Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 40: Ở Tương Lai Ta Đi Chọn Đồ Cho Bản Thân Mình
Đêm qua, sau khi ngủ một giấc trong phòng tắm, đến giờ thì Julie đã đánh thức tôi dậy.
Tôi trở về phòng của mình và lại ngủ thêm một giấc nữa.
Như mọi khi, tôi lại mơ về giấc mơ mà mình đang lao lên trên chiến trường, giết chết hàng trăm ngàn sinh vật hình dạng không rõ ràng.
Sáng, tôi đã dậy sớm và giờ đang dùng bữa.
– Lilianna.
Đây rõ ràng là thiên vị!
Chise bây giờ đang ngồi kế bên tôi, dùng một món ăn giống như cái của tôi.
Đó là một dĩa thịt hầm ăn chung bánh mì, nhưng giữa tôi và Chise khác nhau, nên của cô ấy ít gấp vài lần tôi.
– Tôi chịu.
Thế cô làm gì ở đây? Hôm nay lại tính theo tôi làm nhiệm vụ sao?
Tôi không màn đến đồ ăn sáng nay, mà chú ý đến việc Chise tại sao lại ngồi đây hơn.
– Hehehe, đúng vậy.
Chise gãi đầu cười xác nhận.
– Chúng ta hãy làm một đội nhé? Cô biết đấy.
Cô rất mạnh, tuy nhiên đi làm nhiệm vụ một mình cũng rất cô đơn, nên chúng ta làm cùng nhau nhé?
– Hmm, cũng được.
Suy nghĩ một chút thì tôi cũng thấy Chise nói hợp lý.
Tuy nhiên, theo tôi lại thấy, mình là một người hoàn toàn xa lạ về thế giới này, có một người hiểu biết về nó đi chung thì sẽ tiện hơn nhiều, chứ còn chuyện cô đơn tôi cũng không quan tâm lắm.
– Hehehe, vậy tốt quá.
– Nhưng tôi cấm cô lại như hôm qua, tự tiện rời đi vì chuyện mình muốn làm.
Nếu không chúng ta xem như giải tán.
Không để Chise tôi liền nói.
Thật mệt mỏi khi Chise lại cuống tôi vào một điều phiền phức nào đó như hôm qua.
Tuy rằng nó khiến tôi kiếm được nhiều vàng, nhưng dự định của tôi cả hôm qua đều bị hủy bởi chuyện đó.
Giờ tôi sẽ dời lịch sang hôm nay, nhưng do muốn mình đi làm nhiệm vụ mỗi ngày một lần, nên chuyện du lịch đây đó tôi sẽ lùi về sau chiều nay.
Công việc mới mà, tôi muốn mình là một người làm tốt.
Ít ra cũng không phải mới làm một ngày thì đã nghỉ vì đủ tiền.
Còn chưa kể đến việc, số tiền tôi có tạm thời cũng là nhiều, nhưng ai biết trong tương lai có dịp dùng hết ngay hay không, cho nên phải kiếm thêm tích lũy càng nhiều càng tốt để dự phòng, tương lai cũng rất khó đoán.
– Được được.
Tôi sẽ nghe lời cô!
Chise gật đầu ngay tức thì và không có ý từ chối.
– Ăn nhanh đi, tôi muốn đi lựa một vài bộ đồ trước khi lại đến Hội.
Tôi hối thúc Chise.
Bây giờ thời điểm vẫn còn sớm, tôi đã hỏi Julie đôi chút về nơi bán quần áo, và được cô ấy giới thiệu về một khu chợ ở phía Tây thành phố.
Nghe Julie nói rằng nơi đó có rất nhiều thương nhân và cửa hàng bày bán quần áo quanh năm.
Bộ váy và đồ lót của tôi mặc hiện tại, nói thì nó vô cùng tốt, gần như là sản phẩm tôi không thể nhìn ra được là chất liệu vải gì.
