Đọc truyện Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay – Chương 23: Đại bỉ môn phái (P1)
Căn cứ vào những năm trước, đại bỉ dành cho đệ tử mới nhập môn chỉ có duy nhất một hạng mục, đó là đấu pháp. Hình thức bốc thăm một đấu một loại trực tiếp đối thủ. Nên về cơ bản, đại bỉ này chỉ tổ chức ngắn gọn trong vòng ba ngày.
Ngày đầu ngày thứ hai là vòng loại, ngày thứ ba bắt đầu chọn ra những người thắng cuộc ở vòng trước, tiếp tục rút thăm đối đầu. Cứ thế cho đến khi tìm ra người mạnh nhất.
Hôm nay ở quảng trường Huyền Phong môn tụ tập cơ hồ tất cả tu sĩ từ Ngưng Mạch kỳ đến Nguyên Anh kỳ của môn phái. Đệ tử thi đấu tất cả chỉ tầm hai trăm người, còn lại toàn là những người đến xem náo nhiệt.
Nhìn quảng trường đông nghịt người trước mặt, Lâm Khinh mới nhận ra một điều, cứ là con người, đều nhiều chuyện như nhau. Ngay cả Tu chân giới này, tu vi cao hay thấp, nhã nhặn hay anh tuấn hay ngày thường cao cao tại thượng thế nào thì lúc này đều đang ghé đầu thảo luận, ầm ĩ không khác gì một cái chợ.
Một vài nơi còn ngang nhiên lập nhà cái đặt cược thắng thua của đệ tử.
Đại bỉ cho đệ tử mới nhập sơn do vài trưởng lão Nguyên Anh kỳ và bốn vị phong chủ làm giám khảo, còn người chủ trì là đại trưởng lão Thẩm Hiên, người này có tu vi Luyện Hư trung kỳ.
Lâm Khinh nhìn lên chỗ ngồi của giám khảo thì chưa thấy một ai.
Ngày hôm nay Lâm Khinh mặc một bộ y phục đệ tử màu lam nhã nhặn, không rườm rà chi tiết, mái tóc được nam nhân giúp đỡ vấn cao gọn gàng chứ không buộc túm lên như thường ngày, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đi bên cạnh là Lam Túc mặc trường bào màu đen. Hắn rất cao lớn, anh tuấn, gương mặt lạnh lùng tỏ ý chớ người lại gần.
Khí tràng của Lam Túc quá mạnh mẽ, thành ra tổ hợp hai người rất thu hút ánh nhìn. Một số người còn công khai chỉ trỏ.
Lâm Khinh đi qua tình cờ nghe thấy hai vị nữ đệ tử kim đan kỳ thảo luận với nhau về Lam Túc, y bất chợt kéo áo nam nhân đi chậm lại để nghe ngóng.
“Gã áo đen kia là Lam Túc đúng không? Ta nghe nói hắn được nhận làm đệ tử thân truyền của Trưởng môn đấy”
“Chuyện đó thì môn phái ai chả biết, ta còn biết hắn không phải tham dự đại bỉ nhập môn nữa cơ!”
“Hả? Vì sao vậy?”
“Vì hắn đã Trúc Cơ chứ sao, mấy ngày nữa sẽ thi đấu cùng chúng ta đó.”
“Nghe nói người này thập phần thần bí, luôn luôn hành sự một mình.”
“Thiếu niên đi bên cạnh hắn là ai vậy nhỉ? Nhìn đáng yêu quá, đừng bảo là đệ đệ của Lam Túc đó nha.”
Lâm Khinh nghe đến đây thì câm nín, lôi nam nhân chạy một mạch, đến nơi thi đấu rồi mới dám dừng lại, Lam Túc nhìn gương mặt đỏ bừng của thiếu niên thì nổi lên ý xấu, sờ sờ vào tai y rồi nói:
“Tiểu Lâm Lâm ngoan, đạt hạng nhất đại bỉ rồi ca ca thưởng cho.”
Lâm Khinh nghe mà rùng mình, da gà nổi lên, y dùng ánh mắt khinh bỉ lườm người kia một cái. Rồi không thèm nói lời nào, phất tay rồi nhảy luôn lên đài, nơi tập chung các đệ tử mới nhập môn.
Vừa đi lên Lâm Khinh đã nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc, tất nhiên đều là những người cùng nhập môn với y.
Tiêu Nam, Ngâm Thiên Dự, Tần Ca và vài người khác đang đứng cùng một chỗ, Tần Ca nhìn thấy Lâm Khinh liền vẫy tay: “Lâm đệ, lại đây!”
