Ta Xuyên Không Thành Tà Thần

Chương 160: Gặp Lại


Đọc truyện Ta Xuyên Không Thành Tà Thần – Chương 160: Gặp Lại


Thời gian vô tình trôi qua nhanh chóng, hai ngày sau Quân Huyền hắn đã cùng mọi người tụ tập một chỗ.

Xác thực như vị trưởng lão kia nói, mười một người có chín người tu vi đều là huyền hư đỉnh phong và có cả hai linh hư kỳ dẫn đội.

Riêng chỉ Quân Huyền lại là huyền hư trung kỳ.
Nhưng từ khí tức tỏa ra Quân Huyền khí tức lại không hề thua kém.

Hai vị linh hư dẫn đầu một người là nam một người là nữ, hai người cũng không để ý đến Quân Huyền là mấy liền dẫn cả đoàn xuất phát.

Vẫn là quen thuộc tình cảnh phi chu lại xuất hiện quấn lấy mười hai người cùng đi.
Trước khi đến nơi có huyền thổ chi thủy lại phải dừng chân trước tại một tòa thành.

Huyền thổ chi thủy cũng không phải nơi có một mét đất có huyền thổ chi thủy chảy ra sau đó có người tranh nhau có người tới hứng.

Mà huyền thổ chi thủy là xuất hiện tại nơi đất rộng lớn nhưng lại chôn sâu bên dưới, người đến tranh liền muốn tìm tới nơi có huyền thổ chi thủy sau đó lấy huyền thổ chi thủy sau.
Quân Huyền hắn nghe từ hai vị linh hư nói cũng có phần hiểu.

Huyền thổ chi thủy này nếu không hứng được nước lại đào cả đất về a, sau lại từ từ chắt lọc.

Chung quy kiếm được huyền thổ chi thủy liền ổn.
Đoạn đường cũng xa nhưng có phi thuyền đi hết hai ngày thời gian liền tới, huyền thổ chi thủy xuất hiện tại nơi gần như biên giới của Ngọc Huyền Thiên.

Dù xuất hiện ở nơi hẻo lánh như thế nhưng vẫn thu hút rất nhiều người tới chi tranh.

Như đã có quy ước từ trước các thế lực không điều động vương giả tới nhiều cũng chỉ có mấy vị ở trong tòa thành tọa trấn.
Giống như Vũ Thánh Tông cũng có một vị vương giả ngồi trước trong thành chờ Quân Huyền đoàn người tới.
Tòa thành vốn vắng bóng người nay vì huyền thổ chi thủy xuất hiện lại trở lên cực kỳ nhộn nhịp, phi thuyền bay ra, phi thuyền bay vào hay người bay ra người bay vào đều là đông đếm không xuể.

Mà nhờ huyển thổ chi thủy xuất hiện nơi này huyền lực trở nên cực kỳ nồng đậm.


Đoàn phi thuyền của Vũ Thánh Tông sau hai ngày cũng tới.
Quân Huyền nhìn tới trên thành dòng chữ có chút cổ đè lên danh dự : “Kim Thoa Thành.”
Vào trong tòa thành thu lại phi thuyền, linh hư nữ tử Cao Tử Linh dẫn mọi người vào một đại lầu của tòa thành này, không làm gì khác chính là ăn uống và chờ vị vương giả kia tới mà thôi.
Đại lầu này dù rộng lớn mở rộng tớn sáu tầng nhưng vẫn như cũ đều chật kín, tầng thứ nhất chính là cho khách uống trà xem hát.

Tầng thứ hai liền phục vụ ăn uống.

Tầng thứ ba cũng liền như tầng thứ hai.
Tầng thứ tư lại phục vụ riêng cho đấu giá.

Tầng thứ năm và tầng thứ sáu là phòng nghỉ.
Quân Huyền cùng đoàn người bước vào cũng không cần chen lấy xô đẩy.

Nhìn đoàn người trang phục kém theo lệnh bài mọi người không khỏi tự ý nhường đường.

Ở đây không phải tán tu cũng lại là tông môn nhỏ bé hơn sao động tới quái vật khổng lồ như Vũ Thánh Tông được.
Với đoàn người khí thế kèm theo Cao Tử Linh nhan sắc như vậy đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt nóng bỏng nhìn tới nhưng đều không dám manh động.

