Bạn đang đọc Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu): Chương 40: Không Gì Phải Ngại
Sáng ngày đi công tác, theo lịch trình thì Trà My phải có mặt tại sân bay sớm, nên cô quyết định đi cùng chị Lan để khỏi phiền Minh Phong đưa rước.
Vừa mới bước vào cổng soát vé, Trà My há hốc miệng khi thấy ông chủ điển trai của Toàn Cầu đang cười rạng rỡ nhìn mình. Bên cạnh còn có Quốc Hùng, Tuấn Vũ, và một số giám đốc khác trong công ty họ.
“Trà My, em định làm hóa thạch ở đây à?” Chị Lan cùng giám đốc Hào và một số thiết kế viên có máu mặt của Lassic bước vào, vừa nói vừa kéo tay cô đi.
Trà My bị kéo đi như cái máy, đến trước mặt các sếp lớn của Toàn Cầu. Cảm giác trở thành con lừa chẳng dễ chịu gì, nên dù muốn cô cũng chẳng thể cười tươi cho nổi.
“À à, một tiếng nữa máy bay mới cất cánh, chúng ta nên đi ăn sáng mới có sức làm việc.” Quốc Hùng giả vờ ho gà, nói khéo để kéo mọi người đi.
Mọi người ý thức được tình hình, liền gật đầu hướng ứng nhiệt tình. Trong chớp mắt, xung quanh chỉ còn mỗi Trà My và Minh Phong. Cô lườm anh một cái, sau đó ưỡn ngực đi về phía trước.
“Trà My, chờ anh theo với.” Minh Phong nắm lấy tay Trà My, cùng bước song song về phía trước.
Trà My ngoắc mắt lên nhìn Minh Phong, miệng cười xinh đẹp: “Sao anh không nói cho em biết trước, Toàn Cầu và Lassic sẽ cùng đi công tác?”
“Anh có muốn nói ấy chứ, nhưng em lại bảo anh đừng nhắc quá nhiều đến công việc.” Minh Phong gương mặt vô tội tuyệt đối.
“Anh đừng có biện minh vô ích.” Trà My ngước cằm, gương mặt mang chút lém lỉnh đáng yêu.
Minh Phong gật đầu lia lịa, khoác vai Trà My thân thiết: “Em vẫn chưa ăn sáng đúng không? Anh đã chuẩn bị rồi, chúng ta lại quán cà phê vừa ăn vừa uống luôn một thể.”
Trà My nhận lấy bánh mì sandwich, cất giọng trong trẻo: “Anh cho rằng em là quan tham thích được ăn hối lộ hả?”
Minh Phong gọi hai ly cappuccino nóng, sau đó mới cười cười với Trà My: “Không không, anh đang chờ nhận phạt.” Đưa khăn giấy đến trước mặt cô, anh tiếp tục nói: “Ít ra như vậy em còn để ý đến anh.”
Trà My trề môi, cắn một miếng bánh mì, nhai vài cái rồi đáp: “Rất tốt, phạt anh tránh ra xa em tám trăm mét.”
“Cái này không được, hay đổi thành lúc nào cũng xuất hiện trước mặt em thì sao?” Minh Phong cười tươi hết cỡ, hoàn toàn không để ý đến những nhân viên ngồi bàn kế bên đang méo mặt xem mình diễn kịch.
Trà My nhíu mày, thục chỏ vào cánh tay anh: “Đồ mặt dày, muốn diễn kịch cũng đừng kéo em vào.” Vừa nói cô vừa liếc nhìn xung quanh một lượt, tất cả mọi người ngay cả Quốc Hùng và Tuấn Vũ, lập tức đồng loạt nhìn sang một hướng khác.
Bọn họ nghe nói ông chủ của mình có người yêu, chứ nào biết trước mặt người yêu anh ta lại trở thành cún con như vậy. Có thể thấy sau khi hai người cưới nhau, cô gái tên Trà My kia sẽ chiếm trọn quyền hành. Họ là người thức thời, đương nhiên không thể chọc giận bà chủ tương lai được.
Sân bay là chốn đông người, Minh Phong cứ cho là ốc đảo chỉ dành cho cả hai: “Thì nồi nào úp vung nấy, em không được bỏ rơi anh.”
Trà My ngồi thẳng người, nhìn Minh Phong bằng ánh mắt khắt khe: “Đừng nói chuyện với em nữa.”
“Thà em bắt anh đâm đầu vào máy bay chết thì hơn.” Minh Phong lì lợm nắm lấy tay Trà My.
Trà My nheo mắt: “Anh cứ tự nhiên.”
“Trà My, em thật là lạnh lùng.” Minh Phong quay hẳn người nhìn cô: “Nhưng anh rất thích.”
Đám nhân viên bắt đầu lau mồ hôi hột trên trán. Đây là vị sếp cao ngạo thường thấy của họ ư? Không thế nào, là bọn họ mộng du giữa ban ngày thôi.
“Em đâu có chạy mất, anh không cần phải nắm tay em chặt như vậy.” Trà My nhìn Minh Phong thuận miệng nhắc nhở: “Mọi người nhìn thấy cũng không hay, chúng ta đang đi công tác chứ có phải đi du lịch đâu chứ.”
“Anh là sếp, nếu không có quyền làm điều mình muốn thì thà về quê cày ruộng.” Minh Phong càng nắm chặt lấy tay Trà My, chân sải bước đi về hướng máy bay đang đậu: “Vả lại anh nắm tay bạn gái mình, thì có gì là phạm pháp?”
“Phì.” Trà My bật cười, nhìn gương mặt hoàn toàn nghiêm túc của Minh Phong, cô không thêm mắm gì nữa. Có người nắm tay mình như vậy, cũng không đến nỗi tệ.
Máy bay cất cánh, thời gian đến nơi là bốn mươi lăm phút. Trà My lười biếng ngáp dài một cái, đưa mắt nhìn những đám mây đang treo lơ lửng, cơn buồn ngủ chợt ập đến.
“Em cứ ngủ một giấc, đến nơi anh sẽ cõng em xuống.” Minh Phong kéo Trà My vào vai mình, giọng nói vô cùng ấm áp.
Trà My không kháng cự, chỉ đáp trả một câu: “Em không muốn làm khỉ diễn xiếc cho người khác xem, máy bay hạ cánh thì gọi em.” Cô ngáp thêm một cái, nhắm mắt, sau đó lên gặp chị Hằng.
Quốc Hùng ngồi ghế phía sau không khỏi khinh bỉ, cái thằng tự nhiên bắt mọi người đến Phú Quốc, còn nói gì mà ý đồ đầu tư ở đây cũng không phải tệ. Giờ anh hoàn toàn hiểu, cái ý đồ của hắn là muốn ở bên cạnh Trà My, muốn cả hai có không gian riêng tư chứ gì?
Nói đi thì phải nói lại. Ban đầu anh thật sự không hiểu, lý do gì khiến hắn một lòng một dạ với Trà My như thế, nhưng sau một thời gian tiếp xúc với cô, anh mới lờ mờ hiểu được một chút.
Trà My là cô gái đặc biệt, nói thông thái tài giỏi thì chưa tới nhưng về tài năng thì cô không hề thua ai. Tự lập thì không nói gì, còn giỏi nấu ăn, biết võ thuật, và rất hiểu chuyện. Là một cô gái kết hợp giữa hiện đại và truyền thống, tinh tế trong cách ứng xử, quả thật rất có sức hút với cánh mày râu.
Quốc Hùng bất giác nuốt nước bọt. Ý nghĩ này mà để Minh Phong biết được, chắn chắn hắn sẽ ném anh sang Nam Bán Cầu chơi với chim cánh cụt.
Máy bay hạ cánh, Trà My vẫn ngủ như chết trên vai Minh Phong. Anh suy nghĩ một lát, rồi mới kéo tay cô choàng qua cổ, lấy lực nhắc người cô lên lưng mình, cõng cô xuống máy bay. Sau đó lên xe riêng đến thẳng nơi tổ chức lễ hội thời trang và cũng là khu nghỉ dưỡng năm sao Vinpearl lớn nhất Phú Quốc.
Trà My tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành, cô đảo mắt nhìn quanh một lượt. Kỳ lạ, chẳng phải cô đang trên máy bay, sao bây giờ lại nằm trên giường thế này?
Giường…??
Trà My ngồi bật dậy, mở rèm cửa sổ thì thấy mặt trời đã lên đến đỉnh ngọn, trước mặt cô là bờ biển trong xanh trải dài vô tận.
Lúc Trà My chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì tiếng gõ cửa vang vọng. Cô giữ nguyên vẻ mặt, mở cửa. Là Minh Phong, anh đang mặc trên người quần tây kết hợp với áo sơ mi nhạt màu, sức hút trai đẹp bắn ra như đạn pháo.
“Đến giờ ăn trưa rồi.” Minh Phong nhìn sắc mặt Trà My chưa tỉnh ngủ hẳn, bẹo nhẹ má cô nói tiếp: “Mọi người đều đang chờ em, chúng ta đi ăn đồ biển nào.”
Trà My cảm thấy ái ngại, do tối qua cô thức khuya, cộng hưởng buổi sáng phải thức sớm nên buồn ngủ không thể chịu nỗi. Định đánh một giấc trên máy bay cho tỉnh táo, ai ngờ Minh Phong để cô ngủ tới lúc này…
Ban đầu Minh Phong dự định buổi trưa ra biển câu mực, sau đó nấu trực tiếp trên thuyền luôn. Nhưng thấy Trà My ngủ như vậy, anh cũng không nỡ đánh thức cô. Vì thế, đặt sẵn một bàn ăn tại khu nghỉ dưỡng luôn cho tiện.
Thấy đôi nam nữ đang vui vẻ bước lại hướng mình, giữa một khung cảnh nên thơ càng làm người khác nảy sinh hoang tưởng. Tuấn Vũ ra hiệu cho phục vụ dọn thức ăn lên, và đương nhiên, vị trí ngồi trung tâm chủ trì sẽ dành cho cặp đôi trai tài gái sắc ấy.
“Em cảm thấy không khỏe ở đâu à?” Minh Phong thấy sắc mặt Trà My không tốt, liền đưa tay sờ trán cô.
Trà My đẩy tay Minh Phong ra, lườm anh một cái: “Em đang suy nghĩ cách ứng phó, anh cõng em xuống máy bay, rồi cõng vào đây không ít người nhìn thấy.” Cô nói khẽ vào tai anh: “Anh thử nghĩ xem, họ có cho rằng em là lợn ham ngủ?”
“Em nên nhớ, anh luôn về phe em.” Minh Phong áp sát vào mặt Trà My: “Nếu em là lợn ham ngủ, anh sẽ là lợn siêng năng chăm sóc em.”
Trà My nhìn gương mặt đẹp trai của Minh Phong, từ môi, mắt, cho đến mũi đều rất hoàn hảo, bất giác lắc đầu: “Nếu anh mà là lợn, em tin chắc rất nhiều cô gái tình nguyện vào hóa lợn theo anh.” Đưa một tay lên vỗ nhẹ vào mặt Minh Phong: “Minh Phong anh nên nhớ, em rất ít khi ghen, nhưng đã ghen rồi đó cũng là ngày tạm biệt.”
“Trà My em cũng nên nhớ, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì anh nhất định không từ bỏ cơ hội đeo bám em.” Vừa nói, Minh Phong vừa khoác vai cô tiến về phía bàn ăn.
