Tạc Niên

Chương 37: Vị trí


Đọc truyện Tạc Niên – Chương 37: Vị trí

Âu Dương Quân tất nhiên là long nhan vui vẻ, giơ tay đặt xuống một quân cờ, cười nói: “Ái khanh a, ngươi nhìn đi khốn thú đã bị vây thành rồi.”

Tô Nguyên Tu cung kính cúi đầu: “Cờ kỹ của Hoàng Thượng không người địch nổi.”

Lời này làm cho Âu Dương một trận cười to, lại ngồi chút, Âu Dương mới đứng dậy: “Ái khanh lưu lại dùng cơm trưa đi.” Tô Nguyên Tu hơi hơi cúi đầu, khách khí từ chối: “Hôm nay là sanh thần của tiện nội, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn lão thần về nhà cùng tiện nội cùng nhau dùng bữa.”

Âu Dương Quân đều cười xua tay: “Hảo hảo hảo, trẫm chuẩn.”

Tô Nguyên Tu lúc này mới tạ ơn rời đi, Tô Nhan nhìn bóng dáng kia dần biến mất, trong mắt xẹt qua vô số cảm xúc, phụ thân, thật sự điên rồi.

Âu Dương Quân biết rõ ông ấy đang nói dối lại vẫn cười chuẩn ông ấy đi…… Tô Nhan không nghĩ tiếp, thình lình nghe Âu Dương Quân nói: “Xuân vây săn thú đem Tô Nhan theo.”

Tô Nhan quay đầu tới, liền thấy Âu Dương Lam bên môi là đóa tuyệt diễm hoa: “Nhi thần tuân mệnh.”

Chờ đến hai người từ Ngự Hoa Viên đi ra, Âu Dương Lam mới giữ chặt tay y, nhẹ giọng nói: “Đem Tiểu Cửu hứa hôn cho Tô Thần, chuyện này phụ hoàng suy nghĩ đã lâu rồi. Tiểu Cửu là nữ nhi phụ hoàng thương yêu thương nhất, hắn nếu nhận định Tô Thần, kia chứng tỏ Tô Thần có tư cách cùng lý do. Tô Nhan, có một số việc ta không muốn ngươi trộn lẫn vào.” Lời hắn thật mịt mờ, Tô Nhan không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn so Tô Nhan cao hơn rất nhiều, giờ phút này nhìn xuống, khuôn mặt tuấn mỹ lọt vào đôi mắt hắc bạch phân minh của Tô Nhan lại như vô cớ quấy một hồ xuân thủy, không khí quanh mình đột nhiên thay đổi.

Tô Nhan chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trên môi xẹt qua xúc cảm ấm áp, chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, lại biến mất.

Lướt qua rồi lập tức ngừng lại, cứ thế nhàn nhạt mùi hoa, trong hơi thở mùa xuân lại đặc biệt thuần túy cùng tươi mát.

Âu Dương Lam đã đứng thẳng như cũ, trong mắt hàm chứa nhàn nhạt ý cười, Tô Nhan nhìn hắn một cái, nói: “Thiếu gia có phải hay không cảm thấy như vậy rất thú vị?”


“Có ý tứ gì?” Âu Dương Lam thấy y sắc mặt bình thường, không khỏi đôi mắt hơi trầm xuống.

“Vi thần hôm qua đã nói rồi, nếu thiếu gia chán sơn trân hải vị muốn nếm thử cháo loãng ăn sáng có thể tìm người khác, vi thần……” Câu nói kế tiếp bị đối phương dùng phương thức gần như thô bạo đánh gãy, môi lưỡi không chút do dự bị xâm chiếm. Đối phương linh động lưỡi dài, một đường công thành đoạt đất, bất kỳ một góc nhỏ nào đều không buông tha. Tô Nhan ngơ ngác đứng đó, tùy ý đối phương dùng môi lưỡi tàn sát bừa bãi trong miệng mình, đôi tay dường như mất đi sức lực đã quên phản kháng. Y nhớ rõ, Âu Dương Lam hôn bá đạo lại ôn nhu, chính là ôn nhu như vậy mới khiến mình khó có thể dứt bỏ.

