Tạc Niên

Chương 38: Cửu công chúa


Đọc truyện Tạc Niên – Chương 38: Cửu công chúa

Lúc này đến phiên Âu Dương Lam kinh ngạc, Tô Nhan cũng không có ý định nói rõ vấn đề này: “Chúng ta hiện tại là đi Thanh Nhân Cung sao?”

Âu Dương Lam nhìn trời: “Không còn sớm, hôm khác hẵng đi.”

Vì thế hai người lại men theo đường cũ trở về. Đi đến cửa cung, từ xa đã thấy Tô Nguyên Tu đứng đó. Âu Dương Lam không dấu vết nhíu nhíu mày, độ ấm trong mắt thoáng chốc thấp đến 0°C. Còn Tô Nhan thì cả kinh, không ngờ phụ thân thế nhưng còn ở nơi này, nhìn dáng vẻ như là đang đợi mình.

Quả nhiên, bọn họ mới vừa đi tới cửa, Tô Nguyên Tu liền đã đi tới: “Lão thần tham kiến Lục hoàng tử điện hạ.”

Âu Dương Lam thần sắc bình thường khoát tay: “Tô Thừa tướng không cần đa lễ.” Ngược lại nói với Tô Nhan: “Ta ở trên xe ngựa chờ ngươi.” Thấy Tô Nhan gật đầu hắn mới đi qua xe ngựa cách đó không xa. Thẳng đến Âu Dương Lam chui vào trong, Tô Nhan mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía lão giả đối diện: “Không biết phụ thân hôm nay định nói những chuyện gì?”

Tô Nguyên Tu tựa từ trong mắt y đọc ra một chút tin tức, sắc mặt trầm xuống: “Trong mắt ngươi còn có người cha này hay không?”

Tô Nhan cười, không có ý định quanh co vòng vèo: “Cha vì quyền lợi không tiếc gì, ngay cả tánh mạng đều có thể vứt bỏ, chẳng lẽ còn muốn nhi tử trong lòng cảm kích?” Tô Nguyên Tu sắc mặt đen lại, thanh âm mang theo chút rung động: “Nói bậy!”

“Vương Chân đã chết, chết vô đối chứng, phụ thân ngươi muốn nói thế nào liền như thế ấy. Chỉ là, Hoàng Thượng đem Cửu công chúa hứa hôn cho Ngũ ca đã là cực hạn, hy vọng phụ thân không cần phải bí quá hoá liều.” Tô Nhan nhìn Tô Nguyên Tu đối diện, thanh âm đã hoàn toàn mất đi độ ấm.

Tô Nguyên Tu không giận lại cười, hỗn độn trong mắt phiếm lên rét lạnh: “Cánh cứng cáp rồi, ngay cả vi phụ cũng dám giáo huấn!”

Tô Nhan thở dài, nhẹ giọng nói: “Phụ thân muốn như thế nào là chuyện của phụ thân, nhưng đừng đem Tứ ca cùng Ngũ ca kéo vào. Đừng quên, Hiếu Tinh mới tám tuổi, nàng chịu không nổi những tàn nhẫn cùng huyết tinh đó. Người vẫn luôn coi nàng là hòn ngọc quý trên tay, nàng so với ngôi vị hoàng đế cái nào nặng cái nào nhẹ, phụ thân cứ tự mình nhận định. Tô Nhan nói đến thế thôi, đã hết phận sự.” Nói cho hết lời, cũng không cho Tô Nguyên Tu cơ hội nói chuyện, lập tức xoay người rời đi. Còn chưa đi vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm Tô Nguyên Tu: “Ta đã từng thề, cuộc đời này nhất định phải thay Thiến Nhi báo thù.”


A.

Tô Nhan bên môi gợi lên một mạt trào phúng, cũng không quay đầu lại nói: “Trong lòng Âu Dương Thiến có người khác, phụ thân không phải đã sớm rõ ràng sao? Cần gì phải vì dã tâm của mình tìm một lý do hoang đường như vậy?”

“Huống chi, nếu thật vì nàng báo thù chỉ cần hướng về phía Âu Dương Quân là đủ, vì sao lại muốn đem Âu Dương Lam liên lụy vào, phụ thân không cảm thấy ngươi lấy cớ quá mức vụng về sao?”

Tô Nguyên Tu đứng phía sau y, thế nhưng không tìm được câu nào phản bác.

“Âu Dương Lam với ta mà nói là người rất quan trọng,” Tô Nhan tiếp tục: “Nếu hắn có chút tổn thương nào, đừng trách ta vô tình.”

Trong mắt mình tiểu nhi tử thân vẫn luôn gầy yếu, trong thân thể nhỏ bé kia lại như chứa một con dã thú thật lớn, chỉ cần không biết sống chết đi tới một bước, ngay lập tức sẽ bị dã thú nằm phục một ngụm ăn mất. Phát hiện này làm Tô Nguyên Tu có chút thở không xong, lại nhìn lên, thân ảnh Tô Nhan đã biến mất. Xe ngựa phủ Lục hoàng tử uy phong lẫm lẫm hướng phía trước chạy tới, lưu lại vài hạt bụi.

