Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 46: Ở Tương Lai Ta Cảm Giác Như Là Thế Giới Của Mình Không Quá Vui


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 46: Ở Tương Lai Ta Cảm Giác Như Là Thế Giới Của Mình Không Quá Vui


Qua lời kể của ông trưởng làng-Qiwsk, chúng tôi là hai mạo hiểm đầu tiên nhận nhiệm vụ đến đây, cũng không phải là nhóm đầu tiên giúp họ.

Hai ngày trước đó, đã có một nhóm người khác hai nữ một nam trẻ tuổi làm nhiệm vụ gần đây và xin tá túc nơi này, rồi chủ động giúp bọn họ.

Nhưng lòng tốt luôn sẽ phải trả một cái giá khi điều đó quá sức với bản thân, nhóm ba người đó sau khi đi thực hiện việc tiêu diệt hang ổ của bọn Hibuu đã mất tích, không quay về nữa.
Trưởng làng không thể xác định được rõ họ đã bỏ chạy hay đã bị bắt khi bọn họ mất tích, nhưng ông ấy vẫn đề nghị chúng tôi giúp đỡ những người ấy nếu như gặp.
Trao đổi thông tin thêm, chúng tôi biết được bọn Hibuu đang làm hang ổ của chúng ở phía Tây Nam nằm gần biển một chút.
– Lilianna sao cô lại bước nhanh vậy?
– Có sao? Thì tất nhiên là vì nhiệm vụ rồi, tôi đang rất hăn hái được thực hiện nó.
Ngay lúc này đây tôi đang trên đường tiến đến hang ổ của bọn Hibuu, cũng không xa làng cho lắm, chỉ có khoảng hai mười lăm đi bộ thôi, tương đương với 1~2km gì đó.
Nhưng thay vì tập trung vào bọn chúng, tôi cảm thấy hào hứng với bờ biển thế giới fantasy hơn.

Đó nhất định sẽ như tưởng tượng của tôi, là một bờ cát thật dài, sóng biển xanh bị từng cơn gió mạnh thổi đi liên tục vỗ nhẹ vào bờ, từ bờ biển tôi có thể nhìn thấy đường chân trời thoáng đãng phía xa.

Trước khi tái sinh nơi tôi sống là bên trong một thành phố lớn, quanh năm suốt tháng tôi cũng chỉ ở độc một nơi như vậy, lâu lâu cũng đi đây đi đó nhưng có rất ít thời gian và tôi lúc nào cũng muốn mình sẽ phơi mình tại một vùng biển giữa nắng chiều nhẹ nhàng.

Một cuộc sống thư thái…tuy nhiên giấc mơ của tôi chính là một vấn đề khá lớn, tôi không dám thư giản ở những nơi đông người vì rất dễ bị phát hiện nếu lỡ như chuyện bất trắc gì đó diễn ra.
Tôi bây giờ hào hứng chính là vì điều đó.

Nếu như nơi đây thật sự đẹp và vắng vẻ, tôi nhất định sẽ khảo sát một vòng và làm một tua du lịch ở nơi đây, trước khi quay lại thành phố giao nhiệm vụ.
– Thật sao?
Không biết giọng tôi có vấn đề gì không, nhưng rõ là nó vẫn đều đều, Chise lại trưng ra vẻ mặt khó hiểu với tôi.
– Được rồi đừng hỏi nữa, lên tôi đem cô đi đến đó.
– Ừm được.
Đi khỏi làng một khoảng, tôi bị Chise làm thoát khỏi sự tưởng tượng mà nhớ sực lại việc mình có thể đi nhanh hơn nếu như bế theo Chise cho mau.

Chise vừa chấp nhận, tôi nhanh chóng đem cô ấy bế lên rồi dùng lực mạnh một chút phóng thẳng đi lên bầu trời phía Tây Nam.
– !?? Lilianna, sao cô lại nhảy cao vậy!?
– Là nó!
Bỏ qua Chise đang có vẻ như phát hoảng trong tay, tôi đưa mắt nhìn về phía bờ biển cát trắng, nước biển xanh trong như bích ngọc, đẹp còn hơn cả tưởng tượng của mình ở phía xa.
– Nó?
Trên tay tôi, giống như bị tôi không chú ý, Chise đã phát hiện ra ánh nhìn của tôi nên cũng quay mặt sang đó.

