Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 23: Ở Tương Lại Ta Người Đầu Tiên Lại Quay Về Tìm Hiểu Chủng Tộc


Bạn đang đọc Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng – Chương 23: Ở Tương Lại Ta Người Đầu Tiên Lại Quay Về Tìm Hiểu Chủng Tộc


Chương 23: Ở tương lại, ta, người đầu tiên lại quay về tìm hiểu chủng tộc của mình.
===
Tôi mặc đồ xong rời khỏi nhà tắm, là lúc đang thấy Juliet đang lật đật đóng cửa quán, những cô phục vụ thì không thấy đâu.
– Chúng ta lên trên nói chuyện thôi nhỉ?
– Vâng.
Tôi đứng đợi ở cầu thang cho đến khi Juliet tỏ vẻ ngoan ngoãn như đúng lời cô nói trước đó đi đến, rồi mới cùng nhau tiến lên trên phòng của mình một cách im lặng.

Trong lúc đi, tôi thật không dám mở lời vì sợ Juliet lại dở chứng bệnh hoang tưởng nữa thì rất khổ.
Lúc xuống lầu tôi đã không khoá cửa nên khi lên chỉ cần đưa tay mở cửa thì mình đã có thể vào trong.

Căn phòng vẫn sáng như trước đó.

Tôi bước vào thì quay lại định mời Juliet vào đã chợt nhận ra một chuyện hết sức quan trọng với căn phòng của mình khi thấy mặt của cô ấy đang dại ra ở cửa.

Tôi quên mất chuyện mình đã làm lại cả căn phòng này.
– Xin lỗi, tôi đã lỡ làm lại căn phòng này.

Sau khi rời khỏi đây tôi sẽ biến mọi thứ trở lại như cũ.

Giờ mời cô vào.
Bỏ chuyện căn phòng qua một bên, tôi vẫn cố gắng tỏ ra bình thường nhất để mời Juliet vào trong.
– V-Vâng!
Juliet đã hốt hoảng trong một chóc, tai và đuôi của cô dựng đứng lên đáp trả tôi, rồi bằng một cách khô cứng bước vào trong phòng.
– N-Ngài không cần lo chuyện đó đâu ạ.

Từ nay căn phòng này nếu ngài muốn cứ làm thế nào ngài muốn.

Đ-Đừng quan tâm đến món đồ chơi như tôi!
– …
Đau đầu thật.

Tôi đưa tay lên vén chiếc mũ che đầu của mình xuống, nhìn Juliet bằng một ánh mắt cảm thương như gặp đứa có vấn đề.

– Hii!!
Lúc tôi nhìn Juliet thì cô ấy bỗng run lên và hét một cách sợ bước lùi lại.
Tại sao chứ? Tôi biết mình không thể tỏ ra cảm xúc, nhưng không lẽ đến cái liếc nhìn cũng đáng sợ đến mức khiến một người sợ hãi đến như vậy?
Trong tâm trạng thật phức tạp, tôi bỏ qua Juliet đang sợ sệt, đóng cánh cửa lại bước đi đến chỗ chiếc ghê sa lông dài ngồi xuống.

Ngay lúc tôi đóng cửa, tai tôi đã nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Juliet.

– Lại đây ngồi đi.
Tôi chỉ tay về phía chiếc ghế đơn đối diện mình.
– V-Vâng.

Juliet vội vã đi đến ngồi ngay ngắn vào, sau đó nhắm đôi mắt của mình lại.
– Tôi sẵn sàng rồi ạ.

Xin ngài bắt đầu đi.
– …
Nếu bây giờ tôi có thể tức giận chắc đầu đã nổi đầy gần xanh khi người trên thế giới này, người nào cũng như người nấy, hầu như không thèm hiểu mình, cứ thích suy nghĩ tào lao bí đao trong cái đầu toàn bã đậu của bản thân!
– Nghe này Juliet.


Điều thứ nhất tôi muốn nói là tôi sẽ không hại hay làm bất cứ điều gì cô đang nghĩ trong cái đầu kia của mình với cô.