Người của năm tông lớn không phải thứ bọn họ đụng đụng nổi.
Trên tầng thứ hai, một nam tử lông mày sắc bén, gương mặt nhỏ nhắn trên tay cầm lấy chiếc quạt nhìn xuống Vũ Thánh Tông người cười cười.

Hắn nhìn sang nữ tử bên cạnh nói : “Năm tông lớn đã tới bốn.”
Nữ tử nhìn xuống liền gật đầu nhưng trên mặt nàng không khỏi tỏ ra sự chán ghét rõ ràng.

Nàng không phải vì chán ghét các tông lớn người, nàng cũng là Phiêu Miểu Cung người đây.

Nàng là chán ghét cái không khí nơi đây.


Nếu không phải vì chờ vị vương giả Phiêu Miểu Cung nàng cũng lại không ngồi đây đâu.
Sau lưng nàng còn chờ lấy chục vị nữ tử mà đặc biệt nhất chính là nữ tử mang trên thân áo tím.

Nàng một thân trang phục màu tím không tô son điểm phấn nhưng vẫn làm cho người ta bị hút hồn quấn tới.
Chính là như thế sau lưng nữ tử áo tím này đang đứng tới bảy tám người con trai không ngừng miệng hỏi han đây.

Nhưng đối với bảy tám người này nàng lại chưa từng đáp lại.
Vũ Thánh Tông đoàn người cũng nhanh chóng tiến đến.

Nơi đây không hổ là nơi sắp có vừa bước lên tầng hai nữ tử linh hư cầm đầu cùng với nam tử linh hư kia ánh mắt nhanh chóng nhìn tới các tông lớn người.

Nam tử cầm quạt cũng nhìn tới hai người từ ánh mắt cũng nói lên ý chào hỏi.
Cao Tử Linh từ đầu đến cuối lại chưa từng có ý nhìn lại hắn nhưng Lâm Thạch vẫn là đánh tiếng chào hỏi.

Ngồi đối diện nam tử này, nữ tử Phiêu Miểu Cung nhìn tới Cao Tử Linh nói tới : “Mỹ nhân đệ nhất nội môn Cao Tử Linh lại đồng ý dẫn đội tới nơi hẻo lánh này sao ?” Trên lời hỏi còn mang theo mấy phần ý vị trêu tức.
Nghe tới câu hỏi này, Cao Tử Linh ánh mắt mới nhìn lại người kia.

Nử tử này nàng cũng nhận biết.

Chính là cũng vài lần làm nhiệm vụ chạm mặt qua, hai người lại chưa từng có chút ưa nhau a.

Nữ tử này là Lệ Mỹ đồng dạng cũng là một linh hư kỳ.
Cao Tử Linh nhìn sang nàng cũng lại không đáp.

Bất ngờ, sau lưng Cao Tử Linh lại bất ngờ truyền tới một thanh âm : “Lệ Mỹ tiên tử lâu ngày không gặp nhan sắc vẫn như cũ động lòng người.”
Người tới không ai khác chính là Hạo Thiên Tông người.

Dẫn đội hạo thiên tông chính là một nam tử, vừa lên lầu liền ngay lập tức buông lời.

Lệ Mỹ nhìn hắn cười cười nói : “Nhạc Hạo huynh quá khen, có Cao Tử Linh đệ nhất mỹ nhân ở đây ta làm gì dám nhận hai chữ tiên tử.”
Nhạc Hạo nghe vậy ánh mắt lưu chuyển sang Cao Tử Linh sau đó cười cười chào lại nhìn xung quanh như chào chào.
Đến lúc này bốn tông người đều đã đầy đủ chỉ riêng ngự thú tông chưa tới mà thôi.
Nhạc Hạo ánh mắt nhìn xung quanh sau đó dừng lại ở một nữ tử bên Phiêu Miểu Cung.

Dù hắn chào hỏi Lệ Mỹ cũng chỉ là xã giao mà thôi nhan sắc của nàng cũng không có đẹp đến mức như thế.

Nhưng khi nhìn tới nữ tử kia ánh mắt hắn chợt sáng lên.
Nữ tử áo tím kia trên người luôn tỏa ra mê người mị lực, da thịt trắng nõn.

