Đọc truyện Tác dụng của yêu là sống lâu – Chương 2: bác sĩ gia đình
Đường Du cảm thấy khoảng cách giữa hai người hình như hơi gần, vì vậy cậu lùi về phía sau nửa bước: “Không phải.”
Sau đó nhìn đi chỗ khác.
Thẩm Dịch Châu còn đang định nói gì đó, quản gia phía trước đã mở miệng: “Đến rồi, đây chính là phòng của các vị.”
Phòng của họ ở cuối hành lang, mỗi người một phòng, đã được chuẩn bị ba phòng.
Trong đó, phòng của Thẩm Dịch Châu và Đường Du sát nhau, phòng của Lâm Miêu Miêu đối diện bọn họ, trước cửa phòng còn viết tên mỗi người.
Mọi người tự động vào phòng của mình, Đường Du đẩy cửa ra, phát hiện nội thất trong phòng cũng rất xa hoa, giường lớn mềm mại đặt ở giữa phòng, rèm cửa nặng nhọc thả trên mặt đất, sô pha, sàn trải thảm, TV… mọi thứ đều có đủ.
Đường Du chỉ đơn giản quan sát một chút rồi lại ra ngoài.
Đúng lúc đó, Thẩm Dịch Châu cũng mở cửa ra. Nghe thấy tiếng động, Đường Du nhìn sang, Thẩm Dịch Châu cũng vừa lúc đưa mắt liếc qua.
Ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát. Đường Du không nhúc nhích, đứng ở cửa lịch sự mỉm cười: “Chào anh, lần đầu tiên tôi chơi trò này, không hiểu cách chơi lắm, xin hỏi bây giờ phải làm gì?”
Thẩm Dịch Châu có vẻ biếng nhác, hắn rũ mắt, không để ý lắm mà đáp: “Lúc nhập game, không phải hệ thống có nói sao? Hoàn thành từ 95% cốt truyện trở lên mới có thể rời khỏi trò chơi, nếu như phải hoàn thành cốt truyện, cần không ngừng khám phá map (bản đồ phó bản), nếu cứ ngồi đợi một chỗ, sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì cả.”
Đường Du ngẫm nghĩ một chút, gật đầu: “Anh nói đúng, chúng ta đi cùng nhau…?”
Thẩm Dịch Châu nở nụ cười: “Được.”
Vì vậy Đường Du gõ cửa phòng Lâm Miêu Miêu. Một lát sau, Lâm Miêu Miêu mở cửa phòng, trên mặt vẫn còn nét kinh hoảng chưa tan.
Đường Du nói luôn vào chuyện chính: “Chúng tôi định đi xung quanh xem thử, cô có muốn đi cùng không?”
Ngừng một chút, cậu lại ôn hòa nói: “Nếu như sợ quá thì cô có thể ở lại phòng cũng được, không sao cả.”
Lâm Miêu Miêu do dự một chút, bất an nhìn hành lang âm âm u u, sau đó đi ra khỏi phòng, nhỏ giọng nói: “Tôi… chúng ta đi cùng nhau đi! Tôi cảm thấy nơi này càng lúc càng đáng sợ.”
Vì vậy ba người bắt đầu cùng nhau khám phá bản đồ. Tầng hai chỉ có một hành lang dài, hai bên hành lang là những căn phòng giống nhau như đúc. Cửa phòng đều sơn màu đỏ thẫm. Trong không khí cứ như ẩn chứa thứ gì đó khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, ẩm ướt, lại thoang thoảng mùi hương như có như không
Cô bé ban nãy giờ đã không thấy, mà quản gia cũng không biết đã đi đâu mất rồi.
Đường Du thử mở cửa một số phòng, nhưng nhanh chóng phát hiện ra không thể mở được.
Vì thế bọn họ đi xuống tầng một. Tầng một và tầng hai rất khác nhau, vì thế bọn họ nhanh chóng có cảm giác được nhìn thấy ánh mặt trời.
Ba người ở trong đại sảnh tìm kiếm khắp nơi. Đường Du nhanh chóng tìm được một cánh cửa có ghi “Bác sĩ gia đình”, cậu thử đẩy cửa, lại ngạc nhiên vì thật sự có thể mở ra. Đường Du quay đầu nhìn hai người còn lại, kêu: “Hình như cửa này mở được!”
Thẩm Dịch Châu lúc ấy đứng trước một cánh cửa khác, không biết đang suy nghĩ điều gì, nghe vậy quay đầu nhìn cậu: “Vậy cậu vào xem một chút, tôi cũng phát hiện ra một số thứ khá thú vị.”
Lâm Miêu Miêu không phát hiện thêm được gì, vì vậy cô đi đến bên Đường Du: “Chúng ta cùng vào đi!”
Đường Du nói “Được”, sau đó gõ cửa.
Động tác này vốn chỉ xuất phát từ lí do thăm dò, thế nhưng ngoài ý muốn, bên trong thật sự có người lên tiếng: “Mời vào.”