Không biết qua bao lâu, môi mới được tự do. Âu Dương Lam nâng lên thân mình, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nhan, cười như không cười nói: “Ta nhưng chưa từng hôn qua một người nào cả.”

Tô Nhan kinh ngạc nhìn hắn, lồng ngực lại như dường như bị thứ gì đó lấp đầy, phình ra có chút khó chịu.

Y từng cho rằng, y sẽ không bị ngôn ngữ Âu Dương Lam ảnh hưởng nữa.

Y cứ cho rằng như vậy, hiện thực lại một lần đánh tan những điều y tự cho là đúng đó. Nguyên lai, y chưa bao giờ chạy thoát khỏi mê võng của Âu Dương Lam, y cũng không nghĩ muốn chạy.

Kiếp trước đủ loại kết cục hiện giờ nghĩ đến vẫn vô cùng đau đớn, nhưng mà, y quyết định thuận theo chân tâm thật ý của mình, không muốn trốn tránh nó nữa.

Âu Dương Lam đột nhiên ôm chặt bờ vai Tô Nhan, nghiêng đầu hôn thêm một cái: “Tô Nhan, nhanh lên lớn lên a.”

Lời này nghe thật sự hết sức bình thường, bất quá kết hợp đến mấy ngày hôm trước người nào đó nói câu “Thật muốn hiện tại ăn ngươi” kia, Tô Nhan không tự chủ được đỏ mặt, xem ra vô luận là đời nào, Âu Dương Lam đều không biết xấu hổ như vậy.

Âu Dương Lam vẫn luôn lôi kéo tay mình, Tô Nhan vài lần muốn tránh ra lại bị đối phương cầm thật chặt, Tô Nhan không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu gia, đây là hoàng cung.”


Ngụ ý chính là ngươi phải hiểu được thu liễm là gì, Âu Dương Lam lại cười nói: “Ta thích nắm tay ai là tự do của ta, nếu phụ hoàng ngay cả cái này cũng không chịu tiếp thu, ta cũng không thể tránh được.” Tô Nhan trong lòng hơi kinh ngạc, hình như là lần đầu tiên nghe Âu Dương Lam nói như vậy.

Hai người ở trong hoàng cung vòng tới vòng lui, rốt cuộc đi tới Uyên Ương hồ. Tô Nhan nhìn kia một hồ xuân thủy, nhớ tới ngày đó Vương Quý Phi khiến người căm ghét không khỏi cảm thán thế sự vô thường. Trong hoàng cung này hôm nay sủng ái hôm sau thất sủng là chuyện thường ngày. Nữ nhân như Vương Chân ở đâu cũng có, chỉ là, sinh mệnh quá yếu ớt, tựa như lưu li, bóp một cái là vỡ. Có lẽ ngay cả Vương Chân cũng không dự đoán được, chính mình một giây trước còn nhận được thánh sủng, giây sau đã là người ở hoàng tuyền.

“Về sau cần phải một bước không rời đi theo ta, lúc cần thiết ta sẽ để Nam Cẩm đi theo ngươi.” Âu Dương Lam đột nhiên dừng lại, thanh âm không hề gợn sóng.

Tô Nhan cười: “Thiếu gia là sợ ta chạy lạc?”

Âu Dương Lam cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống: “Tô Nhan, ngươi đã không còn cơ hội chạy trốn.”

Tô Nhan chỉ cảm thấy nội tâm đột nhiên bị kích thích toàn bộ đều dụp đổ, thanh âm diếc tai kia khiến cho trái tim y nhanh chóng nhảy lên, trong mắt tất cả đều là Âu Dương Lam, khuôn mặt mỉm cười rõ ràng sáng ngời lại như cách một tầng sa giấy, tốt đẹp đến có chút không chân thật.