Nhưng khác xa với tôi khá nhiều, Chise lại chẳng có chút gì là thích thú cả.
– Lilianna phía dưới kìa.
Sau đó cô ấy bỗng lây áo tôi, người đang nghĩ đến cảnh đi chơi biển vui vẻ, để chỉ tay về một khu vực nhìn giống như cái làng nhỏ được xây dựng lên bằng những ngôi nhà gạch xếp vào nhà thành hình tròn thô sơ vậy phía bên dưới.


Ngoài những ngôi nhà, tôi có thể dễ dàng thấy kha khá những con Hibuu đang chui ra chui vào từ các ngôi nhà ấy, và mũi thì phải chịu những mùi hôi thối như phân tạc vào.

Thật tốt là cơ thể này được tạo ra chính là giữa trên sự thích nghi của nó, nên tôi đã có thể dễ dàng xem nhẹ nó như thể chỉ là một cái mùi gì đó như có như không.
– Phía dưới? À phải rồi.
Tôi nhận ra thì liền bỏ qua bãi biển cát trắng fantasy thơ mộng và chuyển hướng lao thẳng xuống.
– Lilianna!!
Nó đã khiến cho Chise trong tay tôi còn tỏ ra sợ hãi hơn.

Nghĩ cũng phải, Chise có thể chịu được việc tôi chạy nhanh cũng chỉ là đang ở mặt đất, giờ lại bỗng phóng lên cao như vậy rồi lao xuống, cô ấy không sợ thì cũng lạ.
Nhưng mặc cô ấy có la hét thế nào, bây giờ cũng đã muộn khi tôi không thể khống chế được tốc độ rơi của mình được nữa.

Hoặc là tôi có thể dùng đến kỹ năng hoá dơi, nhưng nó thậm chí còn sẽ nguy hiểm hơn nữa nên để ra sau đi, bởi vì việc tiếp đất cũng không phải là khó lắm.
Bùm!!!
Giống như một viên thiên thạch, với tốc độ phóng đi được gia tốc trong khi rơi, tôi đã tiếp đất bằng một tiếng nổ lớn khi mà đất đá sụp xuống, chỉ chút nữa khiến tôi đã mất thăng bằng làm rơi lấy Chise trong tay, người đang siết chặt lấy mình như một đứa trẻ.

Tuy nhiên thật tốt là tôi kịp điều chỉnh tư thế nên đã hơi chỉ khập khiển chút ít mà thôi.

Và điều đó đã khiến Chise còn bám tôi chặt hơn nữa.

Nếu như không phải tôi có một cơ thể vật lý tốt, chỉ sợ mình đã bị Chise đã siết nghẹt mất rồi.
– …
– Chise chúng ta đến rồi.
Khi lớp bụi mù từ vụ va chạm, tôi mới nhận ra mình đã chơi lớn hạ ngay vào giữa làng của bọn Hibuu.

Thông qua âm thanh, tôi có thể nhận ra được có hơn sáu mươi cá thể ở nơi này.

Chúng đều hoảng sợ khi tôi lao xuống, nhưng lại nhanh chóng tụ tập lại cầm theo vũ khí là những cây chùy gỗ quay quanh tôi và Chise.
– Đ-Đến?
Giờ phút này Chise mới chịu hé mắt ra nhìn, sau đó thì trừng lớn khi thấy nhiều cái thân xác lớn đang tiếp cận.
– …!Lilianna…cô…
Theo kế hoạch chúng tôi đáng lý ra sẽ tiếp cận chúng từ phía ngoài, thăm dò số lượng và xem thử người bị bắt thế nào rồi giải cứu khi có thể, sau đó mới đại khai sát giới ra tay với toàn bộ.

Nhưng giờ thì toàn bộ kế hoạch đó đều bị hủy do việc tôi bị biển làm mờ mắt.
– Tôi nhầm…cô xuống đi.

Giờ phút này, tôi đã không thể nói được gì nữa ngoài chữ nhầm và thật tốt đặt Chise xuống, để cô ấy có thể đối diện rõ ràng với một con Hibuu lớn đang gầm gừ bước đến.
Gaaaaaaaaaa!!!!
Rồi sau đó, nó gào thật lớn vào mặt của Chise.


Còn riêng tôi thì vội nhanh trốn ra phía sau Chise như đang núp vào một tấm lá chắn.

