũng cầm đá lao vào đập vào đầu của con Hibuu.

Thật tốt khi nhờ đó hai cô gái như tỉnh như không kia cũng giống như có lại nhận thức cũng tham gia vào…thật mãnh liệt…!Và họ cũng không chỉ đập mỗi cái đầu, khi có hai trong sáu đã nhảy đến bộ hạ của con Hibuu, tiên tục đùng đá nện vào đó.

Thứ đó thật mềm mại, tôi có thể vài tiếng bụp bụp khi mấy cô gái tán vào nó phát đầu tiên.

…Thôi vậy…
Lại như hôm qua và con Hibuu đầu tiên, cứ khi nào tôi nghĩ đến chuyện mình làm gì đó hoàn hảo, thứ đó sẽ lập tức bị nát bét.

Tôi có hơi bức rức đôi chút, nhưng phải đành thở dài trong lòng, mặc kệ con Hibuu để cho những cô gái xả giận thêm một lát.
Nhưng tôi cũng không nhàng rỗi, nhân ngay lúc đó, liền lén lúc đem hai con Hibuu gác cửa thu vào bên trong không gian giữ vật.

Tôi có cảm giác nếu như để mấy bà điên này phát hiện, kết quả nhất định cũng sẽ không mấy khả quan như con Hibuu đầu lĩnh kia đâu.
Mấy phút sau đó, tôi cứ nghĩ bọn họ đập cho sướng tay thì dừng, nhưng tôi thật sự quá coi thường sự điên cuồng của mấy cô gái, khi mà bọn họ cứ đập mệt là nghĩ lấy sức và lại tiếp tục đập.
Tôi cảm thấy thật tốt khi bọn họ chỉ đập vào phần đầu và háng, trong khi chân và tay, nơi nhiều thịt, theo thường thức của tôi là nơi có giá trị nhất lại không sao cả.
– Lilianna, cô ở đây à?
Mấy cô gái đập được vài phút gì đó, giọng của Chise đã phát ra từ phía những gốc cây từ phía ngôi làng của những con Hibuu.

Tôi có ngửi thấy mùi máu của những con Hibuu từ cô ấy, nhưng lại không ngửi thấy mùi máu của cô ấy nên chắc là cô ấy không sao.
Không đợi tôi trả lời, Chise đã bước nhanh khỏi khu rừng và tiếp cận đến chỗ tôi.

– Đây là những cô gái bị bắt giữ sao?
Cô ấy đã hỏi tôi về những cô gái đang đập nát tiền của tôi ngay sau đó.
– Ừm đúng vậy.
Tôi gật đầu với Chise.
– Bên cô thế nào rồi?
– Đã xong xuôi rồi…cảm ơn cô.
Chise đang trả lời thì tôi tặng cho cô ấy một phát hồi phục để tẩy đi vết máu và nhường lại mùi thơm của cổ.

Mùi thơm đó, ngon đến mức tôi chỉ muốn bây giờ ngoạm Chise một phát mà thôi.

Ực…không không…
– Ừm…
– ?? Tôi có vấn đề gì sao? Từ trưa đến giờ cô đã liên tục nhìn tôi chằm chằm đó.
– Có sao? Chắc là cô nhìn nhầm rồi.
Tôi cố chấn an sự thèm khát của mình mà vờ như không có làm vậy nói.
Cái này cũng khó nói, tuy tôi có thể kiềm chế được bản thân của mình, nhưng bản năng của cơ thể này cũng quá mạnh, cho nên mới xảy ra việc liên tục nhìn chằm chằm vào Chise.

Ngoài ra thì, Chise là một bật thầy kiếm sư mạnh nhất tôi thấy từ khi sang đến thế giới này, nếu cô ấy mà không phát hiện ra tôi kề kề sát bên nhìn cũng lạ.
– Cô ở đây canh chừng họ nhé? Tôi đi thu nhặt.
Để tránh lại nhìn Chise, mặc dù dưới lớp mũ, tôi còn chẳng mở mắt từ khi cứu những cô gái kia, do không muốn thấy bộ dạng hở hang của họ, tôi quay người để lại một câu rồi rời đi.
Đúng là mình nên nhờ Juliet giúp khi trở về rồi.
Juliet đã nói sẽ cho tôi máu nếu tôi cần, nên bây giờ cô ấy chính là cứu cánh duy nhất mà tôi có thể khi cơ thể bắt đầu trở nên thèm khát máu như hiện tại.
Cố lên, chỉ một ngày nữa thôi…
Tôi không thể trở về thành phố vào ngay đêm này được, vì ngày mai còn muốn làm một tua đi biển fantasy nữa.