“Lục đệ, Tô Nhan.”

Không biết ở đâu đột nhiên phát ra một giọng nói đánh vỡ một mảnh ái muội ôn hòa này. Âu Dương Lam không vui nhíu mi lại, theo tầm mắt hắn, Tô Nhan thấy Tam hoàng tử nhiều ngày không gặp đang đi về phía bọn họ. Trên mặt là nhất quán tươi cười, chỉ là khuôn mặt tiều tụy hơn, có lẽ là vì Tiêu Tuyệt kia là núi cao khó có thể công lược đi.

Chớp mắt công phu Âu Dương khâm đã đến trước người, Tô Nhan cong □, “Tham kiến Tam hoàng tử.”


Chớp mắt Âu Dương Khâm đã chạy qua, cười nói: “Đã lâu không gặp, Tô Nhan, gần đây tốt không?”

“Hồi Tam hoàng tử, vi thần hết thảy mạnh khỏe.”

Âu Dương Khâm thật sự chịu không nổi y nề nếp trả lời thế này, vội xua xua tay nói: “Đừng khách khí với ta như vậy.” ngược lại quay qya Âu Dương Lam: “Lục đệ, ta nghe nói Tiêu Tuyệt đã vào phủ của ngươi hả?”

Âu Dương Lam cười: “Tin tức Tam ca không khỏi quá lạc hậu đi, Tiêu Tuyệt ở phủ của ta đã lâu, nhưng lại không thấy Tam ca đến thăm hỏi lần nào.”

Âu Dương Khâm vẻ mặt xấu hổ, sờ sờ cái mũi: “Trận này ta ở Thanh Phúc Cung diện bích tư quá a, ngươi sao lại không biết.”

Diện bích tư quá?

*Diện bích tư quá: quay mặt vào tường suy nghĩ về lỗi lầm của mình, hối lỗi.

Tô Nhan hơi tưởng tượng, liền lập tức nghĩ đến lần trước Âu Dương Khâm yêu cầu Âu Dương Quân tước đi thân phận hoàng tử của hắn, nếu Âu Dương Quân biết được nguyên nhân Âu Dương Khâm muốn làm bình dân áo vải chân chính, sợ không chỉ đơn giản là diện bích tư quá như vậy.

“Tam ca, nghe ta một câu, đừng nghĩ Tiêu Tuyệt nữa.” Âu Dương Lam đột nhiên nói như vậy, không chỉ có Âu Dương Khâm, Tô Nhan đều thực sự sửng sốt một phen. Âu Dương khâm lập tức muốn phản bác, lại bị Âu Dương Lam giơ tay ngăn lại: “Không nói đến phụ hoàng, ta biết rõ Tiêu Tuyệt, hắn một khi không thích ngươi vĩnh viễn sau này cũng không thích ngươi. Tam ca, ngươi hà tất đem toàn bộ tinh lực lãng phí trên người hắn? Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này hẳn là không cần ta giải thích cho ngươi. Huống hồ, Tiêu Tuyệt là người phương nào, cho dù ngươi cầm đao gác bên cổ hắn thì kết cục vẫn không thay đổi.”

Tuy rằng cảm thấy lời này của Âu Dương Lam quá trực tiếp, nhưng hắn nói không sai, Tiêu Tuyệt chính là người như vậy, không thích chính là không thích, tuyệt không sẽ không vì nguyên nhân gì mà khuất phục, thay đổi.

Tô Nhan giương mắt, nhìn về phía Âu Dương Khâm mới phát hiện môi hắn phát run, trên mặt đã không còn ý cười vừa rồi nữa, sắc mặt đều trở nên tái nhợt, lại đột nhiên cười: “Lục đệ, còn nhớ rõ ngày ấy ngươi ở Thanh Phúc Cung hỏi ta, có phải không phải hắn thì không được không, đáp án hiện tại của ta vẫn như cũ, ta cả đời này đã nhận định hắn.”