Tôi làm vậy là vì khi con Hibuu kia gào lên, toàn bộ mùi hôi thối cùng nước dãi của nó cứ túa ra, úp vào hết Chise.
Kuwnnk gaaaaa!!!
Kuwwk!! Gaaaa!!!
Kuwwk!!! Gaaaa!!!
Kuwwk!!! Gaaaaa!!!

Sau con thứ nhất, mấy con xung quanh đang nhìn cũng gầm lên thật lớn về phía chúng tôi.
Với điều đó, người núp phía sau như tôi liền nghe thấy tiếng tim đập trở nên nhanh dần đều từ Chise.

Đó không phải là sợ hãi, bởi vì từ chỗ mình đứng, tôi có thể thấy được một nửa gương mặt tức giận đính nước bọt tùm lum của cô.
– Kế hoạch thay đổi, để tôi hạ chúng.

Còn cô đi giải cứu người bị bắt đi.
Sau đó, Chise đưa tay đặt lên kiếm, toả ra ánh mắt và lời lẽ như muốn phanh thay xẻ xác nói.
– Được rồi.
Kế hoạch trước đó là tôi sẽ thu hút và hạ hết những con quái vật này nếu trường hợp xảy ra là Chise có thể giải cứu người bị bắt bằng khả năng của mình.

Nhưng giờ, chuyện đó đã không thể diễn ra.
Ầm ầm ầm…
Tôi vừa đồng ý với Chise và định dùng tốc độ rời đi, thì bỗng nhiều cơn động đất nhỏ bỗng xuất hiện.

Rồi từ phía sau những con Hibuu khác, với cơ thể to lớn có thể nói là khổng lồ tới bốn mét, một con Hibuu có nước da ngâm đen, hai răng nanh trong miệng lòi hết cả ra ngoài, vác trên vai một cây búa thô sơ làm từ đá và gỗ có kích cỡ hợp với nó xuất hiện.
– Nó…
Sau đấy, nó liếc chúng tôi một cái rồi mạnh mẽ đem nó giáng xuống mà không thèm quan tâm Chise đang ngạc nhiên, hay gầm gừ lấy một cái.

Đôi mắt nó lúc vùng chùy không hề xem chúng tôi là đối thủ, mà dường như chỉ là một loài ruồi bọ, không đáng nói.
Khi cây búa giáng xuống, Chise đã nhanh chóng phản xạ cuối người phóng ra bên ngoài.

Nhưng tôi đã không làm thế, giống như sự kiêu ngạo trong lòng trôi dậy không cho tôi trốn vậy, tôi để chiếc nhẫn hoá thành cái găng yêu thích, bước lùi một chân và vung mạnh…nhẹ để tránh tạo thành thứ gì đó nguy hiểm, ngược lại cây búa.
Người ta thường nói sau khi chuyển sinh có sức mạnh cheat rất là sướng, tuy nhiên bây giờ với tôi thì đó chính là sự ức chế khi mà dù có mạnh đến thế nào, cũng không thể dám dùng một phần sức được, đúng, là một phần chứ không phải tất cả.

Khi tôi dùng toàn lực đã có thể quét bay một vùng đất rộng lớn, dùng một phần cũng có nghĩa là một phần như vậy, tôi cũng chưa phải đi solo với rồng trong huyền thoại à.
Ầm!!

Với một một một…chút sức mạnh không đến, tôi đã nhẹ nhàng chạm vỡ nát cây chùy của con Hibuu khổng lồ.

Sau đấy, tôi nhanh tay quay người dùng chiếc găng của mình vung vào mấy viên đá bị vỡ ra, khiến chúng bay như những viên đạn xuyên thủng qua lớp thịt dày của những con Hibuu khác phía sau lưng mình trước đó.
Kukk!!!
Kukkk!!
Chỉ có vài con là bị chết với số lượng đá đó, trong khi số còn lại chỉ bị thương từ nhẹ đến nặng và lăng lề bò lết ra mà kêu gào khi ngã vào mặt đất.
Roẹt!
Rồi trong khi những đôi mắt kinh ngạc của bọn Hibuu đang hướng về phía tôi, cùng những tiếng kêu gào, một tiếng chém ngọt sớt đã vang lên từ phía con Hibuu khổng lồ.

Thông qua đôi tai và cảm nhận của mình, tôi liền biết được Chise sau khi tránh thoát đã quay lại chém bay đầu của con Hibuu lớn.

