Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 41: Ở Tương Lai Ta Quay Ngược Lại Chọn Đồ Cho Người
Chương 41: Ở tương lai, ta quay ngược lại chọn đồ cho người…Fufufu, ta không nhịn cười nổi!!!
===
– Nhà phối đồ? Cô đang nói gì vậy? Ít ra cũng phải mặt thử trước hẳn mua chứ?
Chise có vẻ như không hề tin việc tôi có thể chọn đồ cho mình mà không cần thử.
– Cô không tin?
– Đúng, tôi không tin.
Lilianna à, tôi đến đây cũng chỉ muốn xem cô mặc đồ chứ không phải mua như vậy đâu!
Chise nói bằng giọng cực kì tiếc nuối.
– Ra vậy à.
Tôi cũng có thể tạm hiểu ý lời của Chise chỉ là muốn thấy cái khuôn mặt của tôi sau lớp áo choàng đi.
– Nếu cô không tin thì theo tôi.
Qua bên kia, tôi chọn cho cô vài bộ đồ.
Nếu như cô mặt mà không thấy hợp thì tôi sẽ thay đồ cho cô xem.
– Được, là cô nói đó!
Chise trở nên hào hứng ngay tức thì.
Thấy mặt cô như vậy, tôi âm thầm nở nụ cười thầm trong lòng.
Nhiều kẻ đã từng tỏ ra biểu hiện với tôi giống như Chise làm, tuy nhiên chẳng có ai dám làm điều đó khi để tôi chọn đồ.
Đi dạo qua cửa hàng một vài phút, tôi tự tay gom lấy một bộ váy màu trắng đen, kèm theo một số phụ kiện đem đưa cho Chise.
– Cô đợi đó.
Bộ này tôi dám khẳng định không hợp với tôi!
– Kẻ nói với tôi câu đó cũng nhiều, nhưng đa số đều ngậm miệng sau đó.
Tôi lạnh nhạt nói với Chise, khi cô ấy quay lưng đi vào phòng thay đồ của cửa hàng
– Cô đợi xem.
Tôi không tin trên đời này có ai đó có thể nhìn đồ hợp hay không hợp chỉ bằng mắt.
Chise trông khá tự tin, rồi mới kéo cửa phòng thay đồ lại.
– Quý khách, của cô là hết 1 vàng lớn 6 vàng nhỏ 4 bạc lớn ạ.
– Ừm, tạm để đó đi, tôi còn muốn chọn thêm vài bộ đồ cho bạn của mình.
Tôi gật đầu nói với cô nhân viên đã tính tiền xong và tiến đến chỗ tôi.
– Bạn quý khách? Xin lỗi, tôi tưởng cô ấy là người hầu của cô.
Cô nhân viên trông có vẻ bất ngờ vì điều đó.
– Không sao.
Cô ấy mặc đồ như vậy kiểu nào chẳng bị hiểu lầm.
Cách nhìn cách ăn mặt đoán tiền đồ này tôi cũng đã quá rõ ở thế giới mình rồi.
Nên cũng không thể trách cô nhân viên nhìn Chise thì cảm thấy cô ấy nghèo hèn được.
Muốn coi mình giàu có thì tốt nhất nên mặc cho đẹp vào! Đừng nghĩ ai cũng sẽ đánh giá bạn qua tâm hồn và gia thế phía sau của bạn mà họ còn chả biết.
Thứ người ngoài cảm nhận bạn đầu tiên chính là qua vẻ ngoài của bạn.
Xấu đẹp, rẻ mạt sang trọng hay không chính là ấn tượng đầu tiên.
Muốn người khác tôn trọng bạn nhìn bạn với con mắt tốt, thì trước tiên bạn phải ăn mặc làm sao để tôn trọng ánh mắt của người khác cái đã.
Đó là một số điều mà tôi biết trong khi đang làm việc ở cái ngành thời trang này.
Tôi biết nó có hơi khác với mấy kiểu như mặt đồ rách đi thử lòng này nọ, nhưng đó là sự thật, sẽ chẳng ai tôn trọng một tên ăn xin hôi hám.
Tại sao tôi lại nói ra những điều như vậy? Đơn giản vì tôi là nhà tạo mẫu thời trang và luôn mong muốn mọi người phải ăn mặt thật đẹp trong mắt mình.