Đường Du và Lâm Miêu Miêu nhìn nhau, sau đó cùng đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy trong phòng có một chiếc bàn, còn có một giường kiểm tra trắng như tuyết, một người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi sau bàn, thấy hai người tiến vào liền mỉm cười: “Các vị là khách của Dung tiên sinh? Mời ngồi.”
Nói xong, ông ta chỉ vào hai chiếc ghế trống, làm động tác mời.
Hai người ngồi xuống. Đường Du đánh giá căn phòng, cuối cùng ánh mắt chuyển tới trên người bác sĩ, mở miệng hỏi: “Vừa rồi tôi ở ngoài cửa, nhìn thấy bốn chữ bác sĩ gia đình, nói cách khác, ngài là người chuyên phụ trách việc khám bệnh cho nhà Dung tiên sinh?”
Bác sĩ gật đầu: “Đúng vậy, tôi là người được Dung tiên sinh thuê.”
Đúng rồi, vừa nãy khi ở trong phòng khách, Dung Vân từng nói qua với bọn họ, từ một tháng trước, tay của hắn không hiểu vì sao bắt đầu đau, ngoại trừ chơi đàn thì ngay cả động tác cầm nắm cơ bản cũng khó mà làm được.
Thế nhưng… có chút mâu thuẫn.
Đường Du không chơi đàn, nhưng dù là cậu hay ai khác thì đều biết, để có thể chơi được đàn dương cầm, đòi hỏi bàn tay của người chơi phải cực kì linh hoạt, nếu như tay đau đến mức ăn uống cũng khó khăn, thì sao có thể chơi đàn được?
Đường Du suy nghĩ một chút, nhíu mày: “Kết quả kiểm tra đâu?”
“Đây, là cái này.” Vẻ mặt bác sĩ đột nhiên trở nên cổ quái, lắc đầu mỉm cười, “Tôi cảm thấy rất kì lạ, lúc đó tôi khám, rõ ràng ngài ấy không có bất kì vấn đề gì, thế nhưng Dung tiên sinh vẫn khăng khăng rằng tay mình vô cùng đau đớn, tôi giúp ngài ấy trị liệu rất nhiều, thế nhưng dường như lại không có hiệu quả.”
Nguyên nhân còn không tìm ra, thì làm sao có thể tìm được phương pháp chữa bệnh?
Đường Du: “Ngài có suy đoán gì về việc bệnh đau tay của Dung tiên sinh không?”
Bác sĩ tiếp tục lắc đầu: “Không rõ nữa, tôi chỉ lấy chút tiền chữa bệnh, chuyện quái dị như vậy, sao tôi dám tự ý suy đoán? Huống chi Dung gia rất kì lạ, tôi khuyên các vị nhanh chóng rời đi.”
Đường Du bất động thanh sắc, tiếp tục khách sáo thăm dò: “A? Kì lạ như thế nào?”
Bác sĩ thần thần bí bí nhìn bọn họ, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng lén lút dịch lại gần. Không biết có phải vì tiếp xúc với nước khử trùng quanh năm hay không, khi tới gần, mặt y lộ ra một biểu cảm cứng ngắc. Y thấp giọng nói: “Tôi thấy các vị không biết gì, nên mới tốt bụng khuyên các vị một câu. Sự việc xảy ra trong Dung gia, không phải là việc người bình thường có thể dính vào. Những người trước đây tới Dung gia điều ra chuyện này, đều… chết rồi.”
Chữ “chết” vừa thoát ra khỏi miệng bác sĩ, nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, một mạt không khí lạnh đập vào mặt, như thể có người chết đứng trước mặt bọn họ thổi một hơi.
Lâm Miêu Miêu sợ run người, suýt nữa ngã từ trên ghế xuống đất.
Đường Du không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ là hơi lùi về phía sau một chút, thản nhiên đáp: “Vậy sao?”
Bác sĩ khẳng định: “Đúng vậy. Ngay cả tôi cũng là bác sĩ thứ ba trong tháng này bị đổi đến Dung gia, hai người trước đều phát điên mà chết, hơn nữa khi chết, tay họ đều bị gãy, thật giống như bị nguyền rủa.”
Đường Du nhìn y một lúc, khẽ gật đầu – động tác vô cùng nhẹ, nếu không để ý sẽ không thấy, “Được rồi, cảm ơn ngài đã tiếp chuyện tôi lâu như vậy, tôi không còn gì muốn hỏi nữa, xin phép đi trước.”
Bác sĩ mỉm cười, phất tay tạm biệt với họ.
Lâm Miêu Miêu đi sau Đường Du, khi hai người sắp đi tới cửa, Lâm Miêu Miêu bỗng nhiên kéo kéo áo Đường Du, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ này thật kì lạ, chúng ta không hỏi thêm một chút sao?”
Đường Du “hả” một tiếng, tay đã đặt lên nắm cửa lại đột nhiên khựng lại. Cậu quay đầu nhìn Lâm Miêu Miêu, chỉ thấy cô mặt không đổi sắc đang nhìn mình, loạng choạng kéo áo cậu: “Ở lại chỗ này đi?”
