Bạn đang đọc Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu): Chương 41: Không Có Cơ Hội Nghi Ngờ
Đàn ông khi tập trung vào công việc thật sự rất có sức hút, nhưng điều đó cũng không ngoại lệ đối với phụ nữ.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Minh Phong liền đi thẳng đến nơi tổ chức buổi tổng duyệt cho lễ hội thời trang tối nay. Nhìn Trà My đang bận rộn, quơ tay bên này, rồi ra lệnh bên kia, tóc tung bay trong gió hòa cùng gương mặt tràn đầy nhiệt huyết. Thật sự khiến người khác không thể nào rời mắt được, rất ngầu.
“Minh Phong, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Ông Tài, giám đốc công ty nước giải khát Hoàng Phúc không biết từ đâu cất giọng vui vẻ.
Minh Phong quay đầu, giơ tay bắt lấy tay ông Tài: “Chào chú Tài, lần này cháu có một số việc nên phải đến đây giải quyết.”
Ông Tài cười niềm nở: “Chú nghe nói, cháu cũng là một trong những nhà tài trợ lễ hội thời trang lần này. Nhưng cứ nghĩ cháu sẽ cử nhân viên đi như mọi khi, không ngờ lại trực tiếp tham gia, quả thật làm chú hơi bất ngờ.”
Minh Phong cười khách khí, đưa mắt sang cậu bạn Hoàng Phúc đang nhìn mình. Ông Tài liền nhanh miệng giới thiệu: “Đây là con trai chú Hoàng Phúc, vừa từ Mỹ trở về nên muốn theo chú học hỏi kinh nghiệm làm việc tại môi trường trong nước.”
Hoàng Phúc bắt tay đối phương, nụ cười của hắn hơi thiếu tự nhiên. Nhìn sơ cũng biết Minh Phong không phải kẻ tầm thường, nhưng không ngờ lại là ông chủ trẻ có tiếng tăm không hề nhỏ trong giới doanh nhân: “Lần trước là do tôi không biết phép tắc, mong anh Minh Phong rộng lượng đừng chấp nhất.”
“Anh quá lời rồi, tôi không mấy khi để ý những chuyện vặt vãnh.” Minh Phong bắt tay đáp trả.
Sắc mặt Hoàng Phúc tối sầm xuống khi nghe Minh Phong đáp. Tuy giọng nói và ý tứ đều rất khiêm nhường, nhưng nghe sao cũng toàn dao găm. Cái gì mà không để ý chuyện vặt vãnh, hắn ta xem mình là kẻ không đáng cho vào mắt ư?
“Cả hai đã quen nhau trước rồi à?” Ông Tài đứng giữa cả hai, lên tiếng hỏi.
“Chỉ là tình cờ gặp nhau một hai lần.” Minh Phong thuận miệng đáp, sau đó đưa mắt nhìn Trà My đang đi lại hướng mình.
Trà My từ xa đã thấy Minh Phong đang nói chuyện với Hoàng Phúc. Cô cảm thấy nghiệt duyên này quá ư dũng mãnh. Mặc dù, cô và hắn ta đã giải quyết xong chuyện tình cảm lằng nhằng. Nhưng thiết nghĩ cũng chẳng vui vẻ gì khi vô tình đụng mặt thế này.
“Em có mệt lắm không?” Minh Phong choàng áo khoác đã chuẩn bị sẵn lên vai Trà My, giọng quan tâm hỏi.
Trà My không từ chối hành động quan tâm của Minh Phong, cười dịu dàng: “Cũng không mệt lắm.” Vừa nó cô vừa gật đầu chào phải phép với ông Tài và Hoàng Phúc một lượt.
Ông Tài không ngạc nhiên trước cảnh thân mật của Minh Phong và Trà My. Lần trước, thấy thái độ của cậu ta đối với cô gái này trong buổi tiệc ông cũng đủ hiểu. Chỉ là không ngờ nó sâu đậm đến mức trong mắt cả hai chỉ nhìn thấy đối phương thế này.
Trà My nhìn gương mặt Hoàng Phúc, bỗng nhiên thần kinh cô co thắt. Nếu nói về tài tự ình là trung tâm vũ trụ, thì không ai hơn được người đàn ông này.
“Trà My, em vẫn khỏe chứ?” Hoàng Phúc ra vẻ thân thiết, không hề để ý đến gương mặt chẳng thiện cảm của Trà My.
Ông Tài trong mắt ánh lên chút hoài nghi, thằng con ông cũng biết Trà My?
“Vẫn khỏe, cảm ơn anh đã quan tâm.” Tuy Trà My không muốn buông chuyện nhiều với người đàn ông này, nhưng bây giờ có ba hắn ở đây, cô không thể để thất lễ.
Hoàng Phúc bật cười nhìn Minh Phong, sau đó đáp trả: “Anh lúc nào cũng quan tâm em mà.” Nụ cười của hắn càng trở nên ám muội: “Chỉ là gió muốn lung nhưng cây mãi không chịu ngã.”
Trà My mỉm cười xinh đẹp, nhưng mặt lạnh lẽo hơn cả băng tuyết: “Một người bận rộn như anh mà vẫn có thời gian quan tâm đến tôi, thật chẳng biết đây là phước hay họa.” Khóe môi Trà My càng khóe sâu: “Nhưng ít nhiều gì tôi cũng sẽ nhận ý tốt này, như thế thì mới phải đạo.”
Minh Phong nghe những lời Trà My nói mà lạnh hết gai sống lưng. Muốn đấu với cái miệng lanh lợi này, đúng thật không phải chuyện đùa.
“Trà My, em đúng thật rất có sức hút. Nếu có thể, anh cũng muốn cướp em từ tay người khác thử một lần.” Hoàng Phúc gương mặt phách lối, nhìn thẳng vào mắt Trà My.
“Hoàng Phúc, con đùa hơi quá rồi đấy.” Ông Tài nghiêm khắc nhắc nhở. Thằng con này chẳng biết hôm nay ăn trúng cái gì, nó đã biết cô gái này là bạn gái của Minh Phong mà còn dám chọc ghẹo như vậy, quả chẳng ra thể thống gì.
“Nghe nói tối nay có rất nhiều chân dài hội tụ, anh tha hồ mà lựa chọn.” Trà My khoác tay Minh Phong: “Người độc thân vẫn còn nhiều, cơ hội không thiếu, anh đừng nên làm những chuyện có lỗi với lương tâm mà cuối cùng không có kết quả.”
“Em…”
“Thằng con chú tính tình lúc nào cũng thích đùa vui như vậy, mong cả hai đừng chấp nhất.” Ông Tài cười nhân hậu cắt ngang lời Hoàng Phúc.
Minh Phong nở nụ cười tươi đáp trả: “Chú Tài đừng nghĩ quá nhiều, cháu có thể hiểu. Tuy nhiên, nếu muốn tạo không khí vui tươi thì chỉ cần làm một lần là đủ, khán giả sẽ nhàm nếu cứ diễn mải một màn.”
Ông Tài mặt mày tối đen, chẳng mấy dễ chịu gì khi thấy con trai mình bị xem là diễn viễn hài, cất giọng khàn đặc: “Chú còn có việc giải quyết, xin phép không làm phiền nữa.”
Sau khi cha con ông Tài khuất bóng, Trà My cùng Minh Phong đi dạo một vòng quanh khu nghỉ dưỡng. Gió biển thổi lúc mạnh lúc nhẹ, mang theo mùi hương thiên nhiên thoang thoảng, trước khung cảnh đẹp đến mức động lòng thế này, dù tâm tình con người ta đang rất tệ cũng nhanh chóng bị thổi bay đi mất.
Minh Phong dịu dàng nắm tay cô, bàn tay to lớn và vô cùng ấm áp. Trà My ngẩng đầu, thầm khăm phục người đàn ông bên cạnh. Anh chỉ cần một lời nói, cũng đủ khiến đối phương căng thẳng, đúng là không phải dạng vừa đâu : “Anh sẽ làm gì nếu người đó thật sự cướp em.”
“Nếu anh có đai đen võ, nhất định sẽ đánh cậu ta ngay lập tức. Nhưng anh tin chắc vợ yêu của anh sẽ hạ thủ hắn triệt để, vì em là chủ thể đâu phải món hàng mà hắn nói cướp thì cướp chứ.” Minh Phong mặt mày trở nên sáng lạng, ôm lấy eo Trà My.
