Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 34: Ở Tương Lai Ta Cảm Giác Sự Máu Lạnh Của Mình Đang Trở Về
Tôi tháo nốt cái vòng cổ nô lệ cuối cùng khỏi người mạo hiểm giả thứ 14 ở đây.
Đúng vậy, ở đây có tổng cộng hết 14 người, ngang với số nhóm săn nô lệ.
Tôi đã nghĩ đáng ra 15 người kia, nhưng kết quả lại là một người không phải là nô lệ, mặc dù hắn tỏ ra rất im lặng từ đầu đến giờ.
Tôi tự hỏi, không lẽ hắn đang ngủ ở cái chốn này??
Thiệt tình luôn, người xông vào hang ổ bắt mình, vậy mà hắn còn ngủ được mới ghê chứ.
Tôi muốn cười mỉa mai ghê.
Mà trước khi cười mỉa mai thì có vẻ tôi lại giết thêm người bằng chính tay của mình.
Cảm xúc của tôi lúc giết người là gì sao?
Không có gì cả, trống trãi giống như lỡ tay đập con mũi cắn mình khi đang ngủ vậy.
Tại sao tôi lại đi so sánh với con mũi thì hắn đã tấn công tôi và Chise.
Trông cô ấy khi đó có vẻ rất là đau đớn, tôi cũng không hiểu sao cảm giác có chút giận dữ.
Kết quả là không biết từ lúc nào hắn đã bị tôi đập thành một bãi thịt vụn nát.
– Cảm ơn cô đã giúp tôi.
Tự giới thiệu, tên tôi là Bonie.
Tôi nhất định sẽ làm chứng cho cô về chuyện này.
Người đầu tiên mà tôi cứu, bước tới thành khẩn nói với tôi.
– Làm chứng?
Tôi nghiên đầu cảm giác thắc mắc.
– Đúng vậy.
Tôi nghe cô Chise kể rằng bọn săn nô lệ toàn bộ đã bị hai cô giết sạch.
Như vậy có thể thẻ của hai người đã ở trong trạng thái đỏ.
Chúng tôi phải đứng ra làm chứng cho cả hai…
Bonie chưa nói hết câu, tôi đã đem ra xem tấm thẻ của mình.
Nó vẫn như cũ, chẳng có chút gì là thay đổi.
– Anh nói cái này sao? Có lẽ không đâu.
Tôi lạnh nhạt nói rồi đem tấm thẻ cất về lại, sau đó quay sang Chise.
– Còn cô?
– …
Tôi nhìn qua cũng là lúc thấy Chise đang kiểm tra tấm thẻ của mình và nó vẫn màu trắng.
– Của tôi cũng không có.
Chise bối rối thấy rõ.
– Sao lại không?
– Đúng vậy, sao lại không? Tôi nghe nói rằng nếu giết người sẽ bị chuyển sang màu đỏ kia mà?
…
Nhiều mạo hiểm giả ở đây đã tỏ ra bối rối giống như Chise.
– N-Nếu vậy, tôi sẽ làm chứng giúp cô báo lại chuyện này lên Hội.
Bọn họ nhất định sẽ xem xét công lao của hai cô, và hai cô sẽ nhận được một phần thưởng xứng đáng.
Bonie trông có vẻ cảm thấy không muốn mình mang ơn.
Là loại người nếu người khác giúp mình thì mình phải trả lại sao?
Tôi tự hỏi và cũng gặp khá nhiều người như thế này.
Khác với người mà giúp rồi sẽ cần rất nhiều thời gian để trả lại hoặc không thèm nhớ, người loại này rất đáng kết bạn vì họ thường sẽ nhớ rất dai điều mà một người đã làm cho mình và luôn muốn kiếm cơ hội để giúp lại.
Nhưng phiền nổi là người như vậy thì rất phiền phức với những người không muốn trả ơn, họ thường sẽ dai dẳng theo sau cho đên khi làm xong một chuyện mới thôi.
Cho nên!
– Vậy nhờ anh rồi.
Tôi liền vui vẻ đáp trả.
Đôi mắt Bonie liên ánh lên niềm vui sướng ngay tức khắc kèm theo chút nhẹ nhỏm.
– Vậy cứ giao cho tôi! Mọi người, tôi mong mọi người cũng làm chứng cho hai người bọn họ trong chuyện này.
Đây không đơn giản chỉ là cứu mạng sống, mà còn là cứu cả cuộc đời chúng ta không phải bị kiếp nô lệ!
Nói xong với tôi, anh ta liền quay sang nhóm mạo hiểm giả nói lớn lên và nhận ngay rất nhiều hưởng ứng.
– Tất nhiên rồi.
Cô ấy không nói tôi cũng sẽ làm.