Không ăn, không giết, không tra tấn, không làm gì gì đó.

Tôi sẽ không làm nó, nên dừng việc suy nghĩ linh tinh của mình lại giùm cái hộ tôi.
Bây giờ tôi thật cảm thấy tiếc khi mình không thể hiện ra cảm xúc của mình lúc này để tỏ ra giận dữ với cô Juliet mắc bệnh hoang tưởng này.
– …
Nghe tôi nói thì Juliet bắt đầu he hé mắt mình ra.

Sâu trong đôi mắt của cô, tôi có thể thấy rõ sự nghi ngờ lẫn không tin những gì mình nghe.
– Điều thứ hai, tôi không phải là một ma cà rồng xấu.

Dù không biết tại sao cô lại nhận ra tôi là ma cà rồng, nhưng xin cô giữ bí mật chuyện này hộ tôi.
Chuyến phiêu lưu của tôi còn chưa bắt đầu, tôi không muốn một đám ma cà rồng nghe tin đến mình thì chạy tới chộp đầu mình đi.

Bọn họ tốt bụng thì không nói, nếu là một bọn mưu mô xảo quyệt, tôi sẽ rất khổ nếu dính vào cả mớ rắc rối với bọn họ.
Không phải là tôi không có ý định đánh nhau với bọn họ, nhưng việc tôi mạnh như vậy chắc chắn bọn họ, chủng tộc được xem là cao quý nhất thế giới nhất định không yếu.

Một người tôi còn chưa biết mình có đánh lại không, bảy người cùng lúc tới, việc nắm đầu tôi đi chắc chắn sẽ không có mấy khó khăn.
– Điều thứ ba, đừng đối xử với tôi quá tôn quý.

Cứ như lúc chúng ta mới gặp nhau là được.

Đừng xưng ngài với tôi.

Tôi không quen cái cách xưng hô này.
Tôi mới có 16 thôi, việc xưng ngài đối với đất nước tôi là dành cho mấy ông chú đã quá 20 hoặc 30.

Gọi kiểu đó, cứ như tôi đã rất già rồi vậy, mặc dù nó là được dùng để xưng hô một cách kính trọng đi chăng nữa.
– Điều thứ tư, tôi gọi cô lên đây không chỉ nói những điều kia mà còn muốn cô cho tôi biết về tất cả những gì mình biết về ma cà rồng.
Lúc chị Dina nói đến sự tồn tại của ma cà rồng, tôi đã rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng sợ quá lộ liễu nên đã không hỏi.

Bây giờ nhân cơ hội có Juliet ở đây, người có thể nhìn tôi một cái đã ra thì nhất định thông tin mà cô ấy biết rất là nhiều.
– Không dấu gì cô.

Tôi không phải là ma cà rồng nào trên thế giới này.

Tôi nằm ngoài bảy người hiện tại tồn tại trên thế giới này.
– Cái gì!? X-Xin lỗi.

Là tôi bất kính!
Nghe đến đây, Juliet đang ngờ nghệch nghe những gì tôi nói bỗng thốt lên và vội bịt miệng mình xin lỗi.
– Đ-Đợi chút…bảy người…xanh dương, đỏ, xanh lá, nâu đỏ, vàng, tím, đen.

K-Không thể nào…
Sau đó, Juliet như nhận ra điều gì đó bắt đầu cuối mặt xuống bắt đầu lí nhí như kiểm tra điều đó, rồi ngẩng mặt lên kinh ngạc nhìn tôi.
– N-Người thứ tám.

Hơi thở của Juliet bắt đầu trở nên dồn dập khi xác định tôi không phải bảy người kia.
– Đúng vậy, tôi là người thứ tám, nằm ngoài phạm vi của những người kia nên cô hãy giữ bí mật này giùm tôi.
– V-Vâng, tất nhiên rồi ạ.

Juliet trở nên hào hứng hơn hẳn trước đó.

– Được rồi.

Cô thấy đó, tôi không phải bảy người kia.

