Bạn đang đọc Tại Giao Điểm Ta Gặp Nhau (Trót Yêu): Chương 14: Chuyển Biến
Không gian bốn bề yên ả, chỉ có mỗi âm thanh phát ra từ chiếc giường đang động đậy đều đều theo từng nhịp thở hụt của dục vọng. Hà Trang nằm dưới thân một lão già đầu hói xa lạ, thân hình đầy sắc xuân không một mảnh vải che của cô ta uyển chuyển phối hợp cùng lão ta. Gương mặt vô cùng thỏa mãn không hề có bất cứ sự gượng ép, hoàn toàn mê đắm.
Sau khi kết thúc màn xuân tình đầy nồng nhiệt, Hà Trang nằm tựa lên vai lão già đầu hói, hơi thở có chút đứt quãng, nhưng miệng vẫn không ngừng hoạt động: “Lộc, những gì anh hứa với em nhất định phải giữ lời đó.”
Lão già được gọi là Lộc miệng cười đầy thỏa mãn, ôm chặt lấy mỹ nữ trong lòng: “Em yên tâm, đã là đàn bà của anh đây, thì không ai dám động vào.”
Hà Trang cười tươi xinh đẹp, đặt môi mình chạm nhẹ lên má lão ta, tạo dáng vẻ gợi tình trông thấy: “Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Hà Trang rơi vào một khoảng lặng không xác định. Việc cô bị khởi kiện không phải chuyện lớn gì, nhưng nếu cứ kéo dài thì danh tiếng của cô sẽ ngày một tệ. Vậy mà cái tên Hoài Văn chết tiệt đó lại dám đá cô sang một bên, không còn cách nào khác cô phải tìm một chỗ dựa đáng tin cậy hơn.
Lão già này có nhiều thế lực trong tay, chỉ cần có lão chống lưng thì cô không sợ mình đối phó không lại Minh Phong. Còn con nhỏ Trà My đáng chết, cô sẽ không cho nó sống vui vẻ vậy đâu.
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Minh Phong hai tay bưng cà phê, không biết từ đâu xuất hiện lên tiếng.
Trà My xoay đầu, vuốt mái tóc đang bay trong gió, xong nhận lấy tách cà phê đáp: “À, tại lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngắm Sài Gòn về đêm thế này.”
Sau khi tốt nghiệp đại học là một chuỗi ngày bận rộn, công việc lo chưa xong thì lấy thời gian rảnh rỗi đâu mà ngắm cảnh. Hoài Văn thì lúc nào cũng dẫn cô đến những nơi tiệc tung náo nhiệt, rồi thì bạn bè này nọ. Giờ nghĩ lại mới thấy, đoạn tình cảm giữa cô với hắn cũng không có gì nổi bật để mà hồi tưởng.
Minh Phong lại đứng cạnh Trà My, đưa mắt nhìn ra phía xa, những ngọn đèn mờ ảo giống như ánh sao rơi rụng dưới mặt đất. Anh từng đứng đây như thế này không biết bao nhiêu lần, nhưng sao lại không thấy nó đẹp đến vậy nhỉ? Lần đầu tiên, anh biết có sự tồn tại của hơi thở cuộc sống mà bất giác những ngày vội vã không thể nhận ra.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Cái ngày anh không xin phép mà tự ý đặt cô gái này vào trong tim mình? Lúc ấy cứ ngỡ tình yêu rất đơn giản, mãi cho đến một ngày khi thấy cô ấy cùng người khác bên nhau, anh mới nhận ra rằng tình yêu chỉ có chân tình là chưa đủ.
Dù biết cô ấy chẳng nhìn về mình, nhưng lại không cách nào buông tay, tự dối lòng rằng sẽ không nhớ, phải luôn giữa khoảng cách để không bị tổn thương, nhưng vẫn muốn biết mọi tin tức về cô ấy… tính cố chấp này không biết anh di truyền từ ai nữa.
“Anh chuyển nhà đến đây sống từ khi nào vậy?” Trà My lên tiếng hỏi.
Minh Phong nhấp một ngụm cà phê, mắt vẫn nhìn về phía trước: “Chắc hơn một tháng.”
Trà My chống tay lên cằm, nhìn Minh Phong như kiểu bạn bè thân thiết trò chuyện: “Hèn gì tôi chưa từng thấy anh trước đó.”
Vẻ mặt Minh Phong hơi sựng, nghi hoặc hỏi lại: “Em thật sự chưa từng thấy anh trước đó hả?”
Do tác động từ câu hỏi của Minh Phong, Trà My cố gắng kích hoạt não bộ suy nghĩ, sau đó nhíu mày hỏi đầy nghi vấn: “Anh đã từng xuất hiện trên báo Tuổi Trẻ đúng không?”
Minh Phong sắc âm không đổi, chỉ là mang theo một chút man mát thăng trầm: “Anh chỉ chấp nhận phỏng vấn duy nhất một lần trang tạp chí Doanh Nhân.”