Ánh mắt trong veo luôn cho người ta một loại cảm giác tuyệt thế vưu vật của thế gian cũng chỉ có vậy mà thôi.
Nếu nàng là Đắc Kỷ thì đừng hỏi vì sao Trụ Vương lại như vậy tàn.

Nhạc Hạo cũng không để ý trước nhìn nàng cười cười sau bước chân lại hướng tới chào hỏi.

Đến mức sau lưng nàng bảy tám người đang đứng hắn cũng kệ.

Hắn thân phận ra sao có thể lấy bảy tám tán tu này đánh đồng a?
“Tiểu mỹ nữ có thể…” Nhạc Hạo đến trước nàng buông lời nhưng nàng chợt có một hành động còn không ai ngờ tới được.
Cùng lúc đó, Quân Huyền ánh mắt cũng nhìn xung quanh liền dừng lại một người.

Ánh mắt hắn dừng lại ở nữ tử áo tím kia.

Không phải vì hắn bị sắc đẹp của người này mê mới mà là người này hắn nhận biết.

Còn không phải là người cùng hắn đoạt được Thánh Huyết a?
Nàng tu vi xác thực tịnh tiến nhanh đã là huyền hư trung kỳ như hắn.

Mà trên thân nàng thoát ra dụ hoặc đủ mê hoặc chết người.

Dù đã từng ở chung một xíu thời gian nhưng khi đó nàng cũng không có dụ hoặc lớn như vậy.

Quân Huyền trong đầu không khỏi hiện ra mấy dấu hỏi chấm lớn đây.
Nhưng mà hắn chưa kịp biểu hiện ra gì chợt thấy nàng phản ứng.


Nữ tử áo tím đúng là Tô Huyên Nhi.

Nàng từ đầu đến cuối đều chưa từng để ý xung quanh, mãi đến khi Nhạc Hạo đến nàng mới nhìn lại.

Sau lưng Nhạc Hạo nàng thấy một gương mặt quen thuộc mà nhìn tới gương mặt này nàng không khỏi mỉm cười.
Tô Huyên Nhi cười làm Nhạc Hạo và mọi người xung quanh có chút sửng sốt.

Dù sao Tô Huyên Nhi đều có mị lực kinh người nhưng lại như băng sơn mỹ nhân chưa từng cười với ai.

Bây giờ Nhạc Hạo vừa buông lời nàng lại cười ?
Nhưng mà sau đó, Tô Huyên Nhi lập tức đứng dậy.

Nàng phớt lờ lấy Nhạc Hạo phía trước, bước chân có chút nhanh nhanh chạy đến trước Quân Huyền.

Hai người cách nhau lấy khoảng cách không ngắn nhưng lại làm cho người ta cảm giác rất gần.
Tô Huyền Nhi làm hành động này không chỉ cho người ta ngạc nhiên còn làm Quân Huyền ngạc nhiên không kém.
“Lâu ngày không gặp, Quân Huyền a.” Tô Huyên Nhi nhìn tới Quân Huyền cười cười.

Mọi người ở đây nàng cũng mặc kệ, nàng cũng chưa từng để ý xung quanh.

Đến mức nhập tông môn ngoài tiếp xúc sư phụ nàng chưa từng thân ai quá mức trong tông.
Riêng đối với Quân Huyền lại khác, nàng mang theo cảm giác thân thiết và tin tưởng từ đầu.

Không biết có phải do thánh huyết tác động hay không nhưng khi nàng nhìn tới hắn liền vui vẻ chào hỏi lấy.
Quân Huyền hắn cũng không để ý tới ánh mắt xung quanh nhìn nàng cười nói : “Lâu ngày không gặp, Tô Huyên Nhi.”
Hai người ánh mắt giao nhau như nói lên rất nhiều điều.

Cao Tử Linh nhìn tới một màn này cũng là có chút ngạc nhiên.

Vị sư đệ này nàng chưa từng nghe danh tiếng.

Nhưng nữ tử này nhan sắc thật sự vượt trội, mà có thể để nàng nở nụ cười như thế tươi mà nụ cười này phải là vui từ trong đáy lòng mới có thể nở ra như vậya , sư đệ này hẳn là cũng không đơn giản.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.