Âu Dương Lam không đề cập tới chuyện vừa rồi, Tô Nhan cũng làm bộ cái gì đều không có.

Xe ngựa chạy về phủ hoàng tử, hai người đều không có nói chuyện, xe ngựa dần dừng lại Tả Kỳ vén rèm lên: “Thiếu gia, tới rồi.”

Âu Dương Lam đứng dậy xuống xe ngựa, Tô Nhan nhìn người kia buông rèm, thở dài, lúc này rèm cửa lại đột nhiên mở ra, Âu Dương Lam anh tuấn lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt: “Chẳng lẽ ngươi định qua đêm ở bên trong luôn?”

Tô Nhan cười, đứng dậy rồi đi xuống.


Thời gian trôi qua cũng coi như bình đạm, Tô Nhan mỗi ngày bồi Âu Dương Lam đi thượng thư phòng nghe Ngô Ngữ Thăng dạy học, thời gian ở cùng Tiếu Dụ cũng nhiều hơn. Tiếu Dụ kia vẫn là bộ dáng vô tâm vô phế, cười đến không chút tì vết, chỉ khi đối mặt Thất hoàng tử mới có thể toát ra vẻ mặt đa sầu đa cảm hiếm thấy.

Tô Nhan nhìn, cũng không nói ra, Tiếu Dụ liền chạy tới kéo ống tay áo y: “A Tô, ta phát hiện Lục hoàng tử hình như thay đổi rất nhiều.”

“Có sao?”

“Có!” Tiếu Dụ khẳng định gật đầu, làm như thật nói: “Ta thế nhưng vừa thấy hắn cười, này quả thực so với chuyện A Phong khỏi bệnh còn cho người ta cảm giác không thể tưởng tượng nổi.”

Thấy hắn nói đến khoa trương như vậy, Tô Nhan nể tình cười cười: “Lục hoàng tử cũng là người, không cười mới kỳ quái đi.”

Tiếu Dụ biết y đang cười chính mình cũng không tức giận, bĩu môi một cái: “A Tô cũng thay đổi, thế nhưng học được cách giễu cợt người ta.”

Tô Nhan ôm chặt bờ vai của hắn, đôi mắt nhìn về phía người nào đó đang ở đình hóng gió uống trà, nhàn nhạt hỏi: “Gần đây Duẫn Phong Cung có phát sinh chuyện gì hay không?”

“Không có.”

Tô Nhan không tự chủ được nhíu mày, chỉ vì Tiếu Dụ trả lời quá nhanh, tự hỏi cũng không cần nhanh như vậy đi. Y quay đầu nhìn Tiếu Dụ, người này thần sắc thực sự bình thường: “A Tô, ta biết ngươi lo lắng, nhưng thật sự là không có việc gì. Hơn nữa hoàng cung này lớn như vậy, có việc ngươi còn có thể không biết sao?”

Tô Nhan còn muốn nói tiếp, Tiếu Dụ lại đã kéo qua đề tài khác: “Đúng rồi, ta nghe nói Hoàng Thượng hạ chỉ đem Cửu công chúa chỉ hôn cho Ngũ ca ngươi, là thật hả?”


“Ân.”

“Hoàng Thượng vô cùng sủng ái nữ nhi này, xem ra Tô gia các ngươi về sau là một bước lên mây nha.” Tiếu Dụ cười trêu ghẹo, thấy Tô Nhan sắc mặt không tốt lắm, vội nói: “Ngũ ca ngươi không muốn?”

Tô Nhan lắc đầu: “Ta còn không biết Ngũ ca ra sao.”

Cho dù không muốn thì thế nào, hoàng mệnh không thể trái a.

Đại cục trước mặt, bọn họ chỉ là những quân cờ, nguyên bản chính là dùng để hy sinh, cho dù Cửu công chúa là người thông tuệ, là sao quanh trăng sáng, kết quả cũng là vật hi sinh cho quyền lợi, gả cho một người cả mặt cũng chưa gặp qua. Nàng giờ phút này đại khái đang ở tẩm cung mình bá đạo lại ủy khuất đạp đổ đồ vật, dùng việc này bày ra kháng nghị đi.

Nhưng chuyện này cũng không thể làm, bất quá chỉ thêm phiền não mà thôi.

Thời gian trà chiều chậm rãi trôi qua, Âu Dương Lam đem Tô Nhan hồi phủ, dọc đường hai người đều không nói chuyện. Khi đi đến cửa cung Âu Dương Lam đột nhiên ngừng lại, Tô Nhan nghi hoặc nhìn hắn, nghe thấy thanh âm Âu Dương Lam chậm rãi truyền đến: “Tô Nhan, ngươi vĩnh viễn sẽ không ly khai ta, đúng không?”

“Cho dù ta đả thương người khác, cho dù ta phạm phải sai lầm cho dù ta đối địch với cả thiên hạ, ngươi sẽ vẫn luôn bên cạnh ta, đúng không?”

