Đọc truyện Tác dụng của yêu là sống lâu – Chương 1: nghệ sĩ dương cầm | chương 1: sợ quá nên khóc sao?
Làng Quỷ là trò chơi đào sinh khủng bố hot nhất hiện nay. Nếu đã là người thích linh dị thần quái thì hầu như sẽ không bỏ qua; bởi vì game được làm vô cùng hoàn hảo. Chỉ là một trò chơi, thế nhưng lại giống như đi vào một thời không khác, nắm quyền sinh sát trong tay. Nó kịch tính, hoang đường, mà cũng quá mức li kỳ, khiến cho người chơi một khi đã chơi thì sẽ nghiện đến mức không thể ngừng được.
Mà gần đây công ti phát hành game này kiểm tra một lượt, phát hiện ra Làng Quỷ có bug.
Đường Du là một lập trình viên, nhận nhiệm vụ kiểm tra bug, chuyện này cũng không khó, hơn nữa trước kia cậu cũng đã từng làm vài việc tương tự.
Để kiểm tra bug thì chỉ cần tiếp xúc với trò chơi, sau đó chơi một lần, tìm xem vấn đề ở đâu là được.
Tối hôm ấy, cậu chuẩn bị xong xuôi rồi nằm vào khoang hệ thống, khởi động trò chơi.
Khi đó Đường Du có nằm mơ cũng không nghĩ tới, trò chơi gọi là Làng Quỷ này, sẽ khiến cho cuộc sống của cậu đảo lộn, biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Cậu vừa nằm xuống nhắm mắt lại, bên tai lập tức vang lên tiếng máy móc.
Hệ thống: Đi vào phó bản, có hay không?
Đường Du: Có.
Hệ thống: Kiểm tra nhiệt hạnh thân phận, kiểm tra nhiệt hạnh hoàn thành. Ngài sẽ đi vào Làng Quỷ với thân phận lập trình viên sửa lỗi bug để tiến vào phó bản, thế nhưng đối với người khác, ngài vẫn sẽ chỉ là một người chơi bình thường; hệ thống tặng ngài một lần đào sinh miễn phí. Xin chú ý, phó bản của trò chơi do hệ thống chọn ngẫu nhiên. Chúc ngài may mắn.
Đường Du: Được.
Hệ thống: Đang tải xuống cốt truyện, cốt truyện hoàn thành. Nhắc nhở nhỏ, bị thương trong trò chơi đồng nghĩa với việc bị thương ngoài đời, chết trong trò chơi đồng nghĩa ngoài đời sẽ chết. Tuy hệ thống có sắp xếp bảo vệ bằng máy, nhưng người chơi vẫn nhất thiết phải bảo vệ chính mình. Khai thác đến 95% cốt truyện mới có thể thực hiện thao tác đăng xuất, trước khi đăng xuất xin chú ý an toàn, chúc ngài có một trải nghiệm vui vẻ ~
Bị thương trong trò chơi đồng nghĩa với việc bị thương ngoài đời? Chết trong trò chơi đồng nghĩa ngoài đời sẽ chết?
Đường Du còn tưởng mình nghe nhầm, đang muốn hỏi lại thì trước mắt lại xuất hiện một luồng ánh sáng trắng đến chói mắt, cậu theo phản xạ nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, ánh sáng rút đi, cậu mở mắt, nhận ra mình đang đứng trước cửa một biệt thự.
Sau khi chuẩn bị xong, Đường Du chần chờ đẩy cửa.
Cửa không khóa, bị cậu đẩy xong bèn không tiếng động trượt sang bên cạnh, phòng khách bên trong lúc này hiện ra trước mắt cậu.
Thảm lông cừu rất dày, đèn thủy tinh xa xỉ trong đại sảnh tỏa ra ánh sáng sáng ngời, giữa đại sảnh là một bàn đá cẩm thạch dài, đang có bốn người ngồi.
“Mau vào đi, chờ anh lâu lắm rồi.” Người phụ nữ ngồi ở ghế chủ vị đứng lên, mỉm cười tiếp đón, cùng lúc đó, tay cô lại bất an co lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng như miễn cưỡng nặn ra, mang vẻ tái nhợt yếu ớt.
Đường Du khẽ gật đầu, đi theo người phụ nữ. Người phụ nữ đó lại ngồi xuống ghế chủ vị, nhỏ giọng nói chuyện với người đàn ông bên cạnh.
Đường Du chú ý thấy, người đàn ông kia dường như đang vô cùng khủng hoảng. Y mặc đồ trong nhà, hai tay ôm trán, hốc mắt trũng sâu, bọng mắt đen sì, giống như người bệnh lâu ngày không khỏe. Thậm chí ngay lúc này, bờ môi y cũng đang run rẩy.
Quan sát xong người đàn ông, Đường Du thu hồi ánh mắt, bắt đầu nhìn đến hai người còn lại, động tác bước đi cũng nhẹ nhàng chậm dần.
Khi Đường Du đưa mắt nhìn, trên đỉnh đầu của hai người rất nhanh lóe lên một dải chữ màu xanh: Người chơi Lâm Miêu Miêu, người chơi Thẩm Dịch Châu.
Dòng chữ ấy chỉ lóe lên trong nháy mắt, sau đó tan vào không khí, biến mất không còn bóng dáng.
Khi Đường Du quan sát bọn họ, hai người nọ cũng yên lặng quan sát cậu.
Đường Du nghĩ, bọn họ chắc chắn cũng biết cậu là người chơi. Cậu bèn im lặng ngồi xuống bên cạnh Lâm Miêu Miêu.
Thấy cậu ngồi xuống, người đàn ông ngồi ở ghế chủ vị giống như bị kích thích, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt chằng chịt tơ máu nhìn bọn họ: “Mọi người tới rồi! Nhanh lên, mau giúp tôi với! Tôi sắp chết!!”
Người phụ nữ vỗ vỗ lưng y, muốn trấn an sự hoảng loạn của y.
Thẩm Dịch Châu để tay lên bàn, nhẹ nhàng gõ gõ, thanh âm bình thản như nước: “Ngài cũng phải nói cho chúng tôi biết có chuyện gì xảy ra đã?”
“Được, được, tôi nói, các vị nhất định phải giúp tôi!” Người đàn ông nuốt nước bọt, sau đó bắt đầu lắp ba lắp bắp thuật lại câu chuyện.
Thì ra y là một nghệ sĩ dương cầm, tên là Dung Vân, cũng có chút danh tiếng, từng diễn tấu ở khắp nơi trên cả nước, thế nhưng một tháng trước, xung quanh y xuất hiện một loạt những sự việc kì quái – y phát hiện tay mình bắt đầu không nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa. Trừ việc chơi đàn, y không thể làm được bất kì việc gì, ngay cả động tác ăn uống cũng chỉ có thể thực hiện một cách vô cùng gian nan, nhưng kéo theo đó luôn là cảm giác đau đớn, giống như tay bị ai đó chém đứt vậy.
Không chỉ có thế, con gái y cũng bắt đầu trở nên kỳ quái, luôn ôm búp bê không ngừng lẩm bẩm, hơn nữa cực kì bài xích mẹ của nó.
Ký quái nhất chính là, cứ đến nửa đêm, không hiểu vì sao đàn dương cầm trong nhà lại tự động diễn tấu.
Dung Vân không biết chuyện gì xảy ra. Vì vậy y bắt đầu mời bác sĩ, thầy phong thủy, bà cốt… Chỉ cần là người có thể mời, y đều mời một lần, thế nhưng không ai có thể tìm ra nguyên nhân những việc kì lạ này, cuối cùng đành phải tìm tới bọn họ.
Đường Du nhìn thoáng qua Dung phu nhân. Khi chồng nói chuyện, cô vẫn luôn chú ý phản ứng của y, nhẹ nhàng kéo kéo tay y, khuôn mặt bình tĩnh mà kiên trì, tựa như vô cùng quen thuộc với bộ dáng này của chồng mình.
Thẩm Dịch Châu trầm ngâm chốc lát, sau đó bắt được điểm mấu chốt: “Những việc kì lạ này cùng xảy ra trong một thời gian sao?”
Dung Vân sợ hãi gật đầu, ngơ ngẩn nói: “Nhờ các vị, các vị nhất định phải giúp tôi.”
Lúc này, đồng hồ treo tường bỗng vang lên âm thanh lanh lảnh. Dung phu nhân vừa nghe âm thanh này, hơi áy náy nói với họ: “Thật ngại quá, đến giờ nghỉ trưa của tiên sinh nhà tôi rồi. Gần đây anh ấy không khỏe lắm, cần chú ý nghỉ ngơi. Các vị cứ coi đây là nhà mình, muốn quan sát hay kiểm tra gì xin cứ tự nhiên, lát nữa quản gia sẽ tới đưa các vị về phòng. Giờ ăn tối là sáu giờ chiều, trước sáu giờ mọi người có thể tự do hoạt động.”
Nói xong một tràng, cô nâng Dung Vân dậy, cúi chào bọn họ, sau đó rời khỏi bàn.
Chốc lát, phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại ba người họ.
Bấy giờ Đường Du mới quay đầu quan sát kĩ hai người kia. Lâm Miêu Miêu là một nữ sinh dung mạo bình thường, mắt rất to, lúc này có chút bất an và sợ hãi; mà Thẩm Dịch Châu là đàn ông, khuôn mặt tuấn mĩ, đường nét sắc sảo.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của cậu, Lâm Miêu Miêu nở nụ cười: “Xin chào, tôi là Lâm Miêu Miêu, lần đầu chơi Làng Quỷ, anh thì sao?”
Đường Du: “Tôi là Đường Du, cũng chơi lần đầu.”
Thẩm Dịch Châu lười biếng ngửa đẩu ra sau, để lộ yết hầu quyến rũ, mỉm cười nói: “Tôi là Thẩm Dịch Châu, lần thứ hai.”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc sơ mi và áo gi – lê đi ra, cúi chào rồi tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là quản gia nhà họ Dung.”
Nụ cười của ông ta cực kì cứng nhắc, giống như một khuôn mặt vì không chịu cười, nên bị người khác dùng hai ngón tay kéo khóe môi lên, độ cong vô cùng bất tự nhiên, khiến cho người nhìn khó chịu.
Không ai trả lời ông ta.
Thế nhưng quản gia không để ý chút nào, vẫn mỉm cười: “Tiếp theo tôi sẽ đưa mọi người tới phòng ở đã được chuẩn bị, mời đi theo tôi.”
Ngoại trừ đi theo ông ta, cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ba người đi cùng quản gia đến tầng hai. Tầng hai với không gian sáng sủa của tầng một đúng là một trời một vực. Tầng hai vô cùng u ám, cơ bản tất cả những nơi ánh sáng có thể chiếu qua đều bị kéo rèm che đi, toàn bộ hành lang âm âm u u, khiến cho không gian vô cùng lạnh lẽo.
Lâm Miêu Miêu hơi sợ, liền len lén dựa vào Đường Du. Đường Du tốt bụng nói: “Đừng sợ, chúng tôi bảo vệ cô.”
Lâm Miêu Miêu co ro gật đầu.
Lúc đi trên hành lang, Đường Du nhìn thấy một cô bé. Cô bé mặc váy công chúa trắng như tuyết, khuôn mặt trắng nõn, trong tay ôm một con búp bê màu đỏ, khuông mặt không chút biểu cảm nhìn bọn họ đi qua.
Ánh mắt cô bé vô cùng lạnh lùng, cứ duy trì tư thế nhìn theo như vậy, cả người đứng nghiêm, giống như bức tượng không có sinh khí.
Lâm Miêu Miêu nhát gan, bị cô bé dọa sợ, theo bản năng nắm chặt lấy tay Đường Du.
Đường Du nhìn cô bé mấy giây, sau đó cô bé từ từ cúi đầu, dùng ngón tay chọc chọc tóc búp bê.
Tóc búp bê màu trắng, lại được mặc ki – mô – nô màu đỏ, dưới động tác của cô bé, búp bê bỗng nhiên giật giật, không hề báo trước mà lệch đầu hướng về phía Đường Du. Tròng mắt của nó màu đỏ máu. Sau đó, nó chậm rãi mỉm cười với cậu.
Đường Du thu lại ánh nhìn, lại không chú ý tới đường đi phía trước, chỉ cảm thấy mũi đột nhiên đau xót, ra là đụng phải người Thẩm Dịch Châu. Cậu theo bản năng lùi về sau một bước, nhận ra Thẩm Dịch Châu đã quay người lại, nhìn cậu được một lúc rồi.
Đường Du chưa kịp hoàn hồn, muốn sờ sờ mũi, nhưng trước ánh mắt chăm chú của Thẩm Dịch Châu, cậu chỉ có thể thu lại bàn tay đã đi được nửa đường về, áy náy nói: “Xin lỗi, ban nãy tôi không nhìn đường.”
Thẩm Dịch Châu khoanh tay, tựa phi tựa tiếu nhìn cậu.
Đường Du khó hiểu: “…”
Đường Du không biết vì va chạm vừa nãy, đầu mũi cậu đã hơi phiếm hồng, đau đớn lan tràn, trong mắt loang loáng ánh nước, giống như vừa tắm xong, có chút tội nghiệp, khiến cho người ta thương xót.
Thẩm Dịch Châu tới gần cậu, nhẹ nhàng cúi người, trong giọng nói mang theo ý cười, cố ý chỉ nói cho hai người họ nghe: “Này, tôi bảo… chẳng lẽ cậu cũng sợ đến phát khóc à?”
Đường Du: “…”