Trà My bĩu môi: “Ai là vợ yêu của anh?”
Minh Phong tằng hắng giọng một cái, nói rõ từ chữ: “Vương – Trà – My, là em chứ ai nữa?”
“Anh đúng là không biết xấu hổ.” Trà My thục chỏ Minh Phong một cái: “Đàn ông phải đứng ra bảo vệ phái yếu, ai đời lại bắt em ra tay, em không muốn gặp thần chết nhanh đến vậy đâu.”
Tay Minh Phong đang ôm lấy eo Trà My, thừa thế ôm gọn cô vào lòng: “Thật ra xương anh rất mềm, nhưng nếu ai đó muốn cướp em, anh tin chắc hắn sẽ mềm xương hơn cả anh.”
Trà My không phản ứng gì trước hành động của Minh Phong, chỉ là không quên mỉa mai lại một câu: “Đừng có múa miệng.”
Ông Tài kéo Hoàng Phúc lại một chỗ vắng, gương mặt thân thiện dần trở nên nghiêm khắc trông thấy: “Con muốn chơi bời ở đâu cũng được, nhưng cũng phải biết điểm dừng. Hoàng Phúc, con nên nhớ những thứ mà con có hiện tại đều do ta tạo ra, tốt nhất con nên tập trung vào công việc của mình, nếu không thì đừng mơ đến việc ngồi lên chức giám đốc.”
Hoàng Phúc không đáp trả, chỉ là không biết tại sao vừa rồi mình lại hành động như vậy. Mỗi lần thấy Trà My, chẳng biết cái quái gì mà anh lại trở nên tự kiêu như thế. Nhưng rất tiếc, dù anh có làm gì cũng chẳng thể có được cô ta.
Buổi tối đến rất nhanh, lễ hội thời trang lần thứ 4 với chủ đề Hương Sắc Mới được đầu tư với kinh phí “khủng”, với sân khấu hiện đại, hoành tráng, cùng sự góp mặt của những dàn sao đình đáp trong và ngoài nước. Theo Trà My biết thì sân khấu năm này do đạo diễn Trần Khắc Huy chỉ đạo và phần âm nhạc sẽ do nhạc sĩ Toàn Hiếu đảm nhận.
Đúng như chủ đề đặt ra, tất cả những mẫu thiết kế lên trình diễn đều rất độc đáo nhưng vẫn mang đậm hồn Việt thuần túy. Người mẫu chân dài cả nam lẫn nữ sải chân bước tự tin trên sàn, tất cả đều tỏa ánh hào quang rực rỡ.
Lassic làm thay đổi không khí cho lễ hội thời trang với bộ sưu tập “Nét Duyên Của Em”. Những bộ váy được pha trộn giữa những chất liệu vải nhẹ bẫng như lụa, gắm, organza… tạo nên một tổng thể hài hòa đầy ngẫu hứng, đường may mô phỏng lại hình ảnh của những đóa hoa sen đang lay động trong gió hết sức sinh động.
Cuối buổi lễ hội, đồng loạt những nhà chức trách đại diện cho từng nhãn hiệu lên nhận hoa và chụp hình lưu niệm. Trà My đứng ở một góc dưới “cánh gà”, khóe môi tạo thành vòng cong khi thấy những nổ lực mình bỏ ra trong thời gian qua được đền bù bằng những tràn pháo tay tán thưởng.
“Nghe nói ông chủ công ty Toàn Cầu là Minh Phong lần này cũng đến tham dự, chị nghĩ em nên tóm lấy anh ta.”
“Chẳng phải anh ta đã có bạn gái rồi?”
“Thúy Vy, đàn ông không bao giờ thấy đủ khi chỉ có một. Em xinh đẹp như thế này, chị tin chắc anh ta sẽ không thể nào cầm lòng nỗi.”
“Thật không?”
“Tin chị đi, sau khi kết thúc phần trình diễn, chị sẽ sắp xếp cơ hội cho em gặp mặt anh ta tại tiệc đêm.”