Lâm Khinh bước tới thì thấy mọi người đang hàn huyên với vài người khác, y liếc sơ qua thì trừ Tiêu Nam mới gặp hôm trước tu vi không đổi, còn lại Ngâm Thiên Dự đã tấn cấp Ngưng Mạch sơ kỳ. Tần Ca thì khí tức Ngưng Mạch hậu kỳ khá ổn định, chứng tỏ tấn cấp cũng lâu rồi.
Còn lại mấy người kia Lâm Khinh cũng biết, Vũ Tinh Hà nhìn còn nhỏ hơn cả y, vậy mà tu vi cũng Ngưng Mạch trung kỳ.
Hai huynh đệ song sinh Phong Sơ tu vi Ngưng Mạch trung kỳ và Phong Cẩn Ngưng Mạch sơ kỳ, hai huynh đệ này rất tự nhiên chào hỏi Lâm Khinh.
Nữ hài Lý Thanh Liên thì trầm mặc đứng đó, tu vi nàng ta cũng đã Ngưng Mạch trung kỳ, nhưng có vẻ còn chưa ổn định.
Kỳ thật Lâm Khinh không ngạc nhiên lắm, vì mấy người này đều là đơn linh căn, tốc độ hấp thu linh khí của đơn linh căn cũng gấp đôi song linh căn là y, cho nên dù có không gian nhưng tốc độ lên cấp của y cũng chỉ ngang ngửa mọi người.
Hàn huyên một lúc, Lâm Khinh lại càng ngạc nhiên khi hai huynh đệ Sơ, Cẩn cũng ở hoả đan phong giống y, còn Vũ Tinh Hà, Lý Thanh Liên đều ở Thiên Kính phong.
Thiên Kính phong này Lâm khinh còn chưa đi qua lần nào, cả Kỳ phong nữa, y chỉ biết Kỳ phong chuyên về Phù Lục, Phù Văn và Luyện khí, Người phong này khá kín tiếng, pháp bảo và phù lục của họ là thứ mà tu sĩ nào cũng cần nên Luyện Phù sư hay Luyện Khí sư đi đâu cũng rất được hoan nghênh, thậm chí còn hơn cả Luyện Đan Sư.
Còn Thiên Kính phong thì thuộc hệ chiến đấu. Đệ tử bên này gần như bế quan tu luyện cả năm, nếu không bế quan thì đi lịch lãm, đây cũng là nơi tập chung toàn đệ tử tinh anh của môn phái.
Linh Sương phong thì khác biệt hẳn. Nơi đây tập chung toàn đệ tử thân truyền, đại trưởng lão và Trưởng môn. Đó chính là trụ cột của môn phái, ở phong đó tuỳ tiện lấy ra một người cũng đều là nhân trung long phượng.
“Lam Túc lại còn là đệ tử thân truyền của trưởng môn, thảo nào mà hắn lên cấp nhanh như vậy!!!”
Lâm Khinh nhìn xung quanh một vòng, quả đúng như Lam Túc nói, Có đến vài người đã là Ngưng Mạch đại viên mãn. Hi vọng Lâm Khinh không đen đủi bốc thăm vào những người này.
Bọn Lâm Khinh chờ đến tận giờ thìn mới thấy các trưởng lão lần lượt đến. Lúc này quảng trường đang ồn ào chợt im ắng lại.
Thì ra là đại trưởng lão Thẩm Hiên đã thi triển thuật pháp Cấm ngôn cho toàn bộ khán đài.
Thẩm đại trưởng lão mặc hoàng y, bên ngoài khoác trường bào đen, nhìn chỉ tầm bốn mươi tuổi, nhưng khí tràng rất mạnh, ông ta đứng đó đọc quy tắc đại bỉ, đọc xong thì phất tay giải trừ cấm ngôn cho mọi người.
Tiếng chuông từ trên đỉnh Linh Sương phong kêu liền chín tiếng ngân vang. Lúc này đại bỉ mới chính thức bắt đầu.
Một trưởng lão đứng ra hô to lần lượt nội quy:
“Tổng cộng có hai trăm đệ tử, dùng rút thăm quyết định đối thủ. Người thua, loại trực tiếp.”
“Các ngươi nên nhớ, chỉ có một trăm người chiến thắng đầu tiên sẽ trở thành nội môn đệ tử.”
“Nếu ai lọt tốp ba mươi sẽ được thưởng một viên đan dược cấp bốn trúc cơ đan.”
“Còn mười thứ hạng đầu, sẽ nhận được một pháp bảo phòng ngự Hoàng cấp sơ giai.”
“Nếu đạt hạng nhất, thì sẽ có một xuất tham gia Bí cảnh bốn trăm năm một lần của đại Tông môn vào sáu tháng sau.”
“Tất cả yêu thú đều không được phép mang sử dụng khi thi đấu.”
