Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 277: Thích Ngạo Sương khác thường!


Đọc truyện Tài Năng Tuyệt Sắc – Chương 277: Thích Ngạo Sương khác thường!

“Không cần tìm, bởi vì ta sẽ lập tức đưa các ngươi đến chỗ bọn hắn.” Một thanh âm tục tằng mà liều lĩnh vang lên.

” Là ngươi! Hàn khúc!” thanh âm của Mễ Tu Tư có chút đã thay đổi.

Sắc mặt của Nguyệt Vương cũng trầm xuống.

•     Thích Ngạo Sương cũng đang dò xét cẩn thận người kia bỗng nhiên sau lưng xuất hiện hai người khác. Hai người kia, một một người mặc áo màu xanh, tóc đen tùy ý thả ra, gương mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư. Một người khác chính là người mới vừa nói chuyện, hắn một thân y phục vừa trắng vừa đen, trên mặt là nụ cười dữ tợn, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi, mà trên đầu lưỡi của hắn bỗng nhiên có một cái khuyên khổng lồ, làm cho người ta nhìn sinh lòng khó chịu. Hắn liều lĩnh nhìn  Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, giống như trong mắt hắn hai người kia đã là người chết. Nhưng hai người này không nhìn Thích Ngạo Sương và Phong Dật Hiên lấy một cái, chắc bọn họ nghĩ chỉ cần giết Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư thôi là đủ rồi.

Thích Ngạo Sương trong lòng đang suy đoán thân phận của hai người kia. Khẳng định không phải là các vị Vương kia vì họ sẽ không nói những lời như vừa rồi. Hai người này nhất định là thủ hạ của Thiên Vương, hơn nữa hình như thực lực không kém, nếu không làm sao làm cho sắc mặt của Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đại biến đến như vậy. Còn có Thích Ngạo Sương cũng để ý là hai người này nói muốn đưa bọn họ tới gặp Vĩnh Vương. Chẳng lẽ, Vĩnh Vương đã bị bọn họ giết chết? Phong Dật Hiên cũng nghĩ đến điểm này, hắn khẽ cau mày. Bởi vì hắn cảm thấy thực lực của hai người kia và bọn Mễ Tu Tư là không phân cao thấp.

“Các ngươi cư nhiên phản bội Thiên vương! Các ngươi thật là đã hàng phục Bạch vương?!” Mễ Tu Tư kích động lên án, sắc mặt của hắn cũng bởi vì kích động có chút ửng đỏ.

“Chẳng lẽ tứ đại chiến tướng cũng đầu phục cái phản đồ kia? Các ngươi chẳng lẽ quên mất Thiên vương đối xử với các ngươi như thế nào, nghĩa nặng tình thâm như thế nào ư?!” Nguyệt Vương cũng tức giận mắng.

“Ha ha, phản bội? Ngươi đang nói đùa sao?” Kẻ nói chuyện liều lĩnh kia đang cười phá lên ” Nghĩa trọng tình thâm? Người nào mạnh hơn ta sẽ phục vụ cho người đó, như thế thì có gì kì quái?”

“Không cần nói nhảm, nhanh lên giải quyết xong một lần luôn.” Người bên cạnh phun ra câu này chính là Hàn Khúc.


“Được rồi, không nói nhảm nữa. Hai ngươi thật là ngu xuẩn! Nếu như có một ngày các ngươi cũng có thể mạnh hơn chúng ta, có thể tiêu diệt Thiên vương chúng ta cũng sẽ nghe các ngươi. Ha ha, chỉ là, hiện tại đi chết đi!” Tên đó vừa nói xong liền xông lên.

Hàn khúc khẽ hí mắt, vươn tay ra, một thanh trường tiên xuất hiện, cùng lao tới.

“Hừ! Người nào chết còn chưa biết!” Nguyệt Vương sắc mặt âm trầm, không nói hai lời vươn tay ra, trên tay áo sáng bạch quang phát ra, một thanh kiếm nhỏ dài xuất hiện. Thân kiếm tuyết trắng trong suốt, cả người phát ra ánh sáng mau bạc nhàn nhạt. Trên chuôi kiếm là hoa văn cổ xưa.

