Tài Năng Tuyệt Sắc

Chương 276: Phụ thần bức bách?


Đọc truyện Tài Năng Tuyệt Sắc – Chương 276: Phụ thần bức bách?

Thích Ngạo Sương vẫn đang ngủ say, hai mắt nàng nhắm chặt, lông mi như hai bàn chải nhỏ, lúc này nàng nhìn thấy một cảnh tưởng kì quái.

Ngọn lửa đầy  trời, làm cho người ta không có cách nào hô hấp được. Ngọn lửa kia thoáng như địa ngục chi diễm, thiêu đốt tất cả. Đến mức, tất cả tan thành mây khói. Đó là vì chỉ nhân của nó đang tức giận, tức giận gì vây? Là cái gì làm cho người đó lại tưc giận đến thế? Tại sao?

Có cái gì đó rất quan trọng vừa mất đi, đó là cái gì……

Một cỗ bi thương khó tả trong người của Thích Ngạo Sương.  Mất đi vật rất quan trọng, vậy là cái gì? Trong lòng lại trống rỗng, bi thương, tức giận đến vậy……

Phong Dật Hiên kinh ngạc nhìn gương mặt của Thích Ngạo Sương, khóe mắt của Thích Ngạo Sương  chậm rãi chảy ra nước mắt trong suốt.

“Ngạo Sương, nàng làm sao vậy? Nàng thấy được cái gì?  Tỉnh lại đi, tỉnh, ta sẽ ở tại bên cạnh nàng, ta sẽ vĩnh viễn ở bên nàng không rời xa nữa.” Phong Dật Hiên đau lòng cầm thật chặt tay Thích Ngạo Sương, hắn giống như cũng có thể cảm nhận cỗ bi thương đó. Rốt cuộc Thích Ngạo Sương bây giờ tại sao lại có thể bi thương đến vậy?

Phong Dật Hiên cứ canh giữ bên người Thích Ngạo Sương cả đêm như thế, nắm tay nàng như thế cả buổi tối.

Sáng sớm, rốt cuộc Thích Ngạo Sương chậm rãi mở mắt ra, tay nhè nhẹ  giật giật. Phong Dật Hiên lập tức cảm thấy, vội vàng ngẩng đầu lên, vội vàng nhìn Thích Ngạo Sương. Từ từ xoay đầu lại nhìn thấy bộ mặt lo lắng của Phong Dật Hiên, nhẹ nhàng mở miệng: “Dật Hiên, chàng làm sao vậy?” Trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ.

“Nàng, nàng đã tỉnh là tốt rồi.” Phong Dật Hiên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chần chừ rồi nhẹ nhàng hỏi, ” Nàng không nhớ đã xảy ra chuyện gì ư?”

“Cái gì?” Thích Ngạo Sương mang vẻ mặt nghi hoặc.

Sắc mặt của Phong Dật hiên hơi đổi, suy nghĩ một chút vẫn là nên đem chuyện xảy ra hôm qua nói lại hết cho nàng.

Thích Ngạo Sương sau khi nghe xong, cũng là sững sờ. Ngay sau đó khẽ cau mày rơi vào trầm tư, mới vừa rồi mình nằm mơ là có liên quan sao? Là kiếp trước của mình sao?

Phong Dật Hiên thấy Thích Ngạo Sương mang bộ dáng này, trong lòng có chút lo lắng, lên tiếng khuyên lơn: “Ngạo Sương, đừng suy nghĩ. Không có gì, mặc kệ có chuyện gì, cả đời ta sẽ ở cạnh nàng.”


Thích Ngạo Sương quay đầu nhìn Phong Dật Hiên, lộ ra nụ cười tươi tắn: “Được, Dật Hiên, cám ơn chàng.”

“Thân thể nàng còn cảm giác khó chịu không?” Phong Dật hiên ân cần hỏi han.

“Không có, hiện tại cảm giác rất tốt.” Thích Ngạo Sương mỉm cười đáp.

“Vậy thì tốt, nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi làm điểm tâm cho nàng, muốn ăn cái gì?” Phong Dật hiên cũng mỉm cười.

“Thịt nướng.” Thích Ngạo Sương mím môi nở nụ cười.

“Sáng sớm ăn như vậy có phải quá dầu mỡ rồi không?” Phong Dật hiên mặc dù nói như vậy, nhưng không có ý phản đối.

“Muốn ăn, thật lâu chưa được ăn thịt do chàng nướng.” Thích Ngạo Sương mỉm cười.

Phong Dật Hiên lộ ra nụ cười, đáy mắt là nhàn nhạt  thỏa mãn, đứng dậy, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị làm điểm tâm. Thích Ngạo Sương chậm rãi ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói.