Nói sao nhỉ…hmm.
Tôi không biết giải thích thế nào với việc tái sinh của mình với Juliet, cho nên quyết định sửa đổi sự thật đi đôi chút.
– Tôi không nhớ lắm.

Vài năm trước tôi thức dậy ở một thành phố đổ nát, lang thang khắp nơi mới gặp được thành phố này và phát hiện ra mình là chủng tộc cao quý.

Những kiến thức về tộc của mình đều bằng không nên bây giờ tôi muốn biết về bọn họ.

Mong cô có thể nói cho tôi nghe một chút về họ nếu mình biết.

Xem như một lời thỉnh cầu của một ma cà rồng đến cô đi.

Bây giờ tôi không có nhiều tiền nhưng nhất định sau này sẽ hậu tạ cô một cách xứng đáng.
Tiền bây giờ tôi có còn không đủ dùng nên chỉ có thể đưa ra một lời hứa hẹn.

Mang danh là một chủng tộc cao quý, đem phần thường chỉ có vài đồng bạc ra thì tôi cũng thấy kì nên đành phải kéo nó lại sau này, đợi tôi giàu lên một chút sẽ quay lại hậu tạ cho Juliet về sự giúp đỡ này của cô sau.
Dù không biết tại sao suy nghĩ nghe đầy vẻ cao sang này xuất hiện trong lòng mình dù chỉ là một chút thông tin.

Nhưng dù cố đính chính lại bản thân, tôi cũng không dứt ra được nên đành phải chấp nhận nó.
– K-Không cần đâu ạ.

Nếu điều ngài muốn biết, tôi nhất định sẽ nói cho ngài nên không cần đâu ạ.
Juliet vội xua tay lắc đầu mà hớt hãi từ chối.
– Không được, tôi nhất định phải trả cho cô xứng đáng.
Tôi tỏ ra kiên quyết với lời của mình.

Trong lòng cũng không hiểu tại sao lại dâng lên một cảm giác nếu không trả cho Juliet một cái gì đó sẽ rất mất mặt.

Đây rõ ràng không phải tính cách của tôi.

Không lẽ sau khi sở hữu cơ thể này, dòng máu trong cơ thể cũng thay đổi nên xảy ra sự biến đổi về tính cách? Tôi có chút nghi ngờ với khả năng di truyền gen bị thay đổi này của mình sau khi tái sinh.
– Không…
– Được.
Tôi chặt đứt lời của Juliet nhìn chằm chằm vào cô ấy như ý bảo “cấm cô nói nữa”.
Juliet có vẻ đã nhận ra điều đó nên vẻ bối rối từ chối của cô nhanh chóng trở nên cứng ngắt rồi cuối đầu.
– Vâng.

Nếu ngài đã nói vậy…
– Cứ gọi tôi là Lilianna.
– …
– Lilianna.
Vẻ mặt Juliet trông rất khó xử khi tôi cố ý chỉnh lời của cô.

Nhưng tôi không thể dễ dàng bỏ qua như vậy để cho Juliet cứ gọi mình là ngài này ngài nọ nghe cứ như mấy ông bà già.
– V-Việc gọi thẳng tên một ma cà rồng chính là sự xúc…
Juliet lại định cãi chày cái cối với tôi.


Nhưng trước khi cô nói hết câu thì tôi đã lạnh nhạt mở lời.
– Nếu cô tôn trọng một ma cà rồng như vậy thì tại sao không nghe lời của tôi? Việc cô cố chóng lại tôi thậm chí còn xúc phạm còn hơn cả việc cô nghe theo tôi nữa đấy.
– !!!
Cơ thể Juliet đã run lên một cái thật mạnh.

Có vẻ như đã nhận ra chuyện mình đang làm nó sai đến thế nào với lời của tôi.
– Vâng thưa cô Lilianna.

Tôi sẽ làm theo lời cô nói.
– Cô? Ừm, thôi cũng được.
Juliet vẫn giữ cách ăn nói lễ phép với tôi, nhưng nó đỡ hơn chữ ngài nên tôi cứ tạm chấp nhận.
– Không biết ngài đã biết bao nhiêu về chủng tộc của mình?
Nói vòng vo nãy giờ, Juliet cuối cùng cũng vào đề mà tôi đã hỏi lúc đầu bằng một câu hỏi muốn xác nhận với tôi.