– Tôi nữa!
– Bọn tôi nhất định sẽ giúp cô báo cáo chuyện này lên với Hội!
…
Phiền thật…tôi than thở khi nhìn những người mạo hiểm giả trở nên hào hứng với lời của Bonie.
Không chỉ vì sự đền ơn của họ đối với mình mà còn cả đóng rắc rối kèm theo nữa, nào thủ tục, lấy lời khai…
Không biết có nên chuồng êm không đây?
Tôi quay sang nhìn Chise thì thấy cô ấy đang rất vui vẻ với biểu hiện của nhóm mạo hiểm giả.
– Lilianna, cảm ơn cô nhé.
Phát hiện ra ánh mắt của tôi, Chise quay sang và nở một nụ cười.
– Nếu không có cô giúp thì tôi đã không cứu được hết bọn họ rồi.
– Không có gì.
Nơi này không nên ở lâu, chúng ta rời khỏi thôi.
Tôi lắc đầu rồi ra vẻ muốn đi.
Ngay lúc đó, Bonie lại lên tiếng.
– Cô Lilianna, đợi chúng tôi một lát.
Vũ khí đồ đạt của chúng tôi hình như vẫn còn ở nơi này.
Chúng tôi muốn tìm lại chúng.
– …
Tôi quay sang nhìn Bonie.
Đúng là giống như anh ta nói, hiện tại anh ta chỉ đang mặt mỗi một bộ đồ trắng đơn giản dị như mấy đứa tù mà thôi, những người đàn ông khác trong nhóm cũng vậy.
Trong khi đó con gái lại thê thảm hơn, chỉ mặc mỗi một cái váy ngắn đến đùi một mảnh cũ kĩ.
Thông qua đôi mắt, tôi có thể thấy rõ đến đồ lót họ còn không mặc.
Bọn họ đã bị những tên săn nô lệ ở đây lột sạch.
– Được rồi, vậy mọi người tìm nhanh đi rồi chúng ta về.
– Nếu mọi người nói thì hình như chúng ở đây thì phải.
Tôi dứt lời, Chise đã lên tiếng, trong khi tay thì đem ra mấy cái túi không gian mà cô đã nhặt lúc đi tìm chìa khoá.
– Thật sao?
– Cho chúng tôi xem.
– Cây kiếm yêu quý của tôi, mong là không có mất!
…
Nhóm mạo hiểm giả thấy chúng thì liền vội vàng nhàu đến, không hề có ý thức mà giật lấy những chiếc túi không gian từ tay Chise.
Tôi không muốn phàn nàn vì trình độ văn minh thấp ở đây.
Tuy nhiên, hành động của họ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Còn chưa kể, trong lúc tra xét những chiếc túi, tôi đã để ý rằng ở đây có một số người đã lấy đi thứ không phải của họ qua đôi mắt tham lam kia.
– Cảm ơn cô.
Chúng tôi đã lấy lại được những thứ mình cần rồi.
Sau khi xong hết và những người kia đã mang lại trang bị, Chise cũng chỉ còn lại một cái túi không gian trên tay.
Những chiếc túi khác đều bị cái nhóm mạo hiểm giả này lấy đi, và bảo rằng tất cả chúng đều là của họ.
Chise không có phản ứng chỉ thoáng chút bối rối gật đầu.
Nhưng khi nhìn vào chiếc túi trên tay cô ấy lại trông có chút tiếc nuối gì đó.
– Không có gì.
Mọi người lấy lại được đồ đạc vậy thì chúng ta rời khỏi nơi này thôi.
Phản ứng đó diễn ra với Chise cũng không lâu, cô liền cười rồi cầm lấy cây đuốt gán lên song sắt gần đó, bước đi đến chỗ tôi, muốn dẫn nhóm người kia rời khỏi hang.
– Bọn họ lấy gì cô muốn sao?
Chise bước tới gần, tôi liền nhỏ giọng lên tiếng và bước đi theo cô ấy.
– …!Đó không phải đồ của tôi.
Cho nên, tôi sẽ không thể lấy.
Chise im lặng đôi chút mới lên tiếng.
Tôi không thể đoán được Chise đang nghĩ gì vào lúc này khi cô không hề biểu hiện chút phản ứng nào giống như đang suy nghĩ.
– Cô quá tốt bụng Chise à.
Mạng bọn họ là chúng ta cứu, đồ cũng là do chúng ta lấy.
Nếu là tôi, nhất định sẽ không có vụ trả lại kiểu này.
Tôi thấy thậm chí bọn họ còn chẳng lấy đúng đồ của mình.
Tôi nhỏ giọng phàn nàn về những gì mà mình thấy.
– Thật? Làm sao cô dám chắc điều đó?
