Đọc truyện Tác dụng của yêu là sống lâu – Chương 10: mày muốn chết thêm lần nữa?
Đêm đã về khuya, chung quanh yên tĩnh, không một tiếng động.
Đường Du nắm chặt ga trải giường, hít một hơi thật sâu.
Sau khi từ phòng Thẩm Dịch Châu ra ngoài, đầu óc cậu rất loạn, vì vậy tới giờ vẫn trằn trọc không ngủ. Cậu cảm thấy hình như mình đã hiểu ra gì đó.
Thẩm Dịch Châu nói, đây là một trò chơi biết giết người.
Nhưng tất cả trò chơi trên thị trường hiện nay đều có bảo vệ bằng máy, nếu xuất hiện bất kì trường hợp kém an toàn nào, người bị hại hoàn toàn có quyền tố cáo, khiến cho người sáng lập táng gia bại sản.
Làng Quỷ nổi tiếng lâu như vậy, những một năm rưỡi, không phải là không có lí do; nó không thể ngu ngốc đến mức đùa giỡn với tính mạng của người chơi; làm vậy chẳng khác nào chơi với lửa có ngày chết cháy.
Hơn nữa cậu tiến vào trò chơi là để chữa bug, nhưng bug như thế nào, lúc người phụ trách trò chơi liên hệ với cậu cũng không nói rõ, chỉ bảo rằng người chơi phản hồi rằng có vài trục trặc kì quái, kiểm tra xong thì đúng là vậy, nhưng chưa tìm ra nguyên nhân.
Như thế… đây liệu có phải bug không?
NPC lúc đầu không giết người, sau khi sửa lại số liệu, lại biến thành sát nhân điên loạn; mà chế độ bảo hộ người chơi của game cũng không còn tác dụng nữa.
Nghĩ vậy, Đường Du nhắm mắt lại, bắt đầu kiểm tra hệ thống.
Không ngờ hệ thống lại từ chối đăng nhập của cậu: Xin lỗi, hiện tại ngài đang ở trong trò chơi, cốt truyện vẫn chưa tiến triển trên 95%, xin cố gắng khám phá cốt truyện, cố gắng lên~
Đường Du không thể tin được mà mở mắt.
Không vào được? Tình huống này quả thực cậu chưa gặp bao giờ!
Nhưng trong mười phút tiếp theo, dù cậu có làm cách nào đi chăng nữa, đều không thể vào được hệ thống.
Hệ thống không ngừng nhắc nhở cậu, liên tiếp thất bại, liên tiếp thất bại…
Bốn chữ lặng như băng, không một tia cảm xúc.
Trán Đường Du toát mồ hôi lạnh. Cậu ngồi dậy mở đèn bàn, cậu cảm thấy bây giờ mình phải thật bình tĩnh.
Nhưng thời khắc này, cậu bỗng cảm thấy nhiệt độ sau lưng mình tăng cao. Đường Du tưởng rằng đây là ảo giác của bản thân, thế nhưng nhiệt nóng nhanh chóng khiến cậu không thể thở nổi, nóng đến mức huyết quản cũng như sắp nứt ra.
Cậu thốt nhiên quay đầu lại, máu trong người suýt nữa chảy ngược vào tim, adrenalin(*) đột ngột tăng cao –
(*) Adrenalin: Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Chỉ thấy trên vách tường sau lưng cậu không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái hang. Trong cái hang đó là đầu một người, ánh đèn chiếu lên gương mặt trắng hếu không chút biểu cảm của nó.
Tóc cô bé đang rực cháy. Ở khoảng cách gần như vậy, Đường Du thậm chí còn nghe thấy tiếng tia lửa nổ lộp bộp trong không khí.
Cô bé dùng tay khoét tường ra, cố gắng bò vào, thanh âm mềm nhũn: “Anh ơi, em đau quá nha.”
Đường Du chửi bậy một câu, bấy giờ mới nhảy từ trên giường xuống lao tới vặn chốt cửa. Nhưng đúng lúc cậu đụng tay vào cửa, cánh cửa “phừng” một tiếng, ngọn lửa đỏ rực cắn nuốt toàn bộ ván cửa.
“Anh ơi, anh đi đâu? Ở lại chơi với em đi.” Cô bé dùng sức phá tường, sau đó bò vào, trên người vẫn mặc một chiếc ki – mô – nô màu đỏ tươi.
Đường Du cầm cái ghế bên cạnh lên, đập mạnh vào cửa. Theo lý thuyết mà nói, lực đập lớn như vậy là có thể xô cửa ra rồi; thế nhưng cánh cửa kia lại không mảy may sứt mẻ. Ngọn lửa thổi cao đến nửa người, thậm chí còn đốt luôn cả cái ghế trên tay Đường Du.
Đường Du ném ghế đi, từ từ lui về phía nhà tắm.
“Sao anh lại sợ em?” Cô bé mỉm cười: “Anh, em thích anh, chẳng lẽ anh không thể thích em một chút sao?”
Đường Du không nói gì, vọt tới phòng tắm bên cạnh. Ở đó có một cửa sổ thông gió. Đường Du chuẩn bị mở cửa sổ để nhảy ra, thế nhưng cậu lập tức phát hiện mình quả thực rất ngây thơ.
Cửa bị khoá rồi, không mở được!
Cô bé từ từ bò trên mặt đất, chậm rãi tới gần cậu. Khí nóng lưu chuyển trong không khí, táp vào người cậu, kích thích cảm giác đau đớn của tế bào trên da thịt Đường Du.
Cô bé đưa tay ra: “Anh ơi, em không thấy búp bê của em đâu cả, anh có biết cậu ấy đi đâu không?”
Đường Du cố gắng tránh ra, muốn chạy ra ngoài, nhưng cô bé dường như đã chặn hết toàn bộ đường thoát của cậu. Mái tóc trắng của nó rực lửa xoã xuống, tán loạn trên mặt đất khiến lửa càng lúc càng cháy to, tạo thành một bức tường nhiệt khó có thể vượt qua.
Trán Đường Du đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu cắn răng: “Em dập lửa một chút, chúng ta nói chuyện dễ hơn, quân tử động khẩu không động thủ.”
Khoé môi cô bé cong lên. Nó chậm rãi đứng dậy, đưa tay về phía Đường Du: “Anh là người đầu tiên nói với em câu này đó.”
Đường Du khẽ nghiêng người tránh đi, nhưng vì thế mà cậu bị dồn vào góc chết, lưng dán chặt vào bức tường đằng sau.
“Gì nhỉ… a, anh đọc nhiều sách lắm, anh cũng biết nhiều nữa. Em muốn nghe gì anh cũng nói được hết… Á, Dung phu nhân, sao cô lại đến đây?!”
Cô bé phản ứng rất nhanh, gần như ngay lập tức quay đầu lại nhìn. Mấy giây ngắn ngủi đó, Đường Du không chút suy nghĩ mà chạy về hướng khác, sau đó đập tường thật mạnh: “Thậm Dịch Châu!”
Cô bé phát hiện ra mình bị lừa vì thế rất tức giận. Tóc nó bay bay, thong thả đi đến chỗ Đường Du. Mỗi một bước đi của cô bé đều để lại dấu vết thiêu đốt của ngọn lửa.
Cùng lúc ấy, sắc mặt cô bé cũng trầm xuống: “Anh nói dối, anh có biết hậu quả của nói dối là gì không? Em muốn giết anh!”
Khuôn mặt cô bé vặn vẹo dữ tợn, nó vươn tay về phía Đường Du. Đường Du muốn chạy nhưng vì bị sặc khói nên không nhìn rõ cảnh vật trước mắt, chỉ có thể theo bản năng quờ tay lung tung xung quanh. Cậu sờ thấy một cái gạt tàn. Cô bé đi đến trước mặt cậu, tóm lấy cổ tay cậu. Trong nháy mắt, Đường Du cảm thấy chỗ da nơi cô bé chạm vào nổi lên bọt nước vì bị bỏng, thậm chí có thể đã da tróc thịt bong.
Trong lúc hỗn loạn, Đường Du giơ gạt tàn trong tay lên đập mạnh về phía cô bé, sau đó ho sặc sụa, suýt nữa ho luôn cả lá phổi ra ngoài.
Cô bé không thèm để ý đến cái gạt tàn trong tay Đường Du mà chỉ ngẩng đầu nhìn cậu. Trên mặt nó treo một nụ cười xán lạn: “Anh ơi, da anh đẹp quá, hợp với búp bê của em lắm. Em muốn lấy nó để may quần áo mới cho búp bê, nếu không… cậu ấy chỉ có một bộ quần áo để mặc, đáng thương lắm.”
Gạt tàn trong tay Đường Du không đập được lên người nó, bởi vì khi gạt tàn vừa đến gần cô bé thì lập tức vỡ vụn.
Sau đó cô bé lấy ra một con dao nhỏ. Dao đó không giống dao bình thường, có rất nhiều móc trên lưỡi dao. Cô bé buông lỏng cổ tay Đường Du, ngâm nga một bài hát, vui vẻ đưa lưỡi dao xuống chỗ da bị bỏng của cậu.
Đường Du tựa như đã mất đi năng lực phản kháng, toàn thân cậu cứng ngắc, con ngươi co lại thành một đường thẳng –
Cô bé muốn dùng con dao đó lột da tay của cậu!
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cậu không kịp phản ứng gì cả, tim không ngừng đập loạn, máu trong huyết quản như sôi lên. Đường Du há miệng, nhưng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.
Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, suy nghĩ này cực kì rõ ràng, giống như một con rắn độc đang chậm rãi ngoi lên từ vực nước sâu, lè ra cái lưỡi đỏ tươi.
Có phải cậu sẽ chết ở đây không?
Lưỡi dao sắc bén đâm rách da, máu đỏ nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Khoé môi cô bé càng cong hơn. Nó siết chặt con dao, đúng lúc đang định rạch sâu hơn thì lại có người ở ngoài xô đổ cửa phòng.
Thẩm Dịch Châu xuất hiện ở cửa, không để ý đến căn phòng đang bốc cháy mà sải bước đi tới.
Động tác của cô bé ngừng lại, dao trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng “lạch cạch”. Cô bé như thể nhìn thấy thú dữ, hoặc là dòng nước lũ hung hiểm nào đó, nhanh chóng lùi nhanh về phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ phẫn hận không cam lòng. Nó nhìn chằm chằm Thẩm Dịch Châu.
Thẩm Dịch Châu ôm Đường Du đã ngã quỵ trên đất. Sắc mặt cậu bấy giờ trắng bệch. Hắn lạnh lùng nhìn sang phía cô bé, đôi môi mỏng hé ra: “Dám động vào cậu ấy, có phải mày muốn chết thêm lần nữa không?”