Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 35: Ở Tương Lại Ta Nghĩ Thế Giới Của Mình Cũng Có Thật Nhiều Kẻ Khó Ưa
Kết quả không mấy khả quan, ba đứa vậy mà chỉ xây sát có một chút thôi đã thoát khỏi được trận lở đá.
Đại khái say sát một chút đó là, một người bị gãy tay do đỡ viên gạch lớn, người thì bị đá rơi vào gót chân giờ đang đi cà nhắc, người còn lại thì nhẹ hơn đôi chút chỉ bị một viên cỡ nắm tay rơi vào đầu đổ máu.
Trong đó thì cái tên vớ vét của Chise là bị nặng nhất gãy tay, thật đúng ý của tôi! Lấy đồ của người khác bị gãy tay là đáng lắm!
– Cái quái gì vậy? Cô ta bị điên sao chết tiệt, cái tay của tôi.
– Đau chân quá…mọi người đi chậm chút, chờ tôi với.
Chỉ có tên lấy đồ của Chise và người bị thương ở chân là la làng từ đầu đế giờ, người còn lại chả nói gì, chỉ im thinh mà bước đi theo sau và tự chăm sóc cho mình bằng một miếng vải.
– Cô tính không chữa cho họ sao?
Chise đi được nửa chặng đến kết giới che mắt, Chise từ đầu im lặng lại lên tiếng hỏi và giọng cũng khá lớn.
– Tôi? Tôi làm sao chữa cho họ được?
Tôi nhạt nhẽo nhìn Chise hỏi ngược lại.
– Vả lại, đâu phải do tôi làm? Là đá làm kia mà? Chise cô nghĩ chút đi, đá từ trên vách núi rơi xuống trúng họ, chứ tôi đâu có đánh?
Sau đó, tôi còn bồi thêm một câu mang đầy vẻ không có trách nhiệm.
– …
Chise trừng lớn mắt nhìn tôi, một vẻ tôi tin cô mới có vấn đề!
Có vẻ như đi ở phía sau, ba người bị thương cũng nghe được và bắt đầu rên rỉ.
Chắc họ nghĩ rên thế thì tôi sẽ động tâm đây mà?
Nhưng xin lỗi nha, tôi sẽ không động tâm nổi mấy việc này đâu.
Tâm can tôi ngay từ đầu đã lạnh như một tản băng trôi giữa biển Bắc rồi.
– C-Cô có kỹ năng chữa trị sao?
Rồi không phải ba người kia, một trong nhóm những kẻ đã vơ vét đồ của Chise bỗng tiến đến chỗ tôi, trong khi tay ôm chặt người, mắt thì lờ đờ mệt mỏi, tráng đổ mồ hôi như sắp tiêu đến nơi.
Đó là một người đàn ông trẻ, trên hai mươi thôi, mép đã có râu, tóc nâu mắt xanh lục, diện mạo cũng tạm.
– Có việc gì sao?
Tôi vẫn như thường lệ, một giọng không mấy cảm tình mà hỏi, tất nhiên còn tăng thêm một chút nhiệt bằng cách hỏi ngắn gọn.
– Đ-Đúng, từ khi ra khỏi hang, tôi cảm thấy mình rất kì lạ, cơ thể cảm thấy rất lạnh, tim đập nhanh, khó thở, đầu còn hơi choáng.
Không biết có phải bị dính Ma thuật nguyền rủa hay không.
Nếu có kỹ năng chữa trị, xin hãy gì tôi xem thử.
T-Tôi sắp chịu hết nổi rồi.
Hắn ta nói khi mà tay ôm chặt cơ thể, miệng thở hộc hơi.
Quả nhiên là kỹ năng của tôi có khác, tác dụng như thế này mới phải chứ!
Tôi bắt đầu cảm thấy ưng ý với cái kỹ năng uy áp này của mình.
Tôi nghĩ nó hẳn phải đến thành phố thì mấy người này mới lăn ra không chịu được nửa.
Nhưng có vẻ như, chỉ mới nửa đường, còn chưa ra khỏi lớp kết giới che mắt thì đã sắp ngỏm đến nơi rồi.
Không chỉ hắn đâu, mấy người còn lại cũng đang ngó qua đây với ánh mắt mong đợi.
Có vẻ như họ nghĩ, tên này xong, nếu được bọn họ sẽ đến luôn.
Tuy nhiên, làm gì có miếng ăn nào miễn phí kia chứ?
– Có tiền không? Chữa trị cũng không phải đồ miễn phí.
– T-Tiền?
Nghe đến chuyện tôi đòi tiền, hắn liền tỏ ra không thoải mái.
– Lilianna, thôi đi, cứu anh ta đi.
Tôi biết cô không phải là loại người thế này mà?
Chise quay người lại năn nỉ với tôi.