Với cái kiểu hỏi lại này, tôi nghĩ Juliet là một loại người chu đáo và sợ mắc lỗi.

Hoặc cô ấy không muốn nói thừa, nên trước đó phải xác nhận với tôi trước.
– Bao nhiêu à? Tôi chỉ biết trên thế giới này có bảy ma cà rồng và có một cái đế quốc Ma Cà Rồng nằm chính giữa lục địa mà thôi.
Không quá suy nghĩ, tôi nói ra những gì mà mình biết được từ chị Dina.
– C-Chỉ nhiều đó thôi? Bao năm nay ngài rốt cuộc ngài đã làm gì?
Với điều tôi nói ra, Juliet lại lần nữa tỏ ra kinh ngạc.
– Cũng khó nói lắm.

Đại khái trước đó, tôi còn chẳng biết chủng tộc mình là gì.

Cứ lang thang đây đó.

Cho đến gần đây tôi mới nghe về bảy ma cà rồng trên thế giới này.

Mà cô lại nói ngài kìa.
Không hiểu sao, tôi bắt đầu cảm giác đẳng cấp nói dối của mình sau khi sang thế giới này càng ngày điêu luyện.
– X-Xin lỗi.

Vậy nếu tôi đoán không lầm thì nga…c-cô là một ma cà rồng mới sinh ra.
Juliet vẫn không bỏ được cái cách xưng hô của mình và suýt nữa lại gọi tôi là ngài mặt dù đã cảnh báo trước đó.
– Ma cà rồng mới sinh à? Nó là sao? Chẳng lẽ ma cà rồng không có cha mẹ?
Tôi khó hiểu hỏi.
Tôi đã nghĩ Juliet sẽ nói mình mất trí nhớ này nọ hoặc bị bỏ rơi với điều mình nói, nhưng không ngờ cô ấy nói thẳng mình mới sinh ra như vậy, giống như kiểu ma cà rồng từ không khí chui ra vậy.
– Làm sao mà có được? Đến việc mình sinh ra thế nào chẳng lẽ ngài cũng không nhớ sao?
– Tôi chỉ nhớ mình tỉnh lại ở một thành phố cổ thôi.
Tôi nhấn mạnh lại điều mình đã nói ban đầu, trước một Juliet khó tin nhìn mình.
– …!Ma cà rồng sinh ra chính từ Ma năng tích tụ qua năm tháng ở một khu vực Nghịch Ma năng không chuyển đổi trong một thời gian dài bộc phát.

Nếu tôi đoán không lầm thì nơi ngài tỉnh lại hẳn là một địa điểm rất hoang tàn?
Tôi có hơi hơi hiểu lời của Juliet và kinh ngạc khi cô ấy nói đúng ở chỗ hoang tàn.

Nhớ lại một chút vào trưa ngày hôm qua, ngay khi tỉnh lại đúng là cực kì hoang vắng, cứ như một vùng đất chết không bằng vậy.
– Đúng vậy.

Nơi đó giống như vùng đất chết vậy.

Mà cô đừng nói ngài nữa.
Tôi đồng ý với điều Juliet nói, đồng thời cũng chỉnh lại cách xưng hô không chịu sửa kia của cô ấy.
– V-Vậy tin đồn là sự thật.
Juliet siết chặt tay lại tỏ ra hưng phấn như vừa xác nhận được điều gì đó, thậm chí giống như còn chẳng thèm để ý đến việc chỉnh sửa cách xưng hô của tôi.
– Nhưng cũng thật kì lạ.

Tại sao ngài Eslisa lại không phát hiện ra nga…cô?
Ồ ra cô ấy để ý.


Không đúng! Tôi còn chưa kịp vui khi Juliet có để ý đến lời mình thì đột nhiên có cảm giác không ổn với lời nói kia của cô.