Trà My đang định rời khỏi “cánh gà”, thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện hơi kích thích tâm lý con người ta một chút. Cô chỉ cười cười một cái, rồi bước đi tiếp.
Để sống trong một môi trường phức tạp này, Trà My luôn tuân thủ đúng quy luật, nếu là của mình thì tuyệt nhiên sẽ là của mình, nếu thứ đó không phải của mình thì dù có tranh đoạt cũng chẳng thể nào có được.
Cô đã chấp nhận Minh Phong, thì tốt nhất nên dẹp mấy cái lo sợ anh sẽ bị người ta cướp mất sang một bên. Vì nếu họ có cướp được, thì hạng đàn ông đó cũng không xứng đáng với cô.
“Em đáng suy nghĩ gì vậy?” Minh Phong vừa định vào cánh gà tìm Trà My, thì thấy cô đang thẩn thờ bước ra, nên nhanh chân chạy đến hỏi.
Trà My mỉm cười, bóp bóp vai mình vài cái: “Chỉ là đang cảm ơn ông trời, cuối cùng em cũng được thoải mái nghỉ ngơi rồi.”
Minh Phong đưa tay bóp vai giúp Trà My, miệng cười phong độ: “Em đói không, hay chúng ta đi ăn gì đó?”
“Anh không tham dự tiệc đêm?” Trà My tròn mắt hỏi.
Minh Phong liền kéo tay Trà My đi về phía trước: “Những buổi tiệc như thế đều do Quốc Hùng phụ trách, anh không có hứng thú tham gia.” Anh biết Trà My không thích tham gia tiệc tùng, nên cũng chẳng có lý do gì để đến.
“Như vậy sẽ có người rất tiếc nuối.” Trà My hạ giọng nói.
Minh Phong khó hiểu, khoác vai Trà My đi về phía trước : “Ai tiếc nuối là chuyện của họ, em cảm thấy thế nào mới là chuyện của anh.”
Trà My liếc mắt nhìn Minh Phong, ý cười càng thêm sâu.
Chị Lan đang định rủ Trà My đi tiệc đêm, nhưng vô tình bắt gặp cảnh tượng Minh Phong đang giúp con bé xoa vai. Rồi còn nói một câu, mà khiến cho bất cứ cô gái nào nghe được cũng đều phải ngưỡng mộ.
Ban đầu khi biết Trà My qua lại với Minh Phong cô có hơi lo lắng. Vì cô quen biết con bé cũng gần hai năm, nên khá rõ tính khí nó như thế nào. Con bé là một người rất ít khi giận dỗi chuyện vặt, nhưng nếu nó đã giận rồi thì đừng bao giờ nghĩ đến việc sẽ tha thứ.
Việc con bé chia tay Hoài Văn cũng không phải xuất phát từ một sớm một chiều. Sau vài lần chạm mặt với cô ả Hà Trang, rồi những tin tức mà bạn bè cung cấp, Trà My vẫn bình tĩnh đối mặt chứ không chọn cách phát điên nhưng những đứa con gái khác.
Muốn đánh ghen cũng phải phân biệt cho rõ, tình một đêm rất khác với ngoại tình. Tình một đêm rất dễ xử, ăn bánh rồi trả tiền, đó chính là cách giải tỏa sinh lý thông thường. Còn ngoại tình chính là đang quen người này, lại ăn ngủ, bao nuôi một người khác, trong thời gian đó có phát sinh quan hệ tình cảm.
Hoài Văn luôn miệng nói muốn dùng cô ả Hà Trang để giải tỏa sinh lý, nhưng cả hai cặp kè hơn mấy tháng trời, trong thời gian đó còn phát sinh quan hệ tình cảm lằng nhằng. Đấy mới chính là lý do Trà My không thể tha thứ cho hắn.
Nói về thế lực và tiền tài, Minh Phong hơn hẳn Hoài Văn. Cân đo về vẻ điển trai lịch lãm, thì Minh Phong cũng ăn đứt. Trong một thế giờ đầy rẫy kẻ thứ ba thế này, cô thật sự lo Trà My sẽ bị tổn thương một lần nữa. Nhưng hiện tại cho thấy, con bé đã lựa chọn đúng người cùng bước song song với mình.