“Nếu hắn không thích ta, ta sẽ nghĩ cách làm hắn thích ta, hắn hiện tại không thích không có nghĩa về sau cũng không thích, sự thành do người không phải sao, ngươi nói đúng không, Tô Nhan?”


Tô Nhan sửng sốt, càng do dự sắc mặt Âu Dương Khâm càng thêm tái nhợt, nhìn có chút dọa người, tuy là như thế, y vẫn là nhàn nhạt nói: “Hy vọng Tam hoàng tử có thể có được tâm của một người, người nọ có phải Tiêu Tuyệt hay không, vi thần hiện giờ không dám nói bừa.”

Âu Dương Khâm lảo đảo lui về sau vài bước, miễn cưỡng cười nói: “Các ngươi có phải đều cảm thấy ta không có tư cách thích Tiêu Tuyệt không?”

“Tình yêu không có tư cách vừa nói, cho dù là khất cái vẽn đường cũng có quyền yêu đương. Duy nhất khác nhau ở chỗ người nọ phải chăng cũng giống ngươi, đồng dạng trung tâm.” Tô Nhan nhìn Âu Dương Khâm, trong thanh âm hỗn loạn là cường ngạnh không quá rõ ràng. Âu Dương Khâm nghe xong cũng chỉ hơi mỉm cười, trong mắt lưu động chút ám quang, làm người xem không rõ.

“Tam ca, mọi thứ chớ cưỡng cầu.” Âu Dương Lam một bên bình tĩnh kết luận, Âu Dương Khâm cười, trên gương mặt anh tuấn nhanh chóng hiện lên một tia lệ khí, ngay sau đó lại bị tươi cười che dấu đi: “Ta sẽ nhớ kỹ lời các ngươi, ta còn có việc đi trước một bước.”

Âu Dương Khâm gần đây khi đi càng thêm kịch liệt, trên đường còn đá dưới chân vướng lại, thân mình vẫn cứ cường ngạnh đi về phía trước, như là cố nén cái gì, Tô Nhan bất đắc dĩ nhắm mắt.

Tiêu Tuyệt, ngươi thật sự hại người rất nặng.

“Tam ca của ta từ nhỏ tính tình ôn nhuận, biểu đạt mãnh liệt muốn một người như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.” Âu Dương Lam khoanh tay trước ngực, nhìn theo bóng dáng Âu Dương Khâm biến mất, nhàn nhạt nói.

Tô Nhan nhìn hắn một cái: “Tiêu Tuyệt quá tùy tiện, Tam hoàng tử nỗ lực như thế nào, sợ là lấy giỏ tre múc nước.”

“Công dã tràng sao?” Âu Dương Lam câu môi cười: “Tô Nhan, kỳ thật ngươi cũng không phải hoàn toàn hiểu rõ Tiêu Tuyệt.”

“Nga? Chẳng lẽ thiếu gia rất hiểu hắn?” Tô Nhan trả lời lại một cách mỉa mai.

Âu Dương Lam vẫn treo nụ cười mê người, đột nhiên duỗi tay sờ nắn gương mặt y: “Tiêu Tuyệt đã quen một mình quá lâu, bên người đột nhiên nhiều ra một người sẽ cảm thấy không quen. Thói quen có đôi khi là thứ rất đáng sợ, Tam ca thường xuyên đảo quanh người hắn, nếu có một ngày không xoay quanh hắn nữa, sợ là hắn sẽ canh cánh trong lòng.”

Tô Nhan lắc đầu: “Ngươi chỉ nói đúng một nửa, Tiêu Tuyệt thật là một người đã lâu, nhưng mà ngươi không biết trong lòng Tiêu Tuyệt đã không còn vị trí nào dư thừa cho Tam hoàng tử.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.