Bạn đang đọc Ta Xuyên Đến Ngược Văn – Chương 54: Học Xá Chữ Thiên
Editor: Yuu
Hai người nói chuyện một hồi, học xá chữ thiên đã ngay trước mắt.
Vừa vặn thấy thuộc hạ của Kỳ vương từ trong phòng đi ra, hai bên sửng sốt nhìn nhau, người kia lại đây chào, “Lạc Quân đến rồi, tới tìm Ngũ gia sao ?”
Người này Lạc Trăn biết, là thống lĩnh Cố Uyên.
“Cố thống lĩnh, sao ngươi lại tới đây?” Nàng kinh ngạc hỏi, “Phán Cung không phải có quy củ, học sinh ở Đông Tây Đài Quán không được mang theo cấm vệ của phủ sao? Bốn Thính Phong vệ canh giữ ở đây, vẫn là Liễu Tế Tửu ngoại lệ cho phép đấy .”
Sắc mặt Cố Uyên trầm xuống, “Ngũ Gia vừa tiếp nhận cấm vