Tác dụng của yêu là sống lâu

Chương 11: đăng xuất thất bại


Đọc truyện Tác dụng của yêu là sống lâu – Chương 11: đăng xuất thất bại

Cô bé phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm, nhưng cũng chỉ dám lởn vởn xung quanh.
 
Thẩm Dịch Châu ôm Đường Du về phòng mình rồi đặt Đường Du xuống.
 
Đường Du cũng đã tỉnh lại. Tuy bị một người đàn ông ôm theo kiểu công chúa thì cảm thấy không được tự nhiên lắm, nhưng hiện tại cậu không có tâm trí đâu mà để ý đến mấy việc này.

 
Cậu thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
 
Buổi tối hôm nay là buổi tối khiến cậu sợ hãi và chấn động nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ. Cái chết cách cậu rất gần, chỉ cần bất cẩn một chút thôi, lưỡi hái tử thần sẽ giáng xuống đầu cậu.
 
Thẩm Dịch Châu đưa tay sờ trán Đường Du, sau đó vào phòng tắm lấy nước. Lát sau khi quay lại hắn cầm một chiếc khăn lông. Ở nơi này không có thuốc thang gì, vì thế chỉ có thể xử lí vết thương của Đường Du một cách đơn giản.
 
Đường Du nhìn chằm chằm động tác của hắn: “Sao cô bé ấy lại sợ anh?”
 
“Không phải buổi tối tôi đã nói với cậu rồi sao? NPC Quỷ Bài chỉ được giết một người một lần. Nếu như đã xác định xong mục tiêu trong ngày, nó sẽ không thể động vào những người khác, ngay cả làm người khác bị thương cũng không.” Giọng Thẩm Dịch Châu nhàn nhạt: “Là tôi sơ suất, biết rõ mục tiêu của cô bé là cậu mà còn để cậu ngủ một mình buổi tối.”
 
Khoé môi tái nhợt của Đường Du hạ xuống: “Tôi là một người đàn ông trưởng thành, sao có thể để anh kè kè bảo vệ được?”
 
Cậu hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, âm thanh khàn khàn: “Thẩm Dịch Châu này, tôi muốn nói với anh một việc. Tôi không kết nối được với hệ thống.”
 

Thẩm Dịch Châu nhíu mày: “Không kết nối được hệ thống?”
 

Việc đã đến nước này, Đường Du cũng không còn gì để giấu. Cậu đem mục đích mình vào game và việc vừa này xảy ra với hệ thống kể hết cho Thẩm Dịch Châu.
 
Sau khi nghe xong, Thẩm Dịch Châu trầm mặc một lúc rồi nói: “Được, tôi biết rồi.”
 
Đường Du không nhịn được mà hỏi: “Anh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì?”
 
Trên mặt Thẩm Dịch Châu không chút cảm xúc: “Không có nhiều thời gian.”
 
Nói xong câu đó, Thẩm Dịch Châu không nói gì nữa.
 
Sau khi hai người rửa mặt xong thì đi ngủ.
 
Vì đã xảy ra nhiều chuyện nên Đường Du ngủ không ngon lắm.
 
Lúc đầu cậu nghĩ rằng chuyện tệ nhất đã xảy ra rồi, nhưng ai ngờ chuyện không chỉ có tệ nhất mà chỉ có tệ hơn.
 
Sáng ngày thứ hai, hai người bị tiếng thét chói tai của Lâm Miêu Miêu đánh thức.
 
Khi Đường Du và Thẩm Dịch Châu lao tới phòng Lâm Miêu Miêu thì thấy cô đang phát điên, không ngừng kéo tóc của mình, cuồng loạn quát lên: “Tại sao lại như vậy – sao tôi vẫn còn ở đây?!”
 
Vì để tránh cô tự làm mình bị thương, Đường Du giữ tay cô: “Lâm Miêu Miêu, cô bình tĩnh đã, rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải cô đã đăng xuất không?”
 
Hôm qua khi hai người xuống dưới ăn cơm thì không thấy Lâm Miêu Miêu, còn nghĩ rằng cô đã thoát khỏi trò chơi.
 

“Đúng vậy, tôi đã đăng xuất – rõ ràng tôi đã đăng xuất!” Lâm Miêu Miêu điên rồi, nước mắt không ngừng trào ra, tâm tình vô cùng kích động: “Đêm qua tôi đã đăng xuất, nhưng sáng sớm hôm nay khi tỉnh lại, hệ thống lại nói với tôi đăng xuất thất bại! Nó nói… cốt truyện vẫn chưa hoàn thành đến chín mươi lăm phần trăm…”
 
Đường Du kinh ngạc nhìn cô, cảm thấy sau lưng lạnh toát. Cậu nhắm mắt, hệ thống lập tức hiện ra với bảng điều khiển.
 
Thế nhưng âm thanh lạnh như băng của hệ thống không ngừng máy móc lặp đi lặp lại: Đăng xuất thất bại, cốt truyện chưa hoàn thành đến chín mươi lăm phần trăm! Cảnh báo, đăng xuất thất bại, đăng xuất thất bại…
 
Dù cậu có thử cách nào đi nữa vẫn chỉ có một kết quả như vậy.
 
Đường Du lại mở mắt ra, sợ run người.
 
Đêm qua, kết nối hệ thống thất bại.
 
Sáng sớm nay, lựa chọn đăng xuất thất bại.
 
Trò chơi này vẫn sẽ giết người.
 
Trên thế gian này không thể có việc gì trùng hợp đến vậy. Xảy ra trục trặc lớn nhường này, nếu có người phát hiện ra thì ngay lập tức phải cử người đi sửa chữa khẩn cấp mới đúng.
 
Nhưng cả một buổi tối, lại không có gì xảy ra.
 
Mà điều khiến cho người ta phải cẩn trọng suy nghĩ chính là – thời gian trong trò chơi.
 

Sau khi vào khoang trò chơi Làng Quỷ và hôn mê, chơi một trò chơi hoàn chỉnh hết ba phút; dù thời gian trong game có trôi qua bao lâu, cũng chỉ ứng với ba phút ngoài hiện thực.
 
Người mất tích từ 24h trở lên mới có thể lập án. Thời gian này đủ để bọn họ chết bao nhiêu lần? Khả năng của lập trình viên phải ở mức độ nào mới có thể phát hiện ra dị thường? Mà coi như anh ta có thể phát hiện ra chỗ quái lạ, thì có thể dùng cách nào để kiểm tra trò chơi đây? Hay là giống như Đường Du? Đây chẳng phải tự mình nhảy vào hố lửa sao?
 
Đường Du theo bản năng cuộn tay lại thành nắm đấm, muốn nhờ cảm giác đau đớn để giữ cho bản thân tỉnh táo: “Lâm Miêu Miêu, cô đừng hoảng hốt, có cách, chúng ta nhất định sẽ có cách thoát ra.”
 
Lâm Miêu Miêu khóc đến mức không thể kiềm chế, cô đưa tay quẹt nước mắt: “Chúng ta thì có cách gì được?”
 
“Dù là cách gì cũng không phải là khóc lóc giống cô, khóc không giải quyết được vấn đề.” Thẩm Dịch Châu nghiêng người dựa vào cửa. Vì tối qua hắn cũng ngủ không ngon nên lúc này con ngươi rũ xuống, lông mi vừa dài vừa rậm che khuất tâm tình trong đôi mắt sâu không thấy đáy. Khuôn mặt hắn như bạch ngọc, toát ra ý lạnh.
 
Trải qua một buổi tối, Đường Du đã tỉnh táo lại, tư duy cũng trở nên rõ ràng mạch lạc: “Hiện tại chỉ còn một cách duy nhất, đó là hoàn thành cốt truyện.”
 
Tiếng khóc của Lâm Miêu Miêu thoáng chốc nín bặt. Cô sửng sốt mấy giây, sau đó lắc đầu: “Không, không được! Tôi không làm được đâu, nhất định không làm được đâu… tôi sợ!”
 
“Vậy cô ở phòng đợi đi.” Đường Du vỗ bả vai cô vẻ trấn an: “Hôm nay chúng tôi ra ngoài khám phá cốt truyện, đến giờ cơm thì cô ra, như vậy được không?”
 
Lâm Miêu Miêu khóc đến nghẹn lời, gật đầu nói đứt quãng: “Cảm ơn… cảm ơn anh, Đường Du…”
 
Đường Du quay đầu nhìn Thẩm Dịch Châu, vừa lúc bắt gặp Thẩm Dịch Châu đang nhìn cậu. Không biết hắn đã nhìn bao lâu.
 
Đường Du hơi ngừng lại, sau đó bước lên: “Chúng ta đi thôi.”
 
Thẩm Dịch Châu không đáp, yên lặng theo cậu ra khỏi phòng.
 
Hai người xuống tầng. Bỗng nhiên Thẩm Dịch Châu mở miệng hỏi: “Đối với ai cậu cũng tốt như vậy sao?”
 
Mất một lúc Đường Du mới hiểu hắn đang nói gì, chậm rãi đáp: “Vậy không tốt sao? Tôi nghĩ đây là phẩm chất tối thiểu của một người đàn ông. Hơn nữa mọi người là đồng đội với nhau, tình cờ gặp nhau trong trò chơi này cũng có thể coi là duyên phận.”

 
“Duyên phận?” Thẩm Dịch Châu hé mắt, nhìn cậu vừa như đang nghĩ gì đó. Cũng không biết nhớ tới cái gì, trên mặt hắn phảng phất nét cười: “Ừ, cậu nói đúng.”
 
Vừa nói chuyện, hai người vừa tới bàn ăn.
 
Bữa sáng hôm nay vẫn vậy, chỉ có bốn người họ, không thấy cô con gái đâu.
 
Dung Vân rất tiều tuỵ, mặt mày xanh xao, thần tình ngơ ngẩn.
 
Bữa sáng trôi qua trong trầm mặc, không ai nói với ai câu nào.
 
Sau khi ăn xong, Dung Vân tiếp tục đi luyện đàn, Dung phu nhân đi lên tầng, tâm trạng hình như không tệ lắm.
 
Thẩm Dịch Châu nói với Đường Du: “Hai chúng ta cùng đi thì khai thác cốt truyện sẽ rất chậm. Thế này nhé, cậu đi lục soát những nơi khác trong biệt thự này, xem có tìm được gì không, còn tôi đi gặp Dung phu nhân.”
 
Hôm qua họ đã xác định Dung phu nhân là Quỷ Bài. Quỷ Bài có thể giết người.
 
Đường Du hơi lo lắng: “Tôi cảm thấy…”
 
Cậu còn chưa nói hết câu, Thẩm Dịch Châu đã cắt ngang: “Nếu cô ta muốn giết tôi, tôi sẽ gọi cậu. Nghe lời, nha?”
 
Đường Du mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thế nhưng không thể nói rõ không đúng chỗ nào.
 
Một lát sau, cậu thít một hơi thật sâu, mỉm cười với Thẩm Dịch Châu: “Thẩm Dịch Châu, nếu lần này chúng ta có thể thoát ra thành công, tôi mời anh uống rượu.”
 
Khoé môi Thẩm Dịch Châu cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Được.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.