Trà My xoa sống mũi, bất giác cảm thấy xấu hổ vì mình đoán già đoán non mà chẳng trúng đâu vào đâu: “Minh Phong, anh đừng cân đo chất xám của tôi, nó rất nhẹ và thiếu Omega 3.”
Nghe Trà My gọi tên mình Minh Phong toét miệng cười tươi, giọng pha chút hài hước: “Mai anh sẽ mua về cho em bổ sung dưỡng chất.”
Trà My chống hai tay vào eo, trề môi một cái rồi đi vào trong nhà: “Anh đừng đối xử tốt với tôi như thế, nó rất dễ tạo hiểu lầm không đáng có đó.”
“Hiểu lầm không đáng là gì…?” Minh Phong vừa bước theo sau vừa hỏi dè chừng.
“Lỡ như anh có bạn gái, cô ta sẽ tức điên lên mà tạt axit tôi đại loại vậy.” Trà My trào phúng dạy bảo.
Anh cứ làm ra vẻ thân thiết với cô, mọi người sẽ lầm tưởng là quan hệ thanh mai trúc mã gì đó là thật nữa thì mệt. Miệng đời rất nguy hiểm, dù chỉ một bàn tay đập sẽ không thể lên tiếng, nhưng lúc nào phái nữ cũng bị đem ra soi mói và bêu rếu nhiều hơn. Còn đàn ông thì chỉ biết làm, hậu quả mấy ai dám lãnh nhận? Tốt nhất là vẫn phải nghĩ ình trước thì hơn.
Minh Phong không nói thêm lời nào, lặng lẽ ôm gối ra ghế sô pha nằm, chỉnh nhạc, im lặng đến mức Trà My có cảm giác như anh đang giận lẫy. Đúng là kẻ khó hiểu, lúc thì nói nhiều như hát, lúc thì chẳng ầm ừ một tiếng. Không lẽ, những người có chỉ số IQ cao đều kỳ lạ như vậy hả trời?
Có chút bối rối chạm tay anh rồi, vì anh đang mơ giấc dịu dàng
Có chút tan vỡ chạm môi anh rồi, vì em yêu chỉ yêu mùa ghé thôi
Có chút thương nhớ làn môi nhẹ nhàng, khi em yên say trong giấc
Có chút yêu dấu chỉ là mơ mộng thôi, vì anh luôn mong được có em
Người nói yêu anh đi, người nói thương anh đi…
… để cho con tim này đừng ngóng trông hao gầy…
Trà My trơ mặt đứng hình, còn tưởng người như Minh Phong phải nghe những loại nhạc thâm thúy điển hình như giao hưởng chẳng hạn? Không ngờ cũng biết đến thể loại nhạc hiện đại này, cô có chút bất ngờ. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.
Quấy rối tâm tình của người khác cũng không phải nghề của mình, Trà My phủi mông “phẹt phẹt” thản nhiên bước vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng. Và đương nhiên, là tất cả chìa khóa đều nằm trong tay cô. Tuy biết đạo đức của anh thuộc loại tốt theo chuẩn Bác Hồ, nhưng bản năng vẫn là bản năng. Lỡ như buổi tối anh ta mộng du, muốn khám nghiệm thi thể cô thì sao? Đề phòng vẫn là trên hết.
Sáng hôm sau, Trà My trong lòng còn lo việc mình đến công ty sẽ bị dòm ngó, nói này nói nọ, nhưng quá thừa… Chấn động trên trang Youtube sáng nay còn kinh thiên hơn vụ cô trở thành thanh mai trúc mã hờ của Minh Phong sáng sủa kia.
Một người nặc danh đã tung clip Hà Trang đang đóng phim khiêu dâm với lão bụng phệ giấu mặt, rõ nét đến từng chi tiết, kéo dài đến những ba mươi phút. Tuy được xóa ngay sau đó, nhưng bọn dân mạng vẫn nhanh tay hơn, tải nó về và phát tán khắp mọi nơi. Trà My lau mồ hôi rịn trên trán, lần này chắc cánh nhà báo có thêm cơ hội để tốn giấy mực rồi. Tuy không phải là cô thương hại Hà Trang, nhưng cũng khá tiếc thay cho tương lai và sự nghiệp của cô ta.
Thấy những nhân viên cùng phòng bàn luận rôm rả, Trà My miễn góp thêm gạo yên phận làm một khán giả, thích thì xem, không thì bấm qua kênh khác.
“Chị My, còn giấu mọi người đến khi nào nữa hả?” Quỳnh Anh bỗng nhiên bác qua chuyện khác không hề báo trước, mà diễn viên chính không ai khác là Trà My.
Trà My liếc mắt nhìn dáo dác xung quanh, cười hà hà thiếu từ nhiên: “Giấu gì chứ?” Con bé này đúng là nhiều chuyện, cô hận nỗi không thể lấy băng keo dán miệng nó lại, chuyện êm rồi sao cứ moi ra nói thế?
Quỳnh Anh lập tức trừng mắt tra hỏi: “Thì việc chị và sếp sắp đám cưới đó.”