Không vậy, nó còn rất êm ái và thoải mái còn hơn cả lụa khi mặc.
Mặc dù là một thằng con trai, nhưng tôi cảm thấy nó là như vậy.
Nhưng mà ai lại sẽ mặc mỗi một bộ hàng ngày chứ? Tôi là nhà tạo mẫu, người chuyên đem những món trang phục phối lại với nhau để tạo nên sự hoàn mĩ nhất cho một người mẫu và khiến những người nhìn thấy cảm giác mình cũng sẽ thời trang như vậy nếu làm theo, cho các công ty mình làm hợp đồng tạm thời.
Cho nên, bình thường tôi sẽ không bao giờ mặc đơn điệu để đi ra ngoài.
Sang đây, cho là không thể ăn diện ra ngoài do nhan sắc có chút quá mức, tôi vẫn muốn ăn mặc một cách chỉnh chu, ít nhất là để thoả mãn cái thói quen thường ngày của mình.
Tôi biết rằng mình có thể dùng kỹ năng để tạo ra trang phục, tuy nhiên tôi cũng không phải gu của màu đỏ và cơ thể này cũng không hợp với màu đỏ.
– Mua đồ? Ừm ừm.
Chise nghe tới chuyện mua đồ thì đôi mắt sáng lên gật đầu và bắt đầu ăn món thịt hầm của mình thật mau.
Chise ăn nhanh là vậy, nhưng vẫn thua tôi một chút sau khi cả hai ăn xong.
Tôi thanh toán tiền ăn như hôm qua và đặt tiền phòng với Julie.
Lần này là hẳn thêm bốn ngày nữa để tránh việc đặt đi đặt lại.
Tôi không tính ở lại một nơi mãi, cho nên sau khi tham quan xong thành phố này tôi sẽ lại lên đường đi khám phá nơi khác.
Thời hạn vẫn chưa biết nhưng tạm thời sẽ là như vậy.
Ra khỏi quán trọ của Julie, tôi và Chise liền lên đường đi đến chuỗi cửa hàng bán đồ ở phía Tây thành phố.
Theo Julie nói thì chỉ cần đi theo phía đó là được, kiểu nào cũng sẽ gặp.
Julie nói cũng khá đúng, vì sau khi đi thẳng về phía Tây và gần đến bức tường thành, tôi đã gặp một khu chợ, thật sự rất lớn.
Ở đây bọn họ không chỉ bán mỗi quấn áo mà là các loại thực phẩm khác ở phần bên ngoài, vào trong thì chúng tôi mới đụng phải những cửa hàng bán quần áo.
Không chỉ vậy, còn có khá nhiều thương nhân bán đồ của họ bắt cách bày bên ngoài trời nữa.
Tôi và Chise đã vào một số quầy và cửa hàng ở đây.
Nhưng không có bộ nào ưng ý nên đã ra lại.
– Lilianna, cô không mua sao?
Đi một lúc Chise bỗng hỏi tôi.
– Ừm, đang mua.
Tôi gật đầu với Chise và tiếp tục xem những món đồ trong cửa hàng mình vừa vào.
Bà chủ ở đây chào đoán chúng tôi rất niềm nở, nhưng tôi rất tiếc những bộ đồ ở đây không hợp với tôi.
– Xin lỗi, tôi thấy không có bộ nào ưng ý cả.
Tôi nói lời xin lỗi với bà chủ cửa hàng rồi rời đi.
Mặc kệ bà chủ cửa hàng sau đó có mặt đơ ra hay sao đi nữa.
– ?? Lilianna, cô thật sự đang mua?
Chise đã bắt đầu bối rối.
– Đúng vậy.
Tôi đang mua đây.
Ở đây thật ít đồ có thể nhìn được.
Đồ ở đây tuy khá da dạng kiểu dáng, nhưng đa phần đều được may cho những người trưởng thành.
Tôi một bộ cô bé mười bốn thế này, đồ hoàn toàn không cùng kích cỡ và có đi chăng nữa thì lại không hợp.
