Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 24: Đại bỉ môn phái (P2)
Lâm Khinh vẫn biết là kiếm pháp của Tần Ca khá tốt, nhưng y không ngờ chỉ vài tháng không gặp mà hắn ta lại tiến bộ nhiều vậy. Dù vượt cấp chiến đấu mà vẫn không hề lúng túng, trái lại Dư Bân kia bị kiếm của Tần Ca bức cho phải lùi lại tận mép lôi đài.
Đột nhiên, Tần Ca bất ngờ thu hồi mộc kiếm lại, tay phải vung lên, một đạo Hoả Thần thuật bay thẳng vào ngực của Dư Bân, gã ta mặt biến sắc, vội ngửa người ra sau rồi giơ đao lên chắn trước ngực, ngay lúc này, Tần Ca nhếch miệng cười, chân trái giơ lên, nhẹ nhàng đạp một cái, Dư Bân không có lực chống đỡ liền rơi khỏi lôi đài.
Dư Bân bị loại, thế là bớt được một đối thủ có tu vi Ngưng Mạch đại viên mãn.
“Làm tốt lắm!” Lâm Khinh giơ ngón cái lên khen tặng Tần Ca.
Trận đấu thứ tư, thứ năm không có gì thú vị.
Đến trận thứ sáu, tới lượt Ngâm Thiên Dự lên lôi đài, nàng ta tưởng mình gặp may vì gặp được đối thủ cũng là một nữ đệ tử mới nhập môn, nữ tử này trông khá nổi bật, mặc y phục bó sát màu đỏ chót, tiếc là tu vi còn chưa đến Ngưng Mạch, vẫn dừng ở Luyện Khí kỳ tầng chín.
Ai ngờ nàng kia vừa lên đến lôi đài, chưa kịp nói gì đã lật tay, bắn ra một Hoả Cầu phù đánh lén Ngâm Thiên Dự, Ngâm Thiên Dự cả kinh, nàng ta vội nhảy sang một bên để tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị ngọn lửa đốt cháy một bên tay áo, trông không còn chút hình tượng nào.
Nhìn bản thân tơi tả, Ngâm Thiên Dự thẹn quá hoá giận, vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một pháp bảo hình cánh bướm, linh lực từ tay nàng ta rót liên tục vào pháp bảo.
Đợi cho đến lúc mặt Ngâm Thiên Dự đỏ bừng thì pháp bảo mới được kích hoạt, lúc này tất cả mọi người đều nhìn thấy trên hai cánh bướm liên lục tuôn ra những sợi tơ trắng, bắn thẳng về phía nữ tử áo đỏ, toàn bộ quá trình này chỉ diễn ra trong vòng vài hơi thở, nữ tử này không kịp tránh thoát liền nhận trọn đợt công kích, nàng hét thảm một tiếng, sau đó cả cơ thể bắn ra khỏi lôi đài, Lâm Khinh liếc qua thì thấy nữ tử đen đủi này đã ngất xỉu.
Ngâm Thiên Dự đứng trên lôi đài cùng lúc này cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân hình lung lay như sắp đổ.
Lúc này xung quanh quảng trường ồ lên, có mấy đệ tử tinh mắt nhao nhao nói:
“Kia có phải là Bạch Linh pháp điệp của Kỳ trưởng lão không?”
“Đúng rồi, đây chính là một kiện bán Huyền giai pháp bảo, do Kỳ trưởng lão thắng được trong một lần đan đấu!”
“Nữ hài kia có liên quan gì với Kỳ trưởng lão nhỉ?”
Cho đến lúc trận đấu thứ bảy bắt đầu thì mọi người mới thôi bàn luận.
“Bán Huyền giai pháp bảo? Xem ra đây là thủ đoạn cao nhất của nàng ta rồi.” Lâm Khinh nghĩ thầm.
Cuối cùng chờ mãi cũng đến lượt Lâm Khinh. Nhảy lên lôi đài, Lâm Khinh nhìn sang mới thấy đối thủ của mình, y bắt đầu đánh giá người kia.
“Hửm, tu vi Ngưng Mạch hậu kỳ? Nhìn hình thể có vẻ to lớn, chẳng lẽ hắn ta tu công pháp luyện thể?” Lâm Khinh bắt đầu đoán già đoán non.
Quả thật thanh niên trước mặt rất cao to, liếc sơ sơ đã to gấp đôi Lâm Khinh rồi, ánh mắt thanh niên nhìn Lâm Khinh cũng không khinh thị, mà giơ tay ôm quyền rồi nói:
“Thiên Kính phong Tôn Kiến Nhất, xin chỉ giáo!”
Lâm Khinh thấy thế cũng đáp lời: “Hoả Đan phong Lâm Khinh, xin chỉ giáo!”
Hai người đang dò xét nhau trên đài, còn xung quanh thì tràn đầy âm thanh đệ tử bát quái.
Lâm Khinh lại còn nghe thấy rõ ràng không sót câu nào, tư vị thật không dễ chịu gì.
“Ôi ngươi bảo thân thể bé nhỏ kia có chịu nổi một đòn của gã Tôn Kiến Nhất kia không?”
“Ta nghĩ là không đâu, đệ tử kia nhìn thế nào cũng thấy giống con gà bệnh!”
“Gà bệnh? Ngươi mới bệnh! cả nhà ngươi mới là gà bệnh!!!” Lâm Khinh bây giờ nào đã kiểm soát được cảm xúc của mình, mặt y cũng muốn đen như đít nồi rồi, chỉ thiếu chạy ra bịt mồm mấy đệ tử kia lại.
Nhưng ngẫm lại thật ra y cũng không trách ai được, vì thân thể này mới có mười bốn tuổi, lại chịu mấy năm lưu lạc, quả thực nhìn nhỏ hơn cả tuổi thật. Càng nghĩ càng be bét, Lâm Khinh dứt khoát ngước lên tập chung vào trận đấu.
Tôn Kiến Nhất dò xét Lâm Khinh xong, không nói một lời nào liền lôi ra một Thanh Pháp thuẫn, lập tức xung quanh hắn hình thành một quang tráo màu xanh.
Trên tay Tôn Kiến Nhất xuất hiện một thanh đoản đao, hắn hét lên một tiếng “Đắc tội!” rồi lao về phía Lâm Khinh, Lâm Khinh không hề hoảng hốt, y tuỳ tiện phát ra một đạo Vô ảnh nhất chỉ đánh thẳng vào quang tráo của họ Tôn.
“Coong!!!” Công kích của Lâm Khinh đụng vào quang tráo rồi bắn ra, hiển nhiên không thể làm tổn thương được Tôn Kiến Nhất.
“Có chút môn đạo!!!” Lâm Khinh mắt loé sáng rồi lấy chuỷ thủ ra, lúc này họ Tôn đã tiếp cận gần Lâm Khinh, hắn vung đao nhằm thẳng Lâm Khinh đâm tới, Lâm Khinh vẫn bình tĩnh dùng chuỷ thủ thuần thục đón đỡ, tay kia liên tục vung ra vài đạo thanh thuỷ nhận bắn vào đối phương, thuật pháp này thực ra lực sát thương không cao, nhưng mấy mũi thuỷ tiễn bắn tới cũng khiến cho họ Tôn nhìn qua thập phần chật vật.
Lúc này Tôn Kiến Nhất đã triệt để bị Lâm Khinh chọc giận, hắn liền vứt đao, tay vung ra một quyền, một quyền này chính là đã được quán chú linh lực, sức mạnh tràn đầy.
Lâm Khinh giơ tay ra đỡ, cảm thấy khắp cánh tay đều tê rần. “Quả nhiên là luyện thể thuật!” y thốt lên.
Lâm Khinh khá hứng thú với người này, y muốn thử xem tác dụng của tinh huyết Bạch Cốt Long có giống như lời đồn đại không? Lâm Khinh nghĩ vậy liền dứt khoát bỏ chuỷ thủ, dùng chính thân thể đối chọi quyền đầu.
Tôn Kiến Nhất lúc này nhìn như chiếm thế thượng phong, dùng quyền bức Lâm Khinh phải liên tiếp lùi về phía sau, kì thực trong lòng hắn ta đang cực kỳ buồn bực.
“Con mẹ nó thằng nhóc gầy yếu này ăn gì mà khoẻ dữ!!! Ta đã luyện đến tầng thứ ba của thuật pháp Kim cương đoán thể thuật, lực tay ngang ngửa với yêu thú cấp hai, vậy mà không làm gì nổi một thằng nhóc còn chưa dứt sữa sao?” Nghĩ đến đây, Tôn Kiến Nhất liền quán chú linh lực vào cánh tay phải khiến nó phình to hết cỡ, mặt hắn trở nên rất dữ tợn, một quyền này vung tới chính là chiêu thức mạnh nhất trong Kim cương đoán thể thuật, Kim cương quyền!
Lâm Khinh nhìn gân xanh cuồn cuộn trên tay họ Tôn mà giật mình, vội nghiêm túc lại, y bấm niệm pháp quyết, rót linh lực vào cánh tay, rồi mới dám đón đỡ quyền này. “Rầm!” tiếng đụng chạm vang lên, Lâm Khinh bắn về phía sau. “Mạnh thật, mẹ nó chứ, tí thì gãy tay lão tử rồi!” Lâm Khinh vừa lầm bầm vừa lắc lắc cánh tay tê buốt.
Nhìn về phía Tôn Kiến Nhất, hắn còn thảm hại hơn!
Cánh tay phải của hắn ta chảy máu ròng ròng, thân thể vì kiệt sức mà thở phì phò, nhận thấy không làm gì được Lâm Khinh, hắn sảng khoái cười ra tiếng rồi mới cất lời: “Ta thua. Vị huynh đệ này, ngươi rất lợi hại!” Nói rồi hắn giơ ngón tay cái lên với Lâm Khinh.
Lâm Khinh không nói gì chỉ ôm quyền thi lễ. Thật ra y có đến bảy bảy bốn mươi chín cách để chiến thắng Tôn Kiến Nhất dễ dàng, nhưng Lâm Khinh không muốn bại lộ thực lực của mình nhanh quá, dù sao thì cũng phải để lại cho mình một đường lui chứ.
Chiến đấu xong Lâm Khinh dứt khoát nhảy xuống đài, lúc này ở dưới quảng trường bọn Tiêu Nam đều tản đi hết, chỉ còn một người mỉm cười đứng đó đợi y.
“Ngươi không đi xem đấu pháp mà đứng đây làm gì?” Vừa dứt lời Lâm Khinh đã thấy câu hỏi này hơi ngớ ngẩn.
Quả nhiên, nam nhân bật cười, véo véo má Lâm Khinh rồi ôn nhu nói: “Đợi ngươi…”
Lâm Khinh né má ra khỏi ma trảo của Lam Túc, bỏ qua cảm giác khác thường của bản thân, y kéo nam nhân sang lôi đài thứ hai để xem đấu pháp.
Hai người đi sang vừa lúc kết thúc một trận đấu, có vẻ như lần đấu pháp này khá kịch liệt, một góc lôi đài còn bị san bằng. Lâm Khinh nghe ngóng xung quanh thì ra là đấu pháp của hai đệ tử có tu vi Ngưng Mạch đại viên mãn, ở chung một phong, ngày thường cũng có chút xích mích nhưng môn phái cấm tranh đấu nội bộ. Hôm nay được dịp nên hai người đánh nhau đến người sống ta chết, cuối cùng một người thua nằm một đống, người kia thắng thảm chưa chắc có thể tiếp tục chiến đấu.
Ít đi một vài đối thủ đương nhiên Lâm Khinh càng mừng, y quay sang toét miệng cười với Lam Túc một cái làm nam nhân đứng hình. Tim đập thình thịch…
Lam Túc không hiểu thiếu niên đang cười cái gì, chỉ thấy nụ cười đó thật đẹp. Hắn cân nhắc hồi lâu mới cất tiếng hỏi: “Sang đây có gì hay chứ? Ngày mai mới đến vòng thứ hai… hay là chúng ta về động phủ đi!”
Lâm Khinh không hiểu phong tình ngắt lời ngay:
“Không được, sắp đến lượt của Tiêu Nam rồi, nãy ta nhìn thấy số của hắn là bảy lăm. Ta phải xem hắn có bị loại không chứ!”
Lam Túc câm nín, không muốn nói thêm bất cứ từ nào về cái tên Tiêu Nam kia nữa, hắn chỉ khẽ “ừm…” một cái rồi im lặng nắm lấy tay Lâm Khinh. Lâm Khinh cũng quen dần với hỗ động của nam nhân rồi nên không để ý đến nữa, ánh mắt tập chung lên trên lôi đài.
Đợi thêm vài lượt đấu pháp nữa mới đến lượt của Tiêu Nam.
Tiếc là trận đấu này chẳng có gì để xem, Tiêu Nam gặp phải đối thủ quá yếu, là một đệ tử còn chưa Ngưng Mạch. Hắn ta mới đánh ra vài đạo Phong nhận, chưa kịp lấy phi kiếm ra thì đối thủ đã chịu thua rồi.
Nhìn thấy trận đấu đã kết thúc, Lam Túc vui vẻ kéo Lâm Khinh đi về động phủ, Lâm Khinh muốn ở lại lắm, nhưng thấy sắc mặt không kiễn nhẫn của người kia thì đành nhượng bộ.
Vừa về tới nơi, Lam Túc đã kéo Lâm Khinh ngồi lên đùi, hắn vòng tay ôm ngang lưng Lâm Khinh,đầu dựa vào vai hắn.
Khi Lâm Khinh đang định giãy ra thì hắn thở dài rồi nói:
“Ta mệt quá… cho ta ôm một chút!”
Cái loại gì thế này? Cứ làm như người phải lên lôi đài chiến đấu là hắn không bằng ấy, Lâm Khinh cũng không biết nói gì với hắn nữa, nhưng cũng ngồi im để hắn ôm.