Cũng không hề có mấy khúc gì giống như cô ấy sẽ kinh ngạc thốt lên “ôi cô mạnh như vậy sao” hay “cô làm tôi sợ quá đấy” mà chỉ đơn giản là đánh thôi, thậm chí tôi còn cảm thấy Chise chẳng thèm để tâm đến tôi có bị gì hay không sau đó.
– Lilianna đi đi.
Tôi quay đầu lại thì thấy cô ấy đang có một bộ dạng rất ngầu, đứng trên  cánh tay của con Hibuu khổng lồ đã mất đầu với tay cầm kiếm và đang ngã dần xuống đất nhìn mình.
– Ừm.
Không có bất ngờ gì vì sẵn biết là Chise cũng khá mạnh rồi, tôi chỉ gật đầu nhẹ với cô rồi dùng tốc độ phóng xuyên qua con đường mình đã mở trước đó, rời khỏi vòng vây rồi theo âm thanh xung quanh, dò ra nơi bị nhốt của những người bị bắt.
Tôi không nghĩ trong số người bị bắt này sẽ có đàn ông, bởi vì theo thông tin họ sẽ chết ngay khi bị chúng bắt để làm thức ăn như những món thực đơn hảo hạn.
Theo tính hiệu âm thanh từ tiếng thở yếu ớt của người sống ngồi tụm lại với nhau, tôi đã được dẫn đến một ngồi nhà làm từ gỗ và đá khá lớn nằm phía ngoài của ngôi làng đá kia.
Tôi dừng lại đó trước khi cố gắng thở ra một hơi thật đều vì sự trùng hợp.
– Hai ngày…nhiệm vụ của mình sao nó chẳng đổi mới vậy?
Vẫn như hôm qua vậy, dù có cố gắng chỉ làm nhiệm vụ giết quái vật, nhưng vẫn dính đến chuyện cứu người kèm theo.

Không phải là tôi cảm thấy chuyện mình cứu là phiền phức hay gì, nhưng không phải người ta lúc nào mới chơi game sẽ luôn bắt đầu bằng màn đơn giản như farm slime rồi mới dần dần trãi qua các nhiệm vụ rồi mới đến giải cứu người hay sao? Trong khi đó nhìn tôi đi, vừa còn định farm thỏ một sừng quái yếu nhất thế giới này, đã liền bị kéo đi cứu người bị bắt với Chise.

Giờ lại đi làm nhiệm vụ tiêu diệt cũng dính ngày cái vụ cứu người này.

Điều đó bắt đầu khiến tôi nghi ngờ, cái thế giới này có phải đang thiết lập kiểu nơi nơi sẽ có người bị bắt hay không?
Ngoài chuyện trùng hợp khiến tôi dừng lại, chính là tại trước căn nhà nhìn sang trọng hơn với ngôi làng nghèo rách kia, hiện tại đang có hai con Hibuu khổng lồ khác gầm gừ nhìn tôi.
Chúng có bộ dạng khác với con vừa rồi đôi chút, khi mà chúng còn mặc cả một bộ giáp bằng đá, bện lại từ những sợi dây leo bên ngoài.

Dù nhìn chúng khá là thô sơ, nhưng với kết cấu chặt chẻ đó, đây có thể sánh ngang với một bộ giáp mỏng rồi.

Ngoài ra thì vũ khí của chúng là đại kiếm làm hoàn toàn từ sắt, do con người chế tạo, chứ không phải là cây búa quèn giống tên vừa rồi.
Gaaaaa!!!
Gaaaaa!!!
– Được rồi, đừng gầm.
Thật tốt khi tôi có thể điều chỉnh âm lượng cho tai của mình, chứ nếu không với độ thính của mình tôi sợ rằng não sẽ bị chấn động chết mất.

Mà chắc không đâu, kết cấu của cơ thể này hẳn đủ tốt để sống sót dù có hư não đi chăng nữa.

Nghĩ sao thì nghĩ…tôi vẫn là một Ma cà rồng bất tử đấy.
Sau khi gầm lớn với tôi, giống như nhận ra tôi là mối nguy hiểm, chúng đã một trước một sau lao đến tôi với hai thanh đại kiếm nhìn chẳng khác gì trường kiếm trên tay.