Cái không gian này, không có đêm tối và ban ngày, vẫn luôn bao phủ ở một mảnh màu bạc ánh sáng trắng trong. Nguyệt Vương, cái danh hiệu này chắc có liên quan. Thích Ngạo Sương từ từ xuống giường, đi tới bên cửa sổ, nhìn ra xa mặt hồ yên tĩnh. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chân mày Thích Ngạo Sương khẽ dương lên. Nàng biết trong cơ thể có biến hóa. Hình như ở chỗ sâu trong linh hồn, có một cỗ lực lượng cường đại đàng chậm rãi xông ra, mặc dù rất nhỏ bé, nhưng lại chân thật tồn tại. Giống như mầm móng, hoặc như một cái xoáy nước nho nhỏ. Lan ra vói tốc độ khác thường. Đó là cái gì vậy?

Thích Ngạo Sương rũ mắt xuống, mặc kệ là cái gì, chắc chắn có liên quan tới cảnh tượng mình nhìn thấy trong mộng.

Khe khẽ tựa vào bên cửa sổ, Thích Ngạo Sương  suy nghĩ bay tới tận đâu. Nàng nhớ lại chuyện cực kì lâu trước kia. Khi đó mình còn đang sinh sống ở một nơi mà rồng, hồ lẫn lộn, một nơi đầy hoang dã. Sinh ra đã không thể yêu thương người khác, tính mạng nhẹ nhõm mà kết thúc lại rơi vào vòng luôn hồi trở về. Cái đó chẳng lẽ chính là Thần Tiên? Mình trước kia là quyết định sẽ không tin tưởng loại này sự tình hoang đường này. Nhưng khi đến đây, cái thế giới này làm cho nàng không thể không tin nữa. Như vậy, thế giới tước kia của mình cũng có linh hồn tồn tại. Nếu không, tại sao lại có nhiều hiện tượng mà khoa học không giải thích được?

Thôi, không thèm nghĩ nữa. Đã qua rồi. Lãnh Lăng Vân, Tạp Mễ Nhĩ, Tẫn Diêm…… Lúc nào thì có thể tìm được bọn họ đây?

Cửa vào lúc này vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt suy nghĩ của Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương quay đầu: “Vào đi.”


Cửa mở ra, là Phong Dật Hiên, Phong Dật Hiên trong tay bưng mâm lớn thịt nướng, còn có trái cây, bánh bao cùng Hoa Trà. Phía sau  đi theo là Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, hai người không còn dáng vẻ như hôm qua mà là một mảng nặng nề.

“Nguyệt Vương, Mễ Tu Tư?” Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ.

“Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói.” Nguyệt Vương mỉm cười nói.

Phong Dật Hiên đem thức ăn đặt ở trên bàn, cầm lên dao nĩa bắt đầu đem thịt nướng cắt thành   phiến, bỏ vào trong bánh bao, mới đưa cho Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương nhận lấy hướng về phía Phong Dật Hiên khẽ mỉm cười, Phong Dật Hiên nhếch môi cười khúc khích quên mất cắt phần cho mình.

“Thích Ngạo Sương, ngươi có cảm giác thân thể đang khó chịu hay không?” Nguyệt Vương sắc mặt nghiêm túc hỏi.

Thích Ngạo Sương cắn bánh bao, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc nhau một cái, trong mắt có nghi vấn. Chẳng lẽ Thích Ngạo Sương không phải Bạch vương tương lai?

“Thế nào? Có vấn đề gì sao?” Phong Dật hiên thấy hai người  vẻ mặt khác thường, mở miệng hỏi.

“Cũng không có gì vấn đề, chúng ta chỉ là có chút hoài nghi Thích Ngạo Sương có thể là Bạch vương tương lai.” Mễ Tu Tư cũng là gương mặt nghiêm túc.

“À?” Phong Dật hiên há to mồm, sau đó quay đầu nhìn về phía Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói: “Có căn cứ gì khi nói như vậy?” Không biết vì sao, Thích Ngạo Sương lại cảm thấy mình tuyệt đối không phải là Bạch Vương.

“Chúng ta cũng không có cái gì căn cứ, chỉ là suy đoán, từ việc hôm qua ngươi xảy ra hiện tượng quái dị mà thôi.” Nguyệt Vương giải thích.


“Ta tuyệt đối không phải Bạch vương.” Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói.

“Tại sao khẳng định như vậy?” Mễ Tu Tư khẽ cau mày, “Cái này không nói chính xác a. Ngộ nhỡ ngươi chính là Bạch vương thì sao đây?”

“Không có gì nguyên nhân, chỉ là cảm giác của ta mà thôi.” Thích Ngạo Sương nhấp một hớp Hoa Trà nói, “Các vị tới chắc còn chuyện khác?”

Nguyệt Vương lông mày nhíu lại, lúc này mới trầm giọng nói: “Chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài, đi tìm mấy vị Vương khác, cùng bọn họ hội hợp, cởi Tu La Phong Ấn.”

“Các ngươi là muốn tiếp tục đợi ở chỗ này còn là cùng chúng ta khởi hành, Hỏi ý kiến các ngươi vì dọc đường đi rất nguy hiểm. Thủ hạ của Thiên vương đang truy lùng chúng ta khắp nơi.” Mễ Tu Tư cũng trầm giọng nói.