Trà My lùng bùng lỗ tai, đưa mặt ngu ra hỏi lại Quỳnh Anh: “Đám cưới gì hả?”
“Chị My, công ty ai cũng biết rồi chị đừng giấu nữa. Sếp Hùng còn nói là cả hai sắp chọn ngày nữa là…”
“Chọn ngày là sao…?” Minh Phong như muốn té ghế, khi nghe giọng nói vừa rõ vừa vang của Quốc Hùng phát ra.
Quốc Hùng cười sảng khoái, bỏ tay vào túi quần tây phong độ nói: “Hôm qua tôi còn thấy cậu và Trà My cùng bước ra khỏi cổng chung cư, rồi cùng đi mua sắm, tiến triển đến mức đó rồi còn gì nữa?”
“Đừng suy bụng ta ra bụng người.” Minh Phong vừa nói vừa trừng mặt lạnh với Quốc Hùng. Cái miệng của thằng này quả là hại người, lỡ Trà My nghĩ anh cố tình bày chiêu này nọ, sau đó trốn luôn thì sao.
“Sếp, anh đừng nghĩ bọn em không biết ý đồ của anh. Việc báo chí đưa tin chị dâu là thanh mai trúc mã của anh đâu phải ngẫu nhiên?” Tuấn Vũ đứng kế bên lên án Minh Phong, chẳng phải đây là thủ đoạn của sếp hòng muốn rút ngắn khoảng cách với chị dâu? Còn việc may Âu phục nữa, rõ ràng là sếp đã đặt may xong rồi, nhưng lại ném vào một xó tủ bắt chị dâu phải may một bộ mới cho bằng được. Ý đồ rõ như ban ngày thế mà lại.
Minh Phong cười như không cười, ngả lưng ra ghế, chéo chân sang trọng: “Cậu nói gì, tôi không hiểu gì hết.”
“Vậy còn chuyện dọn qua sát vách nhà chị dâu thì sao hả? Chắc chị ấy sẽ ngất xỉu khi đến biệt thự của anh đó.” Tuấn Vũ không nhượng thua lại lên tiếng.
Minh Phong giả vờ tằng hắng giọng, nhíu mày nghiêm túc: “Đó là chuyện riêng của tôi, công việc của cậu lúc này là im lặng và đi ra ngoài.”
Tuấn Vũ ngậm miệng không nói thêm, ai kêu anh là cấp dưới người ta làm chi.
Quốc Hùng chỉ biết cười cười, thật lòng khuyên nhủ: “Minh Phong, theo đuổi con gái cậu phải xông pha mạnh mẽ như đánh giặc vậy đó. Đứng một bên mà chờ nữa, thì Trà My lại bị người khác cướp mất, lúc đó đừng có trách trời quán đất…”
Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại của Tuấn Vũ bỗng vang vọng, làm tắt đi những ý đồ mà Quốc Hùng đang định nói: “Trong giờ làm việc mà để chuông điện thoại hả?”
“Điện thoại em dạo này chập mạch ghê lắm.” Tuấn Vũ vừa nói, vừa xin phép ra ngoài nghe máy. Chưa được vài giây, thì sắc mặt Tuấn Vũ trở nên đăm chiêu, tắt ngay điện thoại lại nói nhỏ bên tai Minh Phong.
Trà My chết lặng nhìn bó hoa hồng đỏ trên tay mình, cảm thấy bực mình khi nghe giọng nói của Hoài Văn. Anh ta để đây để thú tội?
“Trà My, mình có thể nói chuyện riêng được không?”
Hôm nay là ngày mang dấu ấn lịch sử, thể loại cậu ấm như Hoài Văn mà cũng xuống nước trước mặt người khác? Trà My dòm ngó xung quanh, lúc này có thêm máy quay nữa thì chắc sẽ trở thành một phim trường thật thụ. Tình tiết mắc ói này hắn lấy đâu ra vậy? Cơ mà hắn muốn đóng kịch thì diễn một mình được rồi, mắc gì kéo cô vào để làm trò hề. Công ty thì đông đúc người, chẳng lẽ không làm nổi như vậy hắn sẽ ngứa da khó chịu?
“Gì thế? Người đàn ông kia không phải bạn trai của Hà Trang? Sao giờ lại tặng hoa tỏ tình với Trà My thế kia chứ?” Một nhân viên trong công ty cất giọng hỏi nghi hoặc.
Quỳnh Anh ngồi chéo chân cắn bút, cảnh tưởng này quả thật còn hay hơn cả phim truyền hình trong nước. Tuy cô không rõ sự tình thế nào, nhưng cũng đoán chừng được năm mươi phần trăm câu chuyện. Đàn ông luôn là thế, khi họ nhận ra tầm quan trọng của thứ mình đã vứt đi, bất giác họ sẽ hoang mang rồi dùng mọi cách để tìm lại. Nhưng đáng tiếc, phụ nữ không phải thú cưng, càng không phải đồ chơi khi họ thích thì nâng niu, không thì ném bỏ.
Những thứ đã mất đi rồi, dù cố tìm lại cũng đâu còn được nguyên vẹn!