Cơ thể này thật sự rất đẹp, tôi không muốn nó mặc bộ đồ nào đó tụt đi nhan trị, mà phải tăng thêm, đạt đến sự bức phá hoàn mĩ!
Tại sao lại bức phá, thì tôi cảm thấy cơ thể này rất hoàn mĩ rồi.
Cho dù mặc một bộ nông dân, thì tôi vẫn sẽ vấn đẹp rạng ngời.
Nên tôi muốn mình cần phải ăn mặt đẹp hơn nữa!
Hmm…tôi cảm thấy mình thật kì, nhưng cái tâm nghề nghiệp trong tôi không muốn mình ăn mặc quá lượm thượm dù cho là có đổi một cái cơ thể đi chăng nữa.
Đi thêm một hồi thì tôi và Chise đã dừng lại ở một cửa hàng trông khá được.
Bên ngoài còn lắp cả cửa kính, để cho người ở ngoài có thể nhìn vào cả bên trong.
– Lilianna, đây là cửa hàng cho quý tộc đấy.
Tôi định đi vào Chise lại bước nhanh hơn tôi, rồi cô ấy cuối đầu nhìn vào tôi nói.
– Ừm.
Tôi mặc kệ Chise bước vào bên trong.
Chỉ là quý tộc thôi mà, vào ngắm một chút tôi nghĩ cũng sẽ không sao đâu.
– Chào quý khách…không biết quý khách muốn mua gì ạ.
– Ở đây có đồ nào ngang kích cỡ của tôi không? Dẫn tôi đến khu vực đó.
Tôi vừa bước vào có một cô nhân viên trẻ lên tiếng chào tôi.
Tôi thấy cô ấy dùng ánh mắt đánh giá tôi và dừng lại đôi chút khi nhìn Chise.
Nhưng tôi cũng không quan tâm mà vào thẳng chuyện chính.
Tôi nghĩ cô ấy là nhân viên bởi vì trong cửa hàng có vài người như vậy, đang hướng dẫn cho các khách hàng khác.
Đây là lần thứ bao nhiêu tôi hỏi các cửa hàng câu này của mình, nhưng đa số bọn họ đều lắc đầu và để tôi phải tự xem trong đống đồ treo dắt bên trong.
– Tất nhiên là có rồi ạ.
Lời của cô nhân viên mới đầu thật tốt vì không phải đi lựa mấy bộ đồ trong đống rác nữa.
Tuy nhiên, lời sau đó của cô ấy nghe thật khó nói.
– Mời quý khách và người hầu của mình theo tôi.
– …
Tôi vô thức nhìn lại Chise, người vừa bị xem là người hầu một cái.
Một thân mặc đồ tân thủ, dù đã được thay mới những vẫn không tránh khỏi việc nó khá không được đẹp và nhìn hơi bị rẻ mạt.
Bị tôi nhìn thì mặt Chise đã đỏ lên.
Nếu tôi không bị bệnh vô cảm, cũng muốn bật cười một cái.
– Chise, tôi nghĩ cô nên mua vài bộ đồ đi.
Cô có dáng người rất đẹp, chỉ mặc mỗi bộ đồ đơn điệu như vậy không hợp đâu.
Bước theo sau cô gái nhân viên, tôi nói với Chise.
Chise nếu đặt ở thế giới của tôi trước đó, cô có thể dễ dàng vào được ngành người mẫu với vóc dáng cao hơn mét bảy lăm, eo thon, đùi săn chắc, nước da trắng và đặc biệt là gương mặt dễ nhìn của mình.
– Không không cần đâu.
Tôi là mạo hiểm giả mà, làm sao có thể mặc một bộ đồ đẹp ra ngoài được.
Cô cũng thấy hôm qua rồi, nếu gặp nguy hiểm bộ đồ nhất định sẽ bị rách ngay.
Chise nói với một bộ mặt tiếc rẻ.