“Thủ hạ của Thiên vương  các ngươi cũng đánh không lại?” Thích Ngạo Sương liếc mắt nhìn khinh bỉ nhìn hai người.

“Làm sao có thể!”

” Tất nhiên là không phải!”

Hai người đều là mặt đỏ đồng thanh nói.

“Vậy còn nguy hiểm cái gì?” Thích Ngạo Sương bĩu môi, “Vậy thì lên đường chứ sao. Huống chi ta còn muốn tìm bằng hữu thất lạc.”

Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư liếc mắt nhìn nhau sau đó gật đầu một cái nói: “Đã như vậy, nếu như ngươi cảm thấy thân thể không có gì khó chịu, ăn cơm xong nghỉ ngơi xong, chúng ta sẽ xuất phát.” Nhưng có một điều họ không nói cho Ngạo Sương biết. Đó chính là bên cạnh Thiên Vương tiền nhiệm có tứ đại chiến tướng, thực lực không thua bọn họ. Nếu như bốn người này quy hàng Thiên Vương mới thì……

“Được” Thích Ngạo Sương đồng ý, nhìn Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư chợt lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Cám ơn hai người.”

Đợi Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư rời đi, Phong Dật Hiên lúc này mới lên tiếng nói: “Ngạo Sương, nàng cảm thấy Tạp Mễ Nhĩ bây giờ có nguy hiểm gì không?”

“Ta đoán người có thể làm cho Tạp Mễ Nhĩ chật vật như vậy chỉ có hai, à không chỉ có một.” Thích Ngạo Sương nheo mắt lại cắn thức ăn trong nĩa nói, “Bởi vì người còn lại còn đang ngủ say.”


“Ý của nàng là Phụ Thần và Mẫu Thần ư?!! Không đúng, là Phụ Thần? Bởi vì Mẫu Thần vẫn lâm vào trong ngủ mê.” Phong Dật hiên thất kinh, cái nĩa trên tay cũng rơi xuống.

“Ta chỉ đoán thôi.” Thích Ngạo Sương lấy nĩa hung hăng đâm một miếng trái cây, cau mày nói, “Tạp Mễ Nhĩ người này, giống như vạn năng, ở trong ấn tượng của ta thì thực lực của hắn đã vượt qua tất cả, chỉ có Phụ Thần mới gây khó dễ được cho hắn thôi.” Giọng của Thích Ngạo Sương dần dần có chút lo lắng.

“Này, tại sao Phụ Thần muốn đối phó Tạp Mễ Nhĩ?” sắc mặt của Phong Dật Hiên cũng trầm xuống, cau mày hỏi.

“Cái vấn đề này….!” Thích Ngạo Sương hung hăng cắn trái cây, trừng tròng mắt nhìn Phong Dật Hiên, ánh mắt lại càng ngày càng sắc bén, chân mày cũng càng nhíu thật chặt, lòng của Phong Dật Hiên cũng thót lên tới cổ họng. ( Tiểu Sương đang trách tiểu Phong vì vụ lời nguyền hồ đồ đó là làm cho Tạp Mễ Nhĩ phải ra tay cứu, chắc là trái quy tắc gì đó nên bị phạt)

Vậy mà Thích Ngạo Sương lại sùng sục một tiếng nuốt vào trái cây sau dứt khoát trả lời”Cái vấn đề này, ta cũng không biết.”

Phong Dật Hiên trong nháy mắt bay hơi, im lặng.

“Còn nữa, còn chuyện của Học Viện Ngôi Sao.” Thích Ngạo Sương tiếp tục ăn  trái cây cứng cõi nói, “Ta bắt đầu hoài nghi chuyện hút lấy thực lực là do người của thế giới này làm. Có lẽ Bạch vương muốn hút lấy thực lực của những người đó làm cho mình mạnh lên rồi lật đổ Thiên Vương.”

“Giải thích vậy cũng rất hợp lý, ngươi bây giờ nói như vậy, ta cũng vậy cảm thấy là đúng là Bạch vương làm.” Phong Dật Hiên phụ họa nói, gật đầu tán thành cái quan điểm này.

“Nhưng cuối cùng ta lại cảm thấy chuyện không đơn giản vậy.” Thích Ngạo Sương lắc đầu một cái, “Nhưng mà ta lại  lại không nói ra được là vì cái gì. Chỉ có thể thấy Bạch Vương và Thiên Vương trước kia thì mới biết được.”

“Được” Phong Dật hiên gật đầu một cái, lại khẽ cau mày lại suy tư.

Bọn họ chuẩn bị lên đường.

“Chúng ta kế tiếp đi đâu?” Phong Dật Hiên nhìn đầy trời cát  bay mù mịt.

“Đi tìm Vĩnh Vương.” Nguyệt Vương vừa mới nói xong sắc mặt lại chợt  biến đổi, chỉ vì hắn cảm thấy chung quanh khác thường. Mễ Tu Tư cũng là sắc mặt đại biến.

“Không cần tìm, bởi vì chúng ta sẽ lập tức tiễn các ngươi đi gặp hắn.”  Một thanh âm tục tằng bén nhọn vang lên.

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.