Sắc mặt của Mễ Tu Tư cũng nặng nề khác thường, vung tay lên, vũ khí của hắn cũng xuất hiện ở trong tay. Mà vũ khí của hắn không ngờ là một cây đàn tinh xảo, phát ra ánh sáng huyền ảo, mê hoặc..

“Hàn khúc, Mễ Tu vương giao cho ta, ta sớm xác định không vừa mắt hắn. Cái tên ngu xuẩn như hắn mà lúc nào cũng được nữ nhân hoan nghênh!” Tên kia nói một câu chua chát, liền quơ múa giơ kiếm vọt tới, nhắm tới đầu của Mễ Tu Tư mà chém.

“Oanh ——!”  một tiếng vang thật lớn,  kiếm chém vào cát.

Tại chỗ đó đâu còn có ai? Mễ Tu Tư bay lên giữa không trung, một tay ôm đàn lạnh lùng  nhìn tên kia. Nguyệt Vương cũng cùng Hàn Khúc giằng co. Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương đã tránh ra khỏi chỗ giao tranh. Chỗ mới  vừa rồi bọn họ còn đứng giờ đã thành  một hố to.

Thích Ngạo Sương liếc nhìn hố sâu, cảm thấy  chắc tên kia đã dồn toàn lực, hắn ghen ghét Mễ Tu Tư nên ra tay thật nặng, lòng ghen tị của nam nhân cũng thật là đáng sợ!

“Nguyệt Vương, ta sớm muốn lãnh giáo ngươi rồi.” Hàn Khúc thanh âm lạnh lẽo vang lên.


“Ta sẽ khiến ngươi từ nay về sau cũng không có cơ hội nữa lãnh giáo nữa.” sắc mặt của Nguyệt Vương giờ phút này thay đổi một mảnh lạnh lùng, chậm rãi nói ra một câu nói như vậy.

Mễ Tu Tư am hiểu đánh xa nên muốn kéo dãn khoảng cách nhưng mà Nguyệt Vương lại am hiểu cận chiến nên cố gắng tiếp cận mục tiêu..

Phong Dật Hiên cau mày nhìn tình huống trước mắt, nhưng trong lòng càng ngày càng trầm xuống. Bốn người này  thực lực cư nhiên không phân cao thấp, tiếp tục như vậy chiến đấu tiếp, thể lực ai không đủ thì sẽ thua. Theo thực lực thì bọn họ còn không bừng Nguyệt Vương. Nếu Nguyệt Vương thua thì hậu quả…… Phong Dật Hiên trong lòng có chút gấp lo lắng, quay đầu đem ánh mắt dời về phía Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương đang nhìn ngẩn cả người.

Thích Ngạo Sương nhìn cuộc chiến giữa bằng sắc mặt thản nhiên, cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là chuyên chú nhìn mà thôi.

“Ngạo Sương……” Phong Dật Hiên nhẹ nhàng mở miệng, Thích Ngạo Sương không nghe thấy, chỉ nhìn như vậy.

Gió nổi lên, cát bay múa đầy trời.

Trong nháy mắt Phong Dật Hiên vung tay lên, một kết giới bằng gió bao bọc Thích Ngạo Sương và hắn bên trong. Ngăn cản gió cát bên ngoài. Nhưng trong lòng hắn đang nghĩ cách, bọn họ giằng co như vậy không phải là biện pháp.

“Liên……” Chợt, ánh mắt của Thích Ngạo Sương thay đổi, mở miệng nói một câu như vậy.


“Cái gì?” Phong Dật Hiên không rõ ràng, cau mày muốn hỏi, Thích Ngạo Sương lại không có mở miệng nói chuyện. Rất nhanh Phong Dật Hiên phát hiện có cái gì không đúng, chung quanh nhiệt độ cao lên rất nhiều!

Ánh mắt của Thích Ngạo Sương dần dần thẫn thờ, trong mắt dần dần một mảnh hư vô. Chậm rãi giơ tay lên, chỉ lên bầu trời, đó là hướng bốn người đang kịch liệt đánh nhau.