Chise có vẻ như không hề biết chuyện đang xảy ra luôn! Nếu tôi có cảm xúc, tôi thật muốn nhìn cô ấy bằng ánh mắt khó tin về độ ngây thơ của cô.
Trông Chise cũng không giống như một đứa trẻ sống trong sự sung sướng, ấy thế mà chuyện lừa gạt người kiểu sơ cấp thế này mà cô ấy không nhận ra mới ghê.
– Thông qua ánh mắt lén lút đề phòng, nụ cười như trúng số, hơi thở không đều, nhịp tim thì tăng nhanh như thể gặp vàng…
Tôi nhẹ nhàng nói ra những gì mà mình thấy được theo kiểu mà Chise có thể hiểu.
Tất nhiên là vụ nhịp tim cũng hơi thở, thế giới trước tôi không thể làm vì không có thính giác nhạy như ở đây.
– Cô nghĩ xem, người mà nhìn thấy đồ của mình mất, không phải là thở phàu nhẹ nhỏm, lại tỏ ra mừng như gặp vàng là có ý gì?
Tôi kết bằng một câu hỏi chắc chắn Chise sẽ hiểu.
– …
Đúng là Chise hiểu và liền tỏ ra khó tin nhìn về nhóm mạo hiểm giả phía sau, rồi mới ngoảnh mặt sang tôi.
Chise có một ánh mắt như thể mình bị lừa một vố lúc nhìn tôi.
Tất nhiên là như vậy, khi cô ấy nhìn về sau thì thấy rõ ràng bọn mạo hiểm kia đang rất vui vẻ đi phía sau, khác xa nhóm mạo hiểm chỉ lấy đồ của mình đang tỏ vẻ mừng rỡ pha chút lo lắng đi phía trước.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốt trên tay và có một cái khác đang được giữ bởi Bonie dẫn đầu nhóm mạo hiểm giả, tôi nghĩ Chise chắc cũng thấy được rõ ràng bộ mặt của tất cả.
– …!Mặc kệ đi, dù sao đó cũng không đồ của tôi.
Chise có vẻ biểu hiện thấy rõ trên mặt những vẫn nhỏ giọng tỏ ra không quan tâm.
Tôi cũng chịu cô luôn rồi đó, người gì mà ngốc dữ!
Tôi thở dài trong lòng.
Nếu là tôi, cứ đến cho một phát lấy lại đồ là xong…
Ấy không không, lại bắt đầu rồi! Tôi bắt đầu cảm thấy mình có chút thô bạo kể từ khi đến thế giới này.
Nếu là bình thường tôi sẽ nghĩ theo kiểu dễ nói chuyện hơn chút, như vạch trần bộ mặt của bọn họ, rồi mới nhờ sự giúp đỡ của những mạo hiểm giả tốt ở đây lấy lại đồ mới phải.
Đấy mới là cách hợp lý mà tôi nên nghĩ đến.
Chise đã không có ý muốn lấy lại đồ, tôi, người không phải cầm những chiếc túi không gian từ đầu, cũng không có tiện lên tiếng đối với bọn chúng.
Những người mà lúc này đang thì thầm với nhau, còn muốn lấy thêm đồ từ tay chúng tôi.
– Mà này, cô ta còn cái túi không gian bên hông mình kìa? Tôi chắc chắn cô ta đã bỏ rất nhiều đồ lấy được từ cái nơi này vào đấy.
– Suỵt, mày muốn chết à? Mày có nhìn thấy xác của tên đại ca trong căn phòng đó không? Tốt nhất là đừng có ngía tới nó.
…
Mình muốn giết bọn họ…
Dưới lớp tay áo, tôi siết chặt tay mình lại cố kiềm nén sự tức giận với độ vô sỉ của nhóm người được cứu kia.
Giết một người cũng là giết, giết nhiều người cũng là giết, đối với tôi mà nói, sang thế giới này, không đối mặt với pháp luật khắc khe giữa người với người, đó chính là giây phút thoải mái nhất khi muốn đập chết kẻ nào đó mình cảm thấy ghét.
Không chỉ như vậy, chắc là do bị cơ thể này tác động, tôi còn có cảm giác cái sự kiềm nén mình có thể làm tốt ở cơ thể cũ, cơ thể này lại không tốt như vậy.
Mỗi cơ thể sẽ có cơ chế xử lý cảm xúc khác nhau, tôi dám cá nó là sự thật khi chính tôi đang là người thể hiện điều đó.
Tôi có vẻ dễ bỏ qua những điều nhỏ nhặt ở cơ thể cũ, nhưng sang đây, nhìn những kẻ này nó lại khiến tôi rất bực bội.
Phải rồi, mình còn có kỹ năng này kia mà.