Tuy đây không phải giấc mơ mà mình mong ước, nhưng đây là một trong những điều tôi rất muốn làm trước khi chết, nên không thể cứ như vậy mà bỏ qua được.

Không chỉ vậy, tôi có cảm giác mình sẽ không sao trong vài ngày nữa, nên chắc chắn sẽ không sao đâu.
Đi khỏi Chise một đoạn xa, tôi mới mở mắt ra mà phóng đi thật nhanh đến chỗ xác của những con Hibuu bị Chise để lại.

Chise đúng là mạnh thật.
Nơi đây bây giờ nhìn chẳng giống như một bãi chiến trường một chút nào cả, mà nó lại nhìn giống như một quầy để thịt trong siêu thị hơn nhiều.

Từ góc nhìn của tôi, toàn bộ Hibuu ở nơi đây mỗi con sẽ đều bị chém ra thành bốn phần và chia ra làm từng nơi riêng biệt, chất thành những ngọn núi chân, tay, cơ thể, đầu, lớn.
Làm sao cô ấy có thể đem chúng xẻo bay thành thế này nhỉ?
Tôi kiểm tra thử thì phát hiện, không hề có dấu vết nào từ việc đụng chạm tay của Chise vào những bộ phận cơ thể này, nên tôi đoán rằng cô ấy đã dùng kiếm của mình vừa giết vừa đem chúng chặt bay sắp xếp thành thế này.

Đây là một công việc không tưởng, gần như để tôi mô phỏng ra nó trong suy nghĩ của mình cũng là chuyện gần như bất khả thi, khi vừa cho thể giết địch lại vừa sắp xếp cái kiểu này.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, tôi tiếp đến vẫn đem nó đổ thừa cho đây là thế giới fantasy và Chise cũng rất mạnh so với người thường, rồi thuận thế bước đến đem hết tất cả bốn ngọn núi nhét hết vào bên trong không gian giữ vật.
Xong xuôi, tôi nhắm mắt và quay trở lại.

Khi tôi đi và lúc tôi về không hề khác là mấy, khi các cô gái vẫn như cũ không dừng việc đập tiền của tôi, mặc kệ tay của họ có bắt đầu bị thương do dùng lực đi chăng nữa.
Khi nào họ mới dừng đây…
– Tôi đã thắc mắc từ hôm qua rồi.

Ma năng của cô nhiều đến thế nào vậy?
Tôi vừa bước đến chỗ Chise thì đã bị cô ấy hỏi.
– Hm?
Tôi phát ra âm thanh để hỏi ngược lại Chise là ý gì, tôi chưa hiểu rõ.
– Tôi đã gặp nhiều pháp sư có kỹ năng Ma thuật không gian giống như cô rồi, nhưng tôi chưa bao giờ gặp ai đó có thể mang một lượng đồ nhiều như vậy mà không có vấn đề gì đến Ma năng cả.
– Tôi cũng đang tự hỏi đây.
Tôi hời hợt nói.
Đúng là như vậy, từ khi tôi đến thế giới này cho đến nay và sử dụng Ma năng, gần như không có cảm giác như mình dùng quá nhiều Ma năng.

Không, đúng hơn là tôi thậm chí còn chẳng cảm thấy nó hao tốn dù cho hiện tại đang chưa rất nhiều đồ trong không gian giữ đồ đi chăng nữa, cứ như là tôi có một nguồn Ma năng vô hạng vậy.

Ngoài ra, tôi cũng có nghe Juliet nói rằng cơ thể của Ma cà rồng được tạo ra từ một lượng Ma năng rất lớn, nên chắc do chuyện này mà ra.
– …
Sau khi tôi trả lời xong, Chise cũng đã im lặng nên tôi cũng chẳng biết cô ấy đang thể hiện ra điều gì.
– Chise này.
– Hm?
Bây giờ thì Chise lại làm giống tôi khi phát ra tiếng để trả lời.
– Cô nghĩ sao về đầu Hibuu và cái đó của nó? Giá trị của nó có nhiều hay không?
– …!Loại Hibuu thường thì không có mấy giá trị, tuy nhiên loại Aic như con bị đập kia thì lại khác.

Đầu của chúng sẽ được rất nhiều nhà hàng thường hạng mua để chế biến món ăn cao cấp tôi không rõ giá nhưng hơn một vàng nhỏ.

Riêng bộ phận sinh dục của chúng thì lại rất được ưa chuộng với các quý tộc và giá cả ít nhất cũng là năm đồng vàng nhỏ.

Tôi nghe nói rằng nếu ta đem nó ngâm vào rượu, uống thì rất tốt cho sinh lý của phái nam.
– …
Biết thế mình không hỏi là được rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.