Ý cô ấy là gì khi nói không phát hiện ra tôi?
– Ý cô là gì khi bảo không phát hiện ra tôi?
Tò mò, tôi hỏi thử Juliet.
– Theo tôi biết thì ngài Eslisa chính là ma cà rồng thứ ba được sinh ra.

Được Nữ hoàng ma cà rồng thu nhận khi tìm ra vào 600 năm trước trong một lần đến rừng tinh linh.

Tương truyền kể rằng, ngài ấy có một kỹ năng cảm nhận ra đồng loại.

Sau khi thu nhận ngài ấy, đã có hai ma cà rồng nữa được phát hiện đang được quỷ tộc nuôi dưỡng.

Quỷ tộc đã có ý định nuôi dưỡng người thứ tư và năm như một món vũ khí để tấn công đế quốc nhưng kế hoạch đã bị sự phẩn nộ của Nữ hoàng và em gái người phá hủy, rồi trừng phạt toàn bộ các quỷ quốc tham gia.

Từ sau đó thì người thứ sáu và bảy vừa sinh ra đã được nhận về mà không còn bị nuôi dưỡng bởi các chủng tộc khác nữa.

Cho nên việc cô sinh ra mà không bị phát hiện thì đúng là kì lạ.
– …
Có thể bị phát hiện!? Tôi vội vàng nhìn lên bầu trời.

Đảo mắt một vòng, không biết có gì đó, tôi bất giác có cảm giác thứ gì đó đang quan sát mình.

Bị phát hiện rồi sao!? Không đúng…thứ đó không phát hiện ra mình!  Dù cảm giác rất mơ hồ, nhưng thứ đó không phải quan sát mình như tôi nghĩ, mà chỉ là đang bao trùm bầu trời mà thôi, không có tập trung vào tôi.
Thật kì lạ khi tôi cảm nhận được nó, nhưng tôi đoán cái cảm giác mơ hồ đang bao quát cả không trung không rõ ràng này chính là kỹ năng tương truyền mà Juliet đang nói đến.

Tại sao tôi chắc chắn như vậy vì cảm giác hơi thở phát ra từ nó có chút tương đồng với kỹ năng của mình, một sức mạnh vượt qua bình thường, mùi cheat quá nòng nặc!
Là một kỹ năng bị động sao? Thật tốt khi nó không phát hiện ra mình.
– Có thể là nó đi.

Tôi nghĩ đến một kỹ năng trong bảng trạng thái toàn số 10 của mình.
– Nó?
– Tôi có một kỹ năng kháng tất cả sự bất lợi.

Chắc là do nó nên người kia đã không tìm ra tôi.
– Q-Quả là chủng tộc ma cà rồng cao quý.

Chỉ một kỹ năng kháng đã là tất cả.

Đây hẳn là kỹ năng thuộc dạng độc nhất rồi.
Juliet nói có chút bình thản nhưng tiếng tim cô đập hồi hộp nhanh nghe rất rõ ràng.
– Nghe có vẻ mạnh?
– Tất nhiên là mạnh.

Làm gì có ai trên thế giới này có khả năng chịu được một loại kỹ năng khủng khiếp như vậy.

Nhìn kiểu nào thì người thức tỉnh ra nó đều sẽ chết ngay lập tức rồi.
Tôi có cảm giác như Juliet đang cố giữ bình tĩnh khi nói, tay cô ấy thật sự siết có hơi bị chặt đi.
– Được rồi.

Vậy tiếp tục đi về chuyện cũ đi.
Tôi có cảm giác mình đang khoe mẻ nên dừng lại mà chuyển sang chuyện chính.

Tôi thật không muốn mình sẽ biến thành loại người đó!
===
Chậc.

Nói sao nhỉ? Cái tốc độ này chậm quá!!! Tiển triển truyện đã chậm, tốc độ viết kiểu này cũng thật chành! Tác giả đang khoe mẻ đó hehe.

Ngày viết có ba chương? Không đủ!!!! Viết kiểu này thì bao giờ mới xong bộ truyện!!! Tại sao tài nghệ của tác giả chỉ có nhiêu đây thế này!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.