– Loại người? Tôi không phải con người.
Tôi mà có cảm xúc nhất định sẽ mỉa mai.
– …
– …
Cô ấy và tên kia nghe xong thì trở im lặng luôn.
– Với lại, tôi cũng cần ăn cơm.
Hôm nay tôi đã nói đừng đi giúp bọn họ rồi.
Là cô đã làm tôi phải đi, bọn họ được cứu rồi.
Bây giờ có ai đó lăn ra chết tôi cũng chẳng quan tâm.
Tôi cũng không phải bồ..thần linh sống.
Tôi định nố bồ tát, nhưng ở đây làm gì có bồ tát, nên chuyển sang thần linh, đằng nào thì ở đây tôi biết cũng có thần linh.
– V-Vậy không lẽ tôi…
– Yên tâm, tôi sẽ chữa tốt cho cô.
Tôi không biết Chise đang nghĩ gì.
Nhưng bỗng thấy cái mặt của cô ấy nhăn lại và nhắc đến bản thân thì tôi liền tạm hiểu.
– …
Chise mặt đơ ra nhìn tôi, ánh mắt của cô vừa cảm kích vừa khó xử.
Tôi khá hiểu tại sao Chise lại có hai cảm xúc đó.
Tất nhiên là do lời tôi rồi, Chise hẳn rất cảm kích vì tôi sẽ chữa cho cô ấy, tuy nhiên lại khó xử khi mà tôi lại không làm điều đó với những người còn lại ở đây.
– Cô Lilianna, tôi thấy anh ta sức khoẻ không tốt.
Nếu cô đã giúp chúng tôi rồi thì giúp luôn cho chót không tốt sao?
Hết Chise, bây giờ cả Bonie cũng lên tiếng.
Giúp người thì giúp chót? Cái câu đúng là có trong từ điển của tôi! Tuy nhiên!
– Đúng là giúp người thì giúp luôn cho chót.
– Vậy.
Khi tôi nói, Bonie tỏ vẻ vui mừng.
Có lẽ anh ta nghĩ lời mình nói hẳn rất có giá trị đây mà, một kẻ muốn làm trung tâm của mọi người!
Từ việc anh ta dẫn đầu, cầm đuốt, lên tiếng kêu gọi hưởng ứng, tôi liền biết tính cách con người này.
– Tuy nhiên, tôi không giúp các người.
Người tôi giúp cũng chỉ là Chise, mấy người là gì? Tôi với mấy người liên quan đến nhau sao? Tôi đang bực bội, tốt nhất thì câm miệng lại mà đi, nếu không đừng nói là dẫn đường, tôi sẽ đem Chise để mấy người tự xử ở đây.
Hết việc này sang việc khác, hết nhìn người này ngu ngốc, đến nhìn kẻ khác mưu mô, tôi đã phát bực cái nhóm mạo hiểm giả này.
Nếu không phải giúp Chise, tôi cũng không nhàng hơi đầu mà đi giúp tiếp bọn họ.
Nghĩ có phiền không chứ? Giúp người làm việc tốt cũng không phải là gặp ai thì cũng phải giúp.
Còn muốn coi xem kẻ đó có lợi cho mình không cái đã.
Tinh lực của một người cũng có giới hạn thôi, giúp người mãi mà không nhận vào sẽ quay ngược lại mới là người cần giúp.
Với lại, tôi cũng không phải loại gì như thánh mẫu, gặp ai cũng tốt, gặp ai cũng thân thiện, gặp ai cũng giúp đỡ.
Điều kiện để tôi tốt đó chính là phải là người tốt, có lợi cho tôi, tôi cần giúp đỡ, là bạn, bạn thân, người đã giúp mình…
Chise là người tốt cộng với là người đã giúp đỡ tôi nên tôi mới giúp ngược lại mà thôi.
Còn chưa kể đến, cô ấy còn là người mà suýt tí nữa thì mình đã hại chết.
Cái gì cũng có nguyên do của nó cả, tôi giúp Chise chính là lý do như vậy.
– Nếu có tiền thì đưa đây.
Đưa tất cả luôn càng tốt, tôi sẽ nhận hết và chữa tốt cho anh.
Dứt câu lạnh lùng của mình với Bonie, tôi liền quay sang tên đã vơ vét đồ của Chise.
Trước hành động của tôi, Chise đã nhìn tôi bằng một ánh mắt khó khăn, trong khi Bonie lại tỏ ra sợ sệt còn tên bị tôi đòi tiền mới chữa thì nhăn nhó khó chịu.
– Cô…cô làm như vậy được sao? Nhân lúc người ta gặp nạn mà ăn cướp!? C-Cô đừng mơ tôi sẽ đưa tiền!
Sau đó, hắn bắt đầu khó khăn nói với tôi đầy câu nghe mùi đời.