Khi sự bực bội của tôi lên đến đỉnh điểm mà chẳng thể đột ngột ra tay giết hết cái bọn vô ơn ơn kia.
Tôi bỗng nhớ lại cái kỹ năng của mình, có một kỹ năng mà tôi cảm giác dường như nó rất hay ho.
Tôi từng nghe nói về chuyện giữa sinh vật và sinh vật với nhau sẽ có một khí thế riêng, nếu sinh vật nào mà có khí thế mạnh hơn sinh vật còn lại, sinh vật còn lại sẽ sinh ra cảm giác sợ sệt đối với sinh vật kia.
Cho nên, tôi nghĩ cái kỹ năng Uy áp này hình như cũng thế.
Nghĩ là làm, tôi thử kích hoạt nó ở chế độ nhỏ nhất có thể và len lỏi qua nhóm mạo hiểm giả tốt đè ép lên những tên kia.
– M-Mày có cảm giác thấy không khí hơi kì lạ không? Tao cảm thấy h-hơi lạnh.
– T-Tao cũng vậy, không khí giống như bị đống băng vậy, l-lạnh quá.
– Ở đây không lẽ có bẫy? T-Trời tao cảm thấy lạnh với đầu óc choáng quá.
…
Ra đây là công dụng của nó.
Tôi không nhìn ra sau mà chỉ đang cảm nhận mọi chuyện xảy ra bằng giác quan của mình mà thôi.
Khi bị uy áp của tôi tác dụng lên cơ thể ở mức thấp nhất, có vẻ như bọn họ đã bị sinh ra một ảo giác, khiến cơ thể bọn họ cảm thấy lạnh và nhịp tim thì tăng cao lên qua từng giây.
Tác dụng như vậy cũng tốt, xem tôi có cho các người suy cơ tim hay không!
Đoạn đường từ nơi này trở về thành phố cũng không ngắn, tôi cứ để bọn họ bị uy áp của mình tác dụng như vậy, cơ thể nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
Sẽ không đến nổi suy cơ tim như suy nghĩ của tôi đâu, nhưng cái kiểu cơ thể tự động nóng lên do cảm thấy lạnh, nhất định sẽ khiến cho cả bọn bị một cơn sốt nặng và thậm chí còn hơn vậy!
Tôi muốn bọn họ trả giá cho những gì mình đã lấy.
Được không bù mất, tôi càng muốn bọn họ nhận lấy hậu quả như vậy.
Chise không đề cấp đến chuyện này, tôi cũng không đề cập nữa mà cứ dẫn đường cho cả bọn ra khỏi hang.
– Lilianna, cô định làm gì vậy?
Rời khỏi hang động, tôi liền dừng lại và đi sang một bên tách khỏi Chise bước đến chỗ vách đá hang động.
– Để lại nơi này chỉ làm hình thành hang ổ của cướp, thậm chí là của quái vật.
Tôi sẽ lấp nó lại, mọi người tránh ra xa một chút để tránh bị thương.
Tôi đưa tay chạm vào vách đá rồi mới nói.
Khi đó, tay phải của tôi cũng đã dần được bao bộc trong chiếc găng tay.
– Được, mọi người đi nhanh thôi.
– Phá nó?
– Thật sao? Cô định làm thế nào vậy?
– Cái găng của cô là ma cụ vũ khí sao? Với nó cô định phá hủy nơi này bằng sức lực à?
Có một nhóm mạo hiểm giả đã theo Chise vội tránh đi, trong khi còn lại ba kẻ không sợ chết đứng ở chỗ tôi mà hỏi.
Trong ba người, có một tên cũng tham gia vụ vơ vét đồ mà Chise nhặt được, hắn vẫn đang run với kỹ năng của tôi, nhưng lại không quá thể hiện ra ngoài, đôi mắt cũng ánh lên sự tham lam mà nhìn chiếc găng.
Phiền.
Tôi không thèm để tâm đến ba kẻ này có vẻ như do tên kia nên cũng ghét lây hai ngưởi còn lại, liền đưa tay đấm thật mạnh vào vách đá, nơi mà mình đã cảm thấy nếu đấm vào nơi này chắc chắn sẽ bị lấp.
Đó là một cảm giác khá hời hợt, nhưng tôi vẫn làm.
Ầm! Tách tách~…
Rầm rầm rầm…
Một tiếng động lớn vang lên từ nơi tay tôi đấm vào, nhiều khe nứt xuất hiện rồi từ bên trong hang động, những tiếng sụp đổ cứ lần lượt vang lên và dần kéo về phía bên ngoài.
Trong khi đó, bởi đây là một vách núi thẳng, cho nên với lực đấp của tôi, những tản đá trên vách núi cũng bắt đầu tách ra mà rơi xuống.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau