Bạn đang đọc Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu): Chương 15: Tương Lai, Hãy Để Thời Gian Quyết Định
Trên thế giới có hàng tỷ triệu dân, một người có thể có nhiều tính cách và nhiều người có thể có cùng một tính cách, nó thể hiện đặc điểm nội tâm của từng người, ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ, lời nói và hành động, nhờ đó ta có thể kết luận bản chất của một người nào đó.
Theo như những gì mà Hoài Văn đang hành động, Trà My có thể xếp anh ta vào thể loại người có tính cách xấu, bắt nguồn từ lòng đố kỵ và dối trá.
Sau khi chia tay hắn mới biết tầm quan trọng của cô, và hối hận không nguôi khi biết hắn yêu cô nhiều hơn mình tưởng? Không, điều hắn hối tiếc chính là sự đố kỵ của bản thân, khi thấy một người đàn ông tốt đẹp hơn mình ở bên cạnh cô. Bởi lẽ trong lòng hắn luôn nghĩ, ngoài hắn ra cô chẳng thể yêu ai khác, theo lẽ tự nhiên hắn sẽ cảm thấy mất mát, sau đó là trạng thái chối bỏ sự thật.
“Anh gọi vào số điện thoại của em không được, nên đã đến công ty tìm, có người bảo em đang làm việc ở đây nên…”
Trà My cười, ánh mắt lạnh nhạt hướng thẳng về phía Hoài Văn: “Nếu đến đây để nhìn mặt tôi, thì có thể đi được rồi đó.”
Hoài Văn không bỏ cuộc, mặc cho chốn công ty đông người, hắn kéo tay Trà My đi thẳng ra ngoài hành lang mà không hề báo trước.
Trà My nhíu mày cáu kỉnh, giựt mạnh cánh tay mình về, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện. Hắn lại muốn chơi trò gì nữa? Van xin tình yêu, hay bắt ép cô phải quay về bên cạnh hắn?
“Trà My, anh chỉ muốn chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.” Hoài Văn giọng như nài nỉ.
Trà My quay mặt ra hướng cửa sổ, ánh mắt lơ đãng: “Đâu còn chuyện gì chưa rõ ràng.”
“Không phải em cũng lén lúc qua lại với Minh Phong? Nếu không sao chia tay chưa được bao lâu, em lại có thể sánh vai với anh ta? Nếu em đồng ý bỏ qua tất cả, chúng ta sẽ trở lại như lúc trước.”
Trà My cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong tay mình. Thật buồn cười, chẳng biết hắn học đâu ra cái chiêu tán gái sến sẩm này, đúng là con nhà giàu, lúc nào cũng phí tiền vào những chuyện nhảm nhí.
Trả lại bó hoa cho Hoài Văn, Trà My trừng mắt: “Không biết con mắt nào của anh thấy tôi lén lúc với Minh Phong, nhưng nếu anh cho là vậy thì tôi cũng không muốn bình luận thêm gì.” Ngưng vài giây, Trà My lại tiếp tục đẩy cao âm sắc nói: “Đến việc tôi dị ứng phấn hoa mà anh còn không biết, thì tư cách là bạn trai cũ anh cũng không còn.”
Hoài Văn khựng người, Trà My bị dị ứng phấn hoa hồi nào?
Thấy Hoài Văn im lìm không nói gì nữa, Trà My lịch sự tiễn khách: “Tôi còn phải làm việc, mạn phép không tiễn.” Sau đó xoay lưng, sải bước vào lại phòng làm việc.
Im lặng, bầu không khí xung quanh Hoài Văn lúc này như một màn đêm bao lấy. Anh thích Trà My, thích nụ cười dịu dàng bao dung của cô mỗi khi anh mắc lỗi, lúc mệt mỏi thì cô lại nấu những món anh thích để bồi bổ. Một cô gái, mang phong cách truyền thống lẫn hiện đại, là người mà chỉ cần gặp mặt cũng đủ làm anh cảm thấy nhẹ lòng.
Hạnh phúc cứ tưởng như nắm chắc trong tay nhưng lại để vuột mất chỉ trong phút chốc. Cái cảm giác mất mát này khiến cho con người ta khó mà chấp nhận được.
“Hoài Văn, mẹ em nói anh là một người đào hoa không chung thủy.”
“Thế em nghĩ thế nào?”
“Không sao hết, em đã chọn rồi thì cứ thử coi sao.”
“Anh sẽ không để em phải hối hận về quyết định này, hứa đấy!”
“Đừng múa miệng! Anh nên nhớ, nếu một ngày nào đó chán ngấy nhìn mặt em thì cứ nói, em sẽ tự động buông tay.”
“Tại sao? Em dễ từ bỏ vậy à?”
“Vì một khi đàn ông đã chán ngấy người phụ nữ bên cạnh, theo bản năng tự nhiên họ sẽ tìm thú vui khác. Anh biết đó, em không thích mình trở thành kẻ bị cắm sừng đáng thương. Vì thế, em sẽ không níu kéo anh.”
Hoài Văn tức giận đập tay vào vách tường, răng hắn nghiến chặt. Tất cả chỉ là nguỵ biện, nếu cô ấy thật sự yêu hắn thì đã không dễ dàng từ bỏ như vậy. Năm năm bên nhau, có bao giờ hắn bước được vào thế giới nội tâm cô đâu chứ.
Trà My tiếp tục vùi đầu vào công việc như mọi khi. Cô không cảm thấy nuối tiếc gì, với những chuyện trong quá khứ. Một khi đã quyết định bỏ, thì nó cũng chỉ là những ảo ảnh đã qua, dù tốt hay xấu thì hãy cứ để thời gian cuốn trôi tất cả. Đó, chính là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân mình.
Quỳnh Anh ngồi cạnh liên tục liếc mắt nhìn Trà My, chị ấy không có phản ứng gì đặc biệt như thẩn thở suy nghĩ hay khóc lóc chẳng hạn? Cô thật sự tò mò, chị ấy thật sự mạnh mẽ đến nhường nào vậy?
“Em đừng nhìn chị như thế, thủng mất một lỗ rồi nè.” Trà My mỉm cười nhìn Quỳnh Anh, ánh mắt tò mò của con bé cô có thể hiểu, nhưng đây là chuyện riêng, không tiện tâm sự hay kể lể với người khác.
Quỳnh Anh cười tinh nghịch, thấy Trà My vừa nói vừa hắt xì liên tục nên quan tâm hỏi: “Chị bị cảm hả?”
Trà My lắc đầu, rút khăn giấy trong túi xách ra lau lau mũi rồi đáp: “Chị bị dị ứng.”
Quỳnh Anh nhớ lại bó hoa to tướng vừa rồi. Đàn ông gì mà ngay cả người mình thích bị dị ứng phấn hoa cũng không biết, đúng thật chẳng xài được. Giờ cô có thể hiểu phần nào việc chị Trà My lạnh lùng với chả, đáng lắm!
Trà My di chuyển ánh nhìn sang điện thoại trên bàn đang nhấp nháy tin nhắn, hai tin đều cùng một người gửi là “Minh Phong”. Thong thả uống ngụm cà phê đắng, sau đó cô mới bật lên xem.
“Có vẻ hôm nay trời mưa, ăn cháo thịt bò em thấy thế nào?”
“Em bận hả? Im lặng là coi như đồng ý đó!”
Trà My chẳng biết nói gì nhìn hai dòng tin nhắn, sau đó ném điện thoại sang một bên. Những người IQ cao thường thiếu thốn tình cảm, cô có thể hiểu. Những lúc thế này, tốt nhất là nên giả vờ đui mù không thấy, dính vào cấp bậc đại gia chẳng có gì hay ho cả.
Minh Phong ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt đầy cương nghị nhìn chiếc điện thoại như cục sắt vụn không một tín hiệu hồi báo. Cầm xấp tài liệu trong tay, nhưng anh chẳng thể đọc được dù là một chữ. Người đàn ông đó, đang cố gắng nối lại tình cảm với Trà My ư? Tình cảm năm năm không phải chuyện đùa, cô ấy sẽ không vì thế mà động lòng chứ?
Trời mưa, mưa như trút nước, gió thổi mạnh bạo từng, từng đợt, có kẻ buồn cũng có kẻ lo âu. Cái giá phải trả để có được hạnh phúc mà tình yêu mang lại, đó chính là nỗi bất an luôn rình rập, liệu hôm nay sẽ lại hạnh phúc như hôm qua?
Tan giờ làm Trà My cùng Minh Phong về nhà. Trong lúc chờ Minh Phong nấu ăn, thì cô tranh thủ tắm rửa trước. Chứ ngồi nhìn trai đẹp đang xăn tay áo nấu ăn chắc mắt cô sẽ hỏng mất.
“Minh Phong, anh thật sự muốn bổ sung chất xám cho tôi hả?” Vừa tắm xong, Trà My muốn bốc hỏa khi thấy một nồi cháo to tướng trên bàn. Hai mắt mở tròn hết cỡ, lên án việc Minh Phong đem hết số thịt bò trong tủ lạnh, nấu thành một nồi lớn trong khi chỉ có hai người ăn.
Minh Phong mỉm cười đáp trả: “Cháo tỏi thịt bò rất tốt cho người bị viêm mũi dị ứng đó.”
Trà My trề môi, nhận lấy chén cháo Minh Phong múc ình: “Thì ra là vậy, tôi còn nghĩ anh tốt bụng muốn cung cấp chất xám cho tôi chứ!” Nói một câu, Trà My hắc xì một cái.
Minh Phong chỉ biết cười, cô gái này suốt ngày cứ lo cho chất xám của mình, còn cái mũi đang đỏ tấy thì không thèm quan tâm gì hết.
“Ngày mai chìa khóa sẽ được gửi đến, cảm ơn và xin lỗi đã làm phiền anh bữa giờ nha.” Trà My ái ngại lên tiếng.
“Đừng khách sáo, hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.” Tự nhiên trong lòng anh cảm thấy mất mát không nỡ.
Trà My cười cười, nhìn chén cháo một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Minh Phong. Người đàn ông này, thật sự khiến con người ta chẳng thể nào ghét bỏ được: “Nhà anh có đĩa phim ma không?” Trà My vừa nhai vừa hỏi.
Minh Phong đưa mắt tò mò nhìn Trà My hỏi ngược lại: “Để làm gì?”
Trà My liếc qua cái ti vi to tướng ở phòng khách, xong chậc môi bắt bẻ: “Anh mua nó về để trá hình hù dọa khách hả?”
Minh Phong gãi đầu cười đầy ý tứ: “Em muốn xem phim à?”
Trà My gật đầu. Giờ mới 7 giờ tối, dù sao cũng rảnh rỗi nên xả căng thẳng bằng cách xem phim cũng tốt.
Minh Phong nhìn Trà My, mỉm cười: “Vậy để sau khi ăn xong anh chạy đi mua đĩa, sẵn mua thêm vài món ăn vặt luôn.”
Vì đang ngậm một họng cháo nên Trà My không thể trả lời ngay được, chỉ biết trừng mắt với Minh Phong. Không có thì thôi đâu cần nhiệt tình vậy chứ? Vả lại ý cô là muốn xem một mình, chứ không hề yêu cầu anh ta xem chung à nha!
“Ăn trái cây chắc sẽ tốt hơn, buổi tối không nên ăn vặt nhiều.” Minh Phong không đợi Trà My lên tiếng, tự mình quyết định.
“Vậy tôi sẽ phụ trách rữa chén.” Trà My thật sự chẳng biết từ chối thế nào, khi thấy Minh Phong phấn khích như vậy. Nếu tránh mặt không được, thì cô sẽ tập nhìn anh thiệt nhiều cho đến khi quen thuộc như nhìn một món đồ trang trí. Tuy rất đẹp, nhưng không thể có tình cảm được. Cái này được đó.
Thế nhưng,… Trà My lập tức hối hận vì đã đồng ý xem phim cùng anh.
Con người này dù ở hoàn cảnh nào cũng có thể tích điện. Từ dáng ngồi, tới cái cách anh cười, rồi những lúc quay sang nhìn cô chăm chú. Trà My thật sự không ngờ, rằng mình cũng có lúc phải lúng túng như thế này.
Không nghĩ lung tung nữa, Trà My ráng tập trung vào màn hình ti vi: “Minh Phong, sao anh cứ nhìn tôi trân trân vậy hả?”
Minh Phong cười, chòm về phía Trà My đang ngồi.
Trà My hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, sau đó nín thở khi thấy Minh Phong áp sát mặt vào mình: “Anh đang cố làm gì vậy?”
“Trà My, em đừng có tham ăn như vậy.” Minh Phong lấy đĩa trái cây trên tay cô: “Ăn một mình như vậy là không được đâu.”
Trà My há mồm như hà mã sắp phun nước, trong lòng có chút hụt hẫng. Chết tiệt, cô đã bị lóa mắt.