– Tùy, đỡ phải bẩn tay.
Tôi khinh bỉ nói rồi quay người rời đi.
Trong khi bước bước đầu tiên tôi liền cảm thấy câu này nghe thật kì quái, kiểu như đứa quý tộc nói với thứ rác rưởi ấy.
Kiếp trước tôi cũng chưa ứng xử như vậy bao giờ với ai mình ghét cả.
Có vẻ như sang đây rồi, tôi bắt đầu bị cơ thể này khiến mình bị ảo tưởng chăng?
Mình sau này nên suy nghĩ một chút khi nói thì hơn.
Dù ma cà rồng là chủng tộc cao quý thì cái cách ăn nói này cũng quá khinh miệt người ta rồi.
Không lẽ bản năng của ma cà rồng chính là sự kiêu căng ăn vào máu sao?
Tôi cảm thấy thật bối rối khi nghĩ đến đây.
– Con nhỏ đáng ghét…mày đợi đấy…có ngày…aaaa!!!
Cùng lúc, tôi bỗng nghe thấy tiếng rủa thầm của tên kia.
Tôi cũng không biết mình bị gì nữa, liền sử dụng kỹ năng uy áp đến mức tối đa.
– Aaa!!
– C-Chết mất rồi!
Lúc quay lại nhìn, tôi chỉ thấy tên kia đã mắt mũi tai miệng đều chảy máu ngã lăn ra, tim hoàn toàn ngừng đập.
Những người xung quanh thì hoảng hốt né ra như sợ dính phải ôn dịch.
– …
Mình lại giết người nữa?
Cảm giác này thật vi diệu, kiểu như tôi không định khiến miếng trứng chiên bị cháy nhưng lại lỡ quên thời gian khiến nó bị cháy một chút vậy.
Có cảm giác không thoải mái lắm, nhưng nó cũng không quan trọng lắm vì miếng trứng chiên ăn vẫn ngon lành.
– T-Tôi không muốn chết!! Cô Lilianna, làm ơn, làm ơn cứu chúng tôi với.
Tôi cũng có triệu chứng giống như Vreiu, cô nhanh cứu tôi với!
– Cô Lilianna làm ơn cứu tôi.
Đ-Đây là tất cả những gì tôi có, làm ơn giúp tôi.
Tôi không muốn chết! Không muốn chết!
– Cô Lilianna, cứu mạng! Tôi giao hết tiến cho cô, làm ơn cứu tôi đi.
Cứu tôi đi mà!!
…
Rồi chỉ vì một điều vô ý đó, nó kiểu giống như hiệu ứng dây chuyền, những người còn lại bị tôi dùng uy áp đều mếu máo chạy tới quỳ xuống cầu xin tôi trong khi liên tục đem ra những tài sản có giá trị trong người.
Có kẻ còn định ôm lấy chân tôi thì liền bị đạp ra như một phản xạ tự nhiên.
Tất cả có năm người bốn nam và một nữ.
– Dừng.
Tôi lên tiếng ngăn tất cả đang khẩn thiết cầu xin lại, sau đó từ từ bước đến thu nhặt những gì họ đem bỏ ra.
Tôi cũng khá hiểu cảm giác tiếc nuối của Chise, có rất nhiều vàng ở đây, vũ khí cũng khá ngon và còn mấy bình thuốc màu xanh nữa.
Tôi không biết nó là gì, nhưng đoán thử chắc nó cũng là thuốc hồi phục gì đó magic ở thế giới này chăng?
– Được rồi, tiền tôi đã nhận vậy bắt đầu chữa thôi.
Sẽ hơi khó chịu một chút, mong mọi người chịu đựng.
– Vâng!
– Tất nhiên, xin chữa cho tôi trước!
– Tôi, tôi trước!
– Là tôi!
– Cô ấy lấy tiền của tôi trước, để tôi chữa trước!
Tôi vừa dứt lời thì cả năm đã nháu nhàu lên đòi chữa trị, nó làm tôi cũng không có cảm tình mấy, nhưng vẫn lên tiếng khuyên ngăn.
– Không cần chen lấn, đứng lên xếp thành hàng ngang, khom người xuống bằng chiều cao của tôi là được.
Cả năm nghe theo tôi liền bò dậy khỏi mặt đất mà xếp thành một hàng ngang năm người, trong khi tất cả đều khom người xuống đúng như ý của tôi.
– Được rồi, tôi thuận tay phải nên sẽ chữa bên trái trước.
– ???
– Sẽ không phải bên phải sao?
Nhóm năm người đòi chữa đều trưng ra vẻ mặt bối rối, trong khi đó Chise thì lại thốt lên một cach rõ ràng bên cạnh tôi.