“Tuyệt đối không được giết chết đối thủ, trong khi quyết đấu, người nào rơi khỏi đài, người đó liền mất đi tư cách chiến đấu.”
“Sau mỗi vòng, các đệ tử sẽ có hai nén hương để khôi phục sức lực.”
Sau khi trưởng lão nói xong thì tất cả quảng trường đều ồ lên, hiển nhiên không ai ngờ người đứng đầu sẽ đạt được một suất vào Bí cảnh, phải biết là các đệ tử trúc cơ còn đang tranh nhau đến đầu rơi máu chảy đây. Canh nhiều thịt ít, ai chẳng biết suất vào chỉ có hai mươi, bây giờ còn phải nhường một suất cho đám hài tử lông mọc chưa đủ này.
Không để ý đến đám đệ tử đang thảo luận ầm ĩ, trưởng lão cho tất cả các đệ tử đứng ra rút thăm.
Có hai lôi đài dùng để chiến đấu. Lâm Khinh rút được số mười tám, lôi đài thứ nhất. Chưa đến lượt mình thi đấu nên Lâm Khinh cũng đi nghiên cứu đấu pháp của người khác.
Lúc này trên lôi đài thứ nhất là hai thiếu niên, một người cao gầy, mặt xương xương tu vi Ngưng Mạch trung kỳ chắp tay nói:
“Thiên Kính phong Quý Phàm, xin chỉ giáo!”
Thiếu niên còn lại khá nhỏ có gương mặt tròn xoe, tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ. Hắn cũng trả lễ: “Kỳ phong Mạnh Vũ, xin chỉ giáo!”
Thiếu niên này vừa dứt lời, trong tay đã xuất hiện một tấm phòng ngự phù, hắn hít sâu một hơi rồi bấm niệm pháp quyết đốt cháy tấm phù lục.
Phù vừa cháy hết, một quang tráo màu xanh liền xuất hiện trước mặt.
Khi đó, thiếu niên mặt tròn tên Mạnh Vũ mới vung tay ra, một cái vòng tay nạm linh thạch liền biến lớn, bay nhanh về phía Quý Phàm.
Thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng mà tránh thoát công kích từ vòng tay.
Cùng lúc này, Quý Phàm lật tay phải lên, một thanh phi kiếm hiện ra, không chờ Mạnh Vũ kịp phản ứng, phi kiếm đã đâm đến trước mặt, quang tráo không chịu nổi một kiếm liền nứt vỡ, Mạnh Vũ thấy vậy thân thể chợt phát lạnh, da gà nổi lên, liền vội vàng la lớn: “Ta nhận thua!!!”
Lúc này thiếu niên tên Quý Phàm mới bình tĩnh thu tay lại, trên gương mặt lại không hề có chút kiêu căng nào, mặc cho xung quanh lôi đài tràn đầy tiếng hô hào, kêu la.
Trưởng lão mặc kệ sự ầm ĩ của các đệ tử, bình tĩnh đứng ra hô: “Trận thứ hai.”
Trận thứ hai này còn nhanh gọn hơn trận đấu đầu tiên, một nữ đệ tử Ngưng Mạch hậu kỳ tên Phí Linh không tốn chút sức lực nào đã dùng Hoả Thần thuật doạ cho một thiếu niên mới vừa Ngưng Mạch sợ đến mức ngồi bịch xuống đất, chưa kịp thi đấu gì đã vội nhận thua.
Trận thứ ba là Tần Ca, đối thủ của hắn ta lại là một đệ tử Ngưng Mạch kỳ đại viên mãn tên là Dư Bân, gã này tầm khoảng mười bảy tuổi, khá to con.
“Không biết hôm nay hắn bước chân nào ra đường mà xui xẻo vậy, giờ chỉ có tự cầu phúc thôi, người anh em!” Lâm Khinh mặc niệm cho hắn một câu.
Nhưng trái với dự đoán của Lâm Khinh, ngay từ lúc lên đài, Tần Ca đã rất bình tĩnh.
Họ Dư dùng pháp bảo là một thanh đao, là Linh cấp cao giai pháp bảo, còn chưa đạt đến cả Hoàng cấp nữa, đây chỉ là pháp khí bình thường cho tán tu cấp thấp dùng. Không so sánh với mộc kiếm đạt đến Hoàng cấp cao giai của Tần Ca được.
Mới đầu gã ta còn vênh váo, tự đắc kêu: “Vị huynh đệ này, nom ngươi nhỏ bé thế kia, cẩn thận ta lỡ tay một cái thì ngươi đi đời. Biết điều thì nhận thua đi, đợi năm sau hẵng tới!”
Tần Ca không nói lời nào, quán chú linh lực vào mộc kiếm rồi xông tới.