Thanh âm kia như cũ trầm thấp mê người, rồi lại lộ ra một cổ bất an cùng lo âu không nên lời. Tô Nhan đột nhiên xoay người, đem chính mình dựa vào lồng ngực người bên cạnh, nghe thấy thanh âm chính mình nói: “Đúng.”

Âu Dương Lam chậm rãi mở ra hai tay, đem thân hình kia ôm chặt.

Sau đó chậm rãi cúi đầu, chậm rãi ngậm lấy bờ môi ưu mỹ trong lòng.


Sau lưng bọn họ, một đám cung nữ người hầu đang đứng kinh ngạc ngây người, trên mặt mỗi người đều tràn ngập không thể tin nổi còn có khiếp sợ. Âu Dương Lam chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt như lưỡi dao cắt vỡ không khí, hướng những người đó bắn thẳng đến, ý tứ kia đã quá rõ ràng.

Vì thế những kẻ kinh ngạc vạn phần kia lập tức ăn ý xoay người rời đi, nỗ lực làm như cái gì cũng chưa thấy.

Mười lăm tháng tư ngày đó, Tô Nhan gặp được Cửu công chúa danh chấn thiên hạ, nàng kế thừa dung mạo khuynh thành của mẫu thân, trong tuyệt diễm mang theo linh động, tuy rằng chỉ mới mười hai tuổi, toàn thân đã tản mát ra vũ mị cùng dụ hoặc. Âu Dương Lam mang theo mọi người trong phủ tới dự tiệc, vừa vặn thấy Cửu công chúa cúi người trên bàn giấy Tuyên Thành viết tự, cạnh nàng vây quanh một đám người. Nàng phi thường xinh đẹp, bất đồng với những nữ tử lụa tú tinh tế khác, nét chữ của nàng cứng cáp hào sảng cùng dứt khoát, kiếp trước tuy Tô Nhan đã gặp qua nhưng chỉ đứng nhìn từ xa. Còn đây là lần đầu tiên Tô Nhan cách nàng gần như vậy, lập tức cảm giác được trên người nữ hài này có chút không giống người thường.

Ít nhất, nàng khinh thường với loại một khóc hai nháo ba thắt cổ kia, về sau Ngũ ca hẳn là sẽ sống vui vẻ một ít.

“Lục ca, ngươi đã đến rồi!” Giọng nữ tung tăng như chim sẻ đánh gãy suy nghĩ của Tô Nhan, vừa nhấc mắt đã thấy Cửu công chúa Âu Dương Ngưng đi về phía bọn họ. Nàng có đôi mắt to mà sáng ngời, bên trong hoàn toàn sạch sẽ, giống như dòng suối trong mát không một tia tì vết. Tô Nhan trong lòng khẽ dao động, tại một đầm lầy như hoàng cung này lại còn có ánh mắt sạch sẽ thuần túy như vậy, thật sự rất khó có được.

“Tham kiến Cửu công chúa.” Mọi người lập tức khom người hành lễ, Tô Nhan cũng hơi cúi đầu, nghe thấy thanh âm Âu Dương Ngưng xoay quanh trên đỉnh đầu: “Di, đây là Tô gia Lục công tử sao?” Tô Nhan nâng người lên, bình tĩnh đáp: “Vâng.”

Âu Dương Ngưng cười, lộng lẫy như ánh mặt trời: “Ngũ ca ngươi có tới không?”

Tô Nhan không đoán được nàng sẽ hỏi vấn đề này nên có chút ngây người, ngay sau đó nói: “Vi thần không biết.”

“Nga.” Âu Dương Ngưng lên tiếng, thanh âm lại đột nhiên đề cao một ít: “Lục ca, ta thật sự phải gả cho cái người tên là Tô Thần sao? Ta ngay cả mặt hắn cũng chưa gặp qua, mới vừa nghe ý tứ phụ hoàng thật sự tức giận đến không được, còn không cẩn thận đem dạ minh châu ngươi cho ta quăng bể nát.” Nàng nói ủy khuất như vậy, làm người nghe thấy liền cảm thấy thương tiếc.

Âu Dương Lam vẫn gương mặt thanh đạm, thanh âm cũng không nhiệt tình: “Ngày khác ta lại sai người đưa cho ngươi cái mới,” ngay sau đó lại nghiêm mặt: “Một nữ hài tử phải hiểu được rụt rè, hô to gọi nhỏ thế có chút mất thân phận công chúa, biết không.”

Âu Dương Ngưng tuy không vui, lại không dám lỗ mãng. Một lát sau, đôi mắt lại đảo quanh trên người Tô Nhan: “Tô Lục công tử lớn lên đẹp như vậy, vậy ca ca ngươi cũng sẽ không kém đi, đúng không?”

Vấn đề này thật sự không biết đường trả lời, Tô Nhan có chút khó xử, đang suy nghĩ nói như thế nào mới tốt, thình lình nghe Âu Dương Lam nói: “Ngươi lại lưỡi dài như vậy đừng trách ta không khách khí.” Thanh âm đã hoàn toàn không vui, Tô Nhan kinh ngạc nhìn về phía hắn, tầm mắt có thể thấy được bóng dáng thanh lãnh, đứng ở trước mặt, lạnh ghê người như kiếm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.