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu với Chise sau đó quay sang cô nhân viên đang đi phía trước.
– Cô nhân viên.
Ở đây có mẫu trang phục cho mạo hiểm giả chứ?
– Tất nhiên là có thưa cô.
Cô nhân viên quay sang tôi nở nụ cười máy móc nói.
– Ừm được rồi, dẫn tôi đến chỗ đồ kích cỡ của tôi trước đi.
– Vâng thưa cô.
Tôi chỉ cần xác nhận ở đây có bán đồ là được.
Chưa nhất thiết phải đến ngay.
– Đến rồi ạ.
Mời cô xem.
Cô nhân viên dẫn chúng tôi đi thêm một chút nữa, đến khu vực sâu bên trong cửa hàng thì dừng lại ở rất nhiều bộ trang phục có kích cỡ mà tôi muốn, được treo đầy tại một góc tường dài.
Không giống như ở thế giới tôi, ở đây hoàn toàn không có ma-nơ-canh nên đồ đều chỉ treo lên những góc tường và cây đồ, một số còn được đem bày lên trên bàn.
Đúng là cửa hàng dành cho quý tộc, số lượng đồ có kích cỡ hợp với tôi ở đây thậm chí còn nhiều hơn những nơi khác hợp lại nữa.
– Một bộ như thế này có giá thế nào?
Tôi hỏi cô gái nhân viên.
Tôi cũng không định hỏi nhưng bây giờ tôi cũng không phải là có rất nhiều tiền à.
Đã vậy đồ ở đây cũng không treo giá nữa đấy, lỡ như chọn phải bộ nhiều hơn số tiền mình đang có thì rất mệt.
Tổng số tiền tôi đang có hiện tại là 3 đồng vàng lớn, 23 đồng vàng nhỏ, 23 bạc lớn, 44 bạc nhỏ và vài đồng lẻ.
Đó là số tiền mà Chise đã mang đến rồi bị nhóm mạo hiểm giả kia vơ vét, lại bị tôi vơ vét ngược lại.
– Vâng, mỗi bộ giá thấp nhất là một năm bạc lớn ạ.
– Năm bạc lớn!?
Cô nhân viên nói thì Chise lại có vẻ kinh hoảng.
Và sau đó đã nhận được ánh mắt như nhìn đứa quê mùa từ cô nhân viên.
Tôi cũng khá hiểu điều này, cỡ tôi, tôi còn nhìn cô ấy kiểu đó nữa là.
Chise tôi không biết xuất thân từ cái chốn nào trên thế giới, tuy nhiên tôi biết cô ấy chỉ là một cô bé mạo hiểm giả bình thường ngoài đường đấy.
– Vậy còn bộ nhiều tiền nhất?
Tôi phó mặc số phận nghèo túng của Chise tiếp tục quán trình thăm dò thị trường của mình.
– Vâng, là một vàng lớn ạ.
Hm, như vậy mình có thể mua ít nhất năm bộ ở đây.
Tôi nghĩ mình có thể mua năm bộ đồ mới ở đây với số tiền hiện tại đang có.
Theo đơn vị tiền tệ ở đây, thì tôi có tới năm đồng vàng lớn nếu tính gộp cả 23 đồng vàng nhỏ.
– Ừm.
Xác định xong giá cả, tôi không để tâm đến cô nhân viên nữa mà bắt đầu chú tâm vào chuyên môn của mình lựa đồ.
Những chỗ khác tôi đã không hỏi giá.
Cũng không phải vì họ buôn bán đồ nghèo hơn nơi này hay gì.
Mà giống như đã nói trước đó, bọn họ không có nhiều đồ và tôi chỉ cần nhìn là cũng biết không hợp rồi, nên không nhất thiết phải hỏi làm gì.
Còn ở đây lại khác.
Có rất nhiều đồ và tôi chỉ mới nhìn đã cảm thấy ưng ý vài bộ rồi.
Nhưng tôi cũng không có ý định sẽ chỉ lấy nguyên bộ như vậy.
Đó cũng không phải tác phong cách của tôi lắm.
– Lấy cho tôi cái áo.
– ?
– Bộ này lấy cái váy, bộ này được đấy lấy nguyên bộ trừ cái áo khoác.
– ??
– Tôi muốn sợi dây nịch này, lấy nó cho tôi.
– ???
– Cái kẹp tóc này được đấy, lấy nó.
…
Đồ ở đây đều gần như được treo nguyên bộ, tuy nhiên thật tiếc chúng trong mắt tôi chỉ có phần hợp và phần không thôi.
Tôi chọn những thứ mà mình cho rằng phối lại sẽ đẹp nhất rồi cô nhân viên lấy và góp lại thành một bộ.
– Được rồi, chỉ như vậy thôi.
– …
– …
Tôi chọn xong nhìn lại thì chỉ thấy cô nhân viên và Chise ngơ ra nhìn mình, cô nhân viên thậm chí còn chẳng chịu lấy đồ như tôi muốn.
– Sao vậy? Tại sao cô lại không lấy? Hay là cô không định bán?
Tôi nếu mà khó chịu được, chắc đã làm vào lúc này.
– V-Vâng…tôi sẽ lấy.
Thật tốt, mình còn tưởng ở đây không bán riêng lẻ.
Nhìn cô nhân viên bỗng thoát khỏi sự bất ngờ mà nhanh chóng lấy những gì mà mình nói trước đó, tôi cảm thấy nhẹ nhỏm.
Tôi đã đề phòng trước việc những món đồ ở thế giới này chỉ bán theo bộ rồi.
Tôi định sẽ nói chuyện với chủ cửa hàng luôn.
Nhưng giờ thật tốt là không cần đến.
– Lấy xong thì hãy tính tiền đi.
Tôi muốn mua bốn bộ đó.
– …V-Vâng.
Tôi đã chọn được bốn bộ mà mình ưng ý, trong đó hai bộ là váy áo riêng, trong khi hai bộ còn lại là váy một mảnh.
Tất cả đều có màu trắng làm chủ đạo và màu xanh dương, đen làm màu phụ.
Do cơ thể này có tóc trắng và có gương mặt quá ấn tượng nên tôi không có màu nào hợp hơn với nó ngoài màu trắng.
– Eh!? Lilianna, cô không định thử sao?
Tôi dứt lời với cô nhân viên thì Chise đã bất ngờ lên tiếng.
Tôi đã đoán là cô nhân viên cũng có cảm xúc như vậy khi gật đầu theo lời của tôi.
– Tại sao tôi phải thử?
– ??? Không phải khi ai đó mua đồ đều phải thử xem có hợp hay không sao?
Chise bối rối thì rõ trên mặt, đôi mắt không hiểu sao ánh lên vẻ tiếc nuối.
– Nói cho cô biết.
Nghề tay trái của tôi chính là nhà tạo mẫu.
Nên những việc như thử đồ tại chỗ cũng không cần đâu.
Tôi giải thích một chút cho Chise.
Nói nó nghề tay trái cũng không sai bởi tôi còn phải bận học và nghề tôi muốn làm chính lác Bác sĩ chuyên môn về tâm thần học.
Điều đó cũng làm tôi chỉ làm hợp đồng tạm thời kiểu hứa qua miệng và lâu lâu được mời đến công ty này công ty nọ để phối cho bọn họ vài bộ đồ thích hợp cho người mẫu chụp ảnh đăng tạp chí hay dành cho những buổi biểu diễn thời trang vậy thôi.
Với lại tôi còn chẳng đủ tuổi để ký một bản hợp đồng nên sẽ chẳng ai bắt ép tôi được, mặc dù có kha khá công ty đang hóng tôi đủ tuổi để làm việc lâu dài với họ.
– Nhà tạo mẫu?
Nhìn mặt khó hiểu của Chise tôi liền biết là cô ấy