“Ngạo Sương? Nàng làm sao vậy?” Phong Dật Hiên dâng lên một cỗ cảm giác chẳng lành, tại sao cảm thấy Thích Ngạo Sương lại muốn biến thành bộ dạng xa lạ trước kia?

Thích Ngạo Sương không trả lời, cứ nhìn vào không trung, nhiệt độ trong kết giới ngày càng cao.

“Ngạo Sương!” Phong Dật Hiên trong lòng trầm xuống, hốt hoảng chuẩn bị kéo Thích Ngạo Sương, vậy mà động tác của Thích Ngạo Sương lại nhanh hơn, bay thẳng lên bầu trời chỗ trận đấu đang diễn ra kịch liệt.

Chợt có một cỗ hơi thở cực nóng chạm vào mặt bọn họ, toàn bộ ngưng đánh nhau, chuyển hướng thấy Thích Ngạo Sương đang bay lên chỗ bọn họ.

Cô gái này não hỏng rồi sao? Hoặc là nàng cũng là người của Mễ Tu Tư? Nghĩ đến đây sắc mặt của hắn thay đổi. Cái cô gái này là người ái mộ Mễ Tu Tư muốn cùng chết chung?! Đáng chết!

Hàn Khúc mặt lạnh lẽo, nhẹ nhàng giương roi lên, hắn chuẩn bị đem kẻ quấy rầy này đánh làm hai mảnh.

“Ngạo Sương!” sắc mặt của Mễ Tu Tư cũng thay đổi, hắn cũng không hy vọng Thích Ngạo Sương mất mạng ở đây.

Sắc mặt của Nguyệt Vương cũng có chút khẩn trương. Mặc dù Thích Ngạo Sương cùng hắn không có giao tình, nhưng nàng là người trong lòng của Phong Dật Hiên, hắn không thể để nàng ta chết được.


“Ngạo Sương! Ngạo Sương, nàng tơi đó làm gì?!” Phong Dật Hiên ở dưới hô to, bất đắc dĩ nhưng bởi vì thực lực của hắn không đủ không thể bay nhanh được.

“Đi chết đi!”một tên đã vọt tới.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư không chút nghĩ ngợi cũng lập tức phi kiếm ngăn cản.

Vậy mà, vừa lúc đó, một màn làm cho người khác kinh ngạc.

“Diệt…………” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng mở miệng, thật thấp  khạc ra một chữ như vậy, trong nháy mắt liền di động đến tên kia, mũi tay nhẹ điểm vào hắn….. Sau một khắc, lửa đỏ ngọn lửa liền trải rộng, lan ra toàn thân hắn

“A ——!!!” tiếng hét tê tâm liệt phế tiếng kêu phát ra từ linh hồn, làm cho người ta gan mật đều vỡ.

Tất cả mọi người kinh hãi ngây ngẩn cả người,!. Mặc kệ hắn thế nào giãy giụa, đều không thể dập tắt ngọn lửa trên người. Hắn kêu thảm thiết, từ giữa không trung rơi xuống đi xuống, hắn liều mạng chui đống cát, nghĩ là sẽ dập tắt ngọn lửa trên người. Nhưng cát xung quanh cũng bị nóng chảy mà tan ra!

“Lửa Địa Ngục, mùi vị có mùi vị rất tốt phải không?” Thích Ngạo Sương lúc này lại phát ra thanh âm lạnh lẽo nhìn Hàn Khúc.

Bị Thích Ngạo Sương để mắt tới Hàn Khúc chợt cảm thấy cả người lạnh lẽo, hắn đang giờ khắc này cảm giác mình giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, một loại cảm giác làm hắn thà chết ngay lập tức cũng không muốn bị tra tấm như thế. Mà nàng ta hình như không biết, nàng ta cười mới lẳng lơ diêm dúa làm sao. Hai mắt đen nhánh lại có tia màu đỏ, lẳng lơ, mĩ lệ!

Thiếu nữ tóc đen mắt đen này là ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.