Trà My nhún vai miễn ý kiến, được một người như Minh Phong đeo bám chẳng biết là chuyện tốt hay xấu, nhưng trước mắt cô cảm thấy có thể đặt niềm tin vào người đàn ông này. Cũng không biết lý do tại sao, đơn giản cô muốn làm thế.
Bàn ăn trưa khá đông người, các món ăn đều đạt chuẩn năm sao nên khỏi bình luận về vấn đề vệ sinh này nọ. Nhân viên bên Toàn Cầu nhìn sếp mình đang nhiệt tình phục vụ cho người yêu, không khỏi đua nhau nói nhỏ. Vị sếp luôn thông thái mọi chuyện, là người chỉ cần dùng một ánh mắt hay một từ cộc lốc cũng đủ làm họ căng thẳng. Nay cũng có lúc trở thành ông nội trợ, chiều người yêu hết mực như vậy? Quả khiến họ không quen mắt cho lắm.
“Sau khi ăn trưa, em cùng mọi người chuẩn bị cho buổi trình diễn tối nay. Anh có dự định gì?” Trà My uống một ngụm nước lọc, nghiêng đầu sang hỏi Minh Phong.
“1 giờ anh có cuộc họp quan trọng, khi nào xong anh sẽ chạy thẳng đến chỗ em.” Minh Phong vừa nói, tay vừa gắp thức ăn bỏ vào chén cho Trà My.
Quốc Hùng ngồi kế nhíu mày. Thức ăn ngon hắn đều gắp cho Trà My, chỉ thương tình cho anh một đĩa rau xào. Thật đúng là uổng công bạn bè gắn bó, nay có vợ rồi thì đá bạn ra một bên.
Trà My lau miệng một cái, nhìn thời tiết đẹp đến say lòng người bên ngoài: “Nếu không phải công việc quá nhiều, em muốn đi tham quan đảo ngọc cho biết.”
“Tối nay giải quyết xong công việc, ngày mai chúng ta sẽ đi tham quan.” Minh Phong hùng hồn nói.
Trà My nhếch môi, lườm xéo Minh Phong một cái: “Sau khi xong việc thì sáng mai phải bay về Sài Gòn, anh nghĩ em rất rảnh rỗi à?” Cô bỏ miếng mực xào chua ngọt vào miệng, nhai một hai cái: “Ông chủ như anh, thì làm sao biết được nổi khổ của nhân viên bọn em.”
“Chẳng phải anh nói sẽ cho em làm bà chủ?” Minh Phong bẹo má Trà My, anh đã sắp xếp chuyến công tác này đâu ra đó rồi. Chỉ là bên Lassic quá chậm chạp, không nói rõ sau khi kết thúc công việc, nhân viên sẽ được ở lại đây tham thú thêm một ngày.
“Anh đừng có mơ, muốn bắt em về canh mo nhà anh đâu phải dễ.” Trà My nhướn lông mày đáp.
“Nếu không phải em giỏi võ, anh cũng sẽ thử bắt em về một lần.” Minh Phong giọng điệu nuối tiếc: “Chỉ đáng tiếc, xương anh rất mềm, chỉ thích hợp làm người bị bắt. Nhưng chờ hoài chẳng thấy tâm hơi.”
Trà My khóe môi giật giật, trước mặt mọi người như vậy mà anh không biết ngại ngùng là gì. Thật sự cô rất nghi ngờ, cái danh tiếng thủ thân như ngọc, đầu trơ như gỗ của anh chỉ là tin đồn thất thiệt.
“Minh Phong, sau này đi đâu em cũng sẽ mang theo thước đo.” Trà My cất giọng đều đều.
“Để làm gì?” Minh Phong tỏ vẻ khó hiểu.
“Thì để đo độ dày mặt của anh tăng giảm tới đâu á mà.”
Minh Phong: “…”
Quốc Hùng ngồi ăn rau cười hả hê vô bờ bến. Cái thằng, có dám hùng biện với vợ yêu không thì bảo. Đúng là ông trời có mắt, quả quýt dày có móng tay nhọn mà, haha.