Trong chớp mắt này, trực giác như phát hiện ra điều gì, đánh thẳng vào trí não Đường Du. Cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cậu cứng nhắc mỉm cười: “Tôi thấy vậy là được rồi… Chúng ta ra ngoài trước rồi nói.”
Sau khi nói xong, cậu dùng sức tông cửa xông ra.
Cậu vừa ra khỏi cửa, Lâm Miêu Miêu vẫn đứng ở cửa bên cạnh kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt quỷ dị như vừa gặp ma, ngón tay run rẩy chỉ vào Đường Du.
Thẩm Dịch Châu cũng vừa vặn ở trong phòng chiếu phim đi ra, thấy bộ dáng của cô, hơi nhíu mày: “Sao vậy?”
Đường Du cũng nhíu mày: “… Lâm Miêu Miêu?”
Sao Lâm Miêu Miêu lại ở đây? Không phải cô ấy đi sau lưng cậu sao?
Đường Du theo phản xạ quay đầu lại nhìn, nhưng việc này chỉ khiến cậu càng cảm thấy quái dị mà thôi.
Phía sau cậu trống rỗng, không có cánh cửa nào, như thể cánh cửa ban nãy mà cậu mới đi ra chỉ là ảo giác.
Nhưng mà… do mắt của cậu có vấn đề thật sao?
Đường Du hít sâu một hơi, miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh: “Mọi người có thấy một cánh cửa ghi là bác sĩ gia đình không?”
“Cửa?” Thẩm Dịch Châu nhíu mày, nhìn thoáng qua phía sau cậu, rồi lại nhìn những phòng khác, cuối cùng nghi hoặc hỏi: “Cánh cửa ghi bác sĩ gia đình ở đâu?”
Vậy vấn đề không phải ở mắt của cậu rồi.
Đường Du thầm niệm một câu, đệt.
Cậu nhìn Lâm Miêu Miêu: “Lâm Miêu Miêu, vừa nãy cô đi cùng tôi mà, có nhìn thấy cửa không?”
“Cái gì?” Lâm Miêu Miêu hoang mang lắc đầu: “Đâu có, tôi vẫn đợi ở đây mà. Thấy anh đi xuyên qua tường nên mới bị doạ sợ đó, tôi còn đang muốn hỏi sao anh làm được như thế đấy.”
Nghe xong câu trả lời của Lâm Miêu Miêu, Đường Du hoàn toàn cạn lời.
Rốt cục có chuyện gì xảy ra? Người vừa nãy đi cùng cậu là ai? Chuyện vị bác sĩ kia là thế nào? Còn nữa, lúc đi tới cửa, Lâm Miêu Miêu kéo ống tay cậu, cô ta muốn làm gì?
Đúng lúc này, quản gia thần thần bí bí xuất hiện bưng đồ ăn đi ngang qua, thấy bọn họ bèn chào một tiếng.
Đường Du gọi: “Ngài quản gia, tôi muốn hỏi vài chuyện, ngài có bận gì không?”
Quản gia dừng bước, nhìn cậu: “Chuyện gì?”
Đường Du chỉ chỉ bức tường sau lưng: “Có phải các ngài có một gian phòng dành cho bác sĩ gia đình không?”
“Đúng là có, nhưng sao cậu biết?” Quản gia ngạc nhiên nhìn cậu. Nhưng câu nói tiếp theo của ông ta lại trực tiếp đánh Đường Du ngã xuống địa ngục: “Nhưng bác sĩ đó đã chết rồi, là tự sát, về sau có một vài người nữa nhưng cũng chết cả. Dung phu nhân sợ xui xẻo nên lấp phòng đó lại, xây thành tường.”
Bác sĩ gia đình… tự sát.
Đường Du chợt nhớ tới lời bác sĩ ban nãy vừa nói – ngay cả tôi, cũng là người thứ ba được đổi trong tháng này, hai người trước đó đều đã phát điên mà chết…
Sợ rằng, không hề có vị bác sĩ thứ ba nào cả, ông ta chính là một trong hai vị bác sĩ đã chết.
Hơn nữa người vào phòng cùng cậu, không phải Lâm Miêu Miêu thật.
Sắc mặt Đường Du thoáng chốc trắng bệch.
Thấy cậu không còn việc gì khác muốn hỏi, quản gia bèn bưng khay rời đi.
Thẩm Dịch Châu thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, bước lên phía trước: “Vừa rồi có chuyện gì?”
Đường Du đem chuyện ban nãy ra kể một lần.
Sau khi nghe xong, Lâm Miêu Miêu mở to hai mắt, không thể tin được mà nói: “Cái này, thật sự là…”
Cô không nói hết câu, thanh âm nhỏ dần rồi im bặt.
Từ khoảnh khắc bọn họ bước chân vào biệt thự này, những chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra liên miên không ngừng.