– Tất nhiên là không, ai lại thuận tay phải lại đi chữa bên phải trước chứ?
Tôi lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng thì rất vui vẻ bước đến người cuối cùng bên góc trái.
Hắn thấy tôi đến giúp, thì cái gì khó hiểu hay không hiểu được bị dẹp hết, liền vui vẻ chờ đợi.
– Sẽ hơi khó chịu đấy, anh nghiến cho chặt răng vào.
Tôi dừng lại trước hắn ta và dặng dò kỹ trước khi làm.
Thật khổ khi chút nữa làm rồi thì la bảo rằng sao không nhắc nhở.
Chiều cao thế giới này của mình cũng thật kiêm tốn.
Nếu là ở thế giới trước, cũng chẳng cần phải thế này.
– Mà Lilianna, tôi tưởng…
Chát!
Tôi vừa nghĩ vừa đưa tay phải sang ngang, hoà lẫn vào tiếng hỏi như nhận ra chuyện gì đó của Chise, tán một cái vào má phải của tên đầu tiên.
– Aaa! Phụt!
Hắn bị tôi quất một phát đủ lực không chết, nhưng vẫn bị đập bay sang một bên trong tình trạng xoay vòng vòng, gào lên và phụt máu ra như mưa.
Ư máu mấy tên này thật hôi.
Không khác như mấy tên săn nô lệ cho lắm, máu của tên đầu tiên này thật hôi, nó không giống như mùi tanh của máu mà lại giống bùn hơn.
Trong khi đó máu của Julie lại có mùi thơm ngào ngạt và hấp dẫn, còn Chise lúc trước đó thì lại ngòn ngọt như kẹo.
Thật tiếc là tôi không thể tư dưng đi liếm máu của ai được, cho nên vẫn kiềm giữ cho đến giờ.
Vẫn giống như mấy tên săn nô lệ, tôi như có thể điều chỉnh được mùi mình ngửi nên có thể bỏ qua hắn để hít không khí trong lành và quay lại bốn người còn lại.
Nhưng ngay khi vừa quay lại, tôi đã liền nhận được nhiều cái nhìn sợ hãi đến từ phía nhóm 9 người mạo hiểm giả bên ngoài và 4 người còn lại thì nhảy dựng lùi ra xa, trông có vẻ hơi điếng.
– C-Cô làm cái gì vậy!?
– Chữa trị.
Phải mất một vài giây, tên Bonie thích làm đại diện lên tiếng, mới hỏi để tôi nhẹ nhàng như không trình bày.
– Đây là cách chữa trị của tôi.
Nếu không ai tin thì có thể hỏi anh ta.
Tôi chỉ tay về tên đầu tiên, hắn hình như vẫn còn tỉnh sao cú tát kia và chỉ bị mất mấy cái răng, má trái thì sưng phù lên thôi.
Bonie thấy tên đầu tiên kia vẫn còn tỉnh thì vội vả chạy đến nâng hắn dậy.
– Anh không sao chứ?
– K-Không…sao.
Hắn đáp lại Bonie khi vừa nói vừa phung ra máu lẫn răng từ trong miệng với một nụ cười.
Mong là chưa bị đánh hỏng.
Tôi thầm than có khi mình quá mạnh tay nên hắn mới cười được như vậy.
Không chỉ tôi mà tất cả người ở đây, bao gồm cả Chise đều trưng ra một bộ mặt như thế.
Kiểu như, trời ạ, vậy mà còn cười được, tên này không phải bị đánh đến mức chấn động não rồi chứ?
– Trong anh rất tệ, anh thật sự không sao sao?
Bonie dù có vẻ mặt như vậy nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng.
– K-Không, c-có hơi đau, nhưng lời nguyền đã được giải!
Tên số một hớn hở mà phụt máu nói.
Tất nhiên là như vậy, bởi khi tát hắn bay là tôi đã dừng uy áp lên người hắn rồi.
Trông hắn thật thể thảm, nhưng ai bảo hắn làm chuyện mà tôi ghét làm gì! Đó là trời phạt! Tôi chỉ là đang thay trời đưa một tay mà thôi!
– Vậy mà thật sự được!?
Chise một bộ dạng không tin tưởng thốt lên.
– Chise, cô phải tin tôi.
Tôi nhìn Chise một bộ mình làm đều là sự thật giọng đều như thường, sau đó thì liền quay sang bốn người lại mình đã lấy tiền.
– Được rồi, tiếp theo, đừng lề mề, tôi không có thời gian, nếu không nhanh thì tôi sẽ không chữa nữa mà trả lại tiền.
Đường ai nấy đi, sống chết không liên quan đến tôi.
Lấy tiền hểt rồi à, dù có bẩn tay chút thì tôi vẫn phải cô vác cái thân xác mệt mỏi đang muốn về