Tôi sẽ không ép buộc ai phải mặc thật đẹp, nhưng tôi lại không hề thích cái kiểu giả vờ mình nghèo này nọ mặc đồ dỏm đi thử lòng người khác.
Như vậy rất phá hoại đến việc làm ăn của người bị lừa, tôi từng bị một lần nên giờ vẫn còn cay.
Lần đó tôi được mời đến một công ty thời trang lớn.
Họ bắt tôi đợi ở dưới cửa hàng trong khi chuẩn bị những người mẫu đến cho tôi lựa đồ.
Nhưng đó cũng chỉ là giả vờ vì tôi đang bị đưa vào một trò đùa thử lòng.
Khi đó, một gã đàn ông mặc đồ rách nát vào trong cửa hàng và làm ầm lên do có nhân viên cố đuổi hắn đi về vì bộ đồ hắn đang mặc quá nát so với một cửa hàng thời trang nổi tiếng.
Đã vậy, hắn còn không vào mua đồ mà chỉ đi quanh quẩn trong cửa hàng một cách đáng ngờ.
Tôi thấy vậy rất muốn làm ngơ, nhưng do bảo vệ lại không xuất hiện và hắn muốn gây khó dễ cho cô nhân viên nên tôi đã chủ động ra mặt khuyên giải.
Dùng đôi lời bình thường để khuyên hắn về mặc đồ tốt hơn hay là mua một bộ đồ ở đây mặc, còn hơn là cứ ăn mặc như vậy mà đi quanh quẩn như tên ăn trộm.
Tuy nhiên hắn lại không hề nghe mà chỉ hớn hở cười mỉa mai hỏi tôi biết hắn là ai không?
Đương nhiên là tôi trả lời không.
Đời tôi chỉ biết có gia đình và mấy đứa bạn.
Một người đàn ông xa lạ bên ngoài, làm sao tôi biết được.
Sau đó hắn bắt đầu phung ra một tràng kiểu như tôi là chủ tịch của chuỗi cửa hàng này, cậu có vẻ là người tạo mẫu mới được mời đến phải không? Cậu có vẻ không có phản ứng tốt với một người nghèo? Cậu còn trẻ tôi muốn dạy cho cậu một bài học rằng đừng nhìn người khác qua vẻ bề ngoài.
Tôi biết là một phần do khuôn mặt vô cảm của mình mà ra nên mới bị hiểu lầm kiểu như vậy, nhưng tôi vẫn có chút cảm giác bức súc vì mình vừa bị một tên thích diễn kịch trêu đùa.
Sau đó tôi đã gọi cho người quản lý đã gọi mình đến đây để nói chuyện một chút, nói đủ thứ tào lao kiểu như chủ tịch đang thử lòng tôi, muốn xem nhân phẩm tôi thế nào bala bala lắm lời.
Tôi liền cúp điện thoại và dứt khoát rời khỏi công ty về nhà.
Ngày sau đó thì bọn họ đã gọi đến xin lỗi tôi.
Tuy nhiên cũng không thiếu công ty muốn tôi đến chọn đồ cho bọn họ, nên tôi đã dứt khoát từ chối kèm theo những câu đầy nặng lời “Xin lỗi, tôi làm nghề thời trang chứ không tham gia vào đóng phim.
Nếu các vị thích đống phim như vậy thì tôi có lời khuyên hãy chuyển sang đầu tư nghề nghiệp đó đi, tôi khá thích khả năng diễn xuất của ngài chủ tịch.
Ngoài ra thì, muốn dạy tôi cách làm người thì hãy xem lại mình trước đi đã.
Cái gì mà đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài? Nực cười, các người kinh doanh thời trang hay đang đi diễn tuồng?”
Từ đó tôi cũng gặp họ thêm vài lần nữa khi chủ động chạy đến nhà tôi xin lỗi.
Tuy nhiên, tôi đã làm ngờ.
Chẳng đến mấy lần thì tôi không thấy những người đó nữa.
Sau đó thì tôi mới biết, cả cái tập đoàn đó bị những công ty mà thuê tôi làm việc đã chèn ép đến mức phá sản.
Thật đúng là một cái kết đáng buồn.
Tôi cũng không nghĩ bọn họ ra đến nông nổi như vậy, điều đó thật không đáng chỉ vì trêu chọc tôi.
Cho nên tôi mới nói rất phá hoại việc làm ăn là vậy.
(Main khá nổi tiếng ở thế giới cũ, nhưng nó méo quan tâm :v).