Tại sao tôi lại nói chúng nhận ra tôi là mối nguy hiểm? Đơn giản tôi là con gái, mà chúng không đánh nhẹ mà lại hung hổ thế này, thì theo bản năng tự vệ của chúng, tôi đã bị xem là kẻ thù chứ không phải là máy sinh sản của chúng, như những người bị bắt.

Ầm két~bùm!
Con đầu tiên xông đến, đã chém vào bên hông phải của tôi như muốn đem tôi chia nửa.

Ngay khi đó, tôi dễ dàng dùng chiếc găng đập mạnh từ trời xuống, uống cong cây kiếm đâm xuống đất, cùng làm cho con Hibuu chuối mặt tới trước do mất thăng bằng.

Sau đấy, trong một giây ngắn, tôi cung tay trái lại tán mạnh vào má trái của con Hibuu đó, đập bay nó đi về phía con đang xông tới phía sau.
Ầm!
Hai bọn chúng va vào nhau, cả hai đã phải bay thêm vài mét nữa trước khi lăn vài vòng trên đất, đập vào góc của ngôi nhà kia mà dừng lại.

Con bị va chỉ có bộ dạng choáng váng, trong khi con bị tôi đập cái đầu đã bị biến dạng tắt thở.
– Rác rưởi cũng dám…!?
Tôi vội bịt miệng lại khi bỗng tự nhiên lại phung ra những từ ngữ gì đó không đúng lắm khi nhìn hai con Hibuu.
Gì vậy? Mình từ khi nào lại vậy?
Tôi biết được sự kiêu ngạo của chủng tộc mình sở hữu đang tác động lên nhận thức của tôi, tuy nhiên chỉ mấy ngày mà tôi đã bị chuyển hướng sang như vậy thì đúng là đáng sợ.
Phải kiềm chế, sau này không được để biến thành một người không coi trời đất ra gì.
Nghĩ thông suốt một chút, tôi tiếp tục bước đến căn nhà thì đã nghe được những tiếng kêu cứu phát ra bên trong.
– Á!!
– Cứu chúng tôi với!
– Cứu tôi với!!

Có vẻ như tiếng động mà tôi gây ra từ hai con Hibuu đã đánh động những cô gái bị nhốt bên trong căn nhà, và giờ họ đang cố hắng hô cứu ra ngoài vì nghĩ đã có người đến cứu mình.
Nhưng thay vì trả lời họ, tôi khom người nhặt lấy viên đá ném mạnh về phía đầu con Hibuu còn sống vẫn đang cố đứng dậy, giết chết nó.

Sau đó, né sang một bên khi một viên hoả cầu thực sự lớn với ngọn lửa đỏ bừng phóng thẳng về phía mình, từ phía sau cánh cửa của ngôi nhà khi phá hủy nó.
– Hm? Một Ma thuật mạnh hơn cái mình học từ Dina.
Bùng!
Chỉ bằng một cái liếc mắt, tôi liền nhận ra Ma thuật này còn mạnh hơn cả cái mà Dina đã sử dụng với tôi hồi gặp mặt.

Sau đó, khi tôi đã né đi được Ma thuật này, nó đã bay ra đằng sau cách tôi va chạm vào mặt đất và nổ bùng lên như một trái bom.
Tôi đã không nhìn vụ nổ, chỉ chăm chú đưa mắt đến con Hibuu cuối cùng đã trốn bên trong ngôi nhà kia từ đầu.

Tôi đã nghe một chút âm thanh không tốt lắm khi mới đến và nhận ra nó.

Âm thanh không tốt đó thật khó nói, nhưng đó chính là lúc cô gái nào đó bên trong bị nó chơi.

Thật tốt khi cơ thể này không phải là nam, nên tôi chẳng cảm thấy kích thích gì mà chỉ đơn thuần cảm giác thật ghê tởm.
Âm thanh đó chỉ dừng lại khi hai con Hibuu kia bị giết, rồi tôi mới cảm nhận thấy Ma thuật mà né đi.
Bây giờ sau khi phóng xong Ma thuật, nó mới bước ra cùng một bộ dạng vẫn còn đang chỉa cái đó còn đang nhớt nhác của mình ra như một thanh gương trong gió…
– To đấy.
Tôi gật đầu cảm khái.

Đúng là sinh vật giống với Orc trong huyền thoại, cái thứ dùng để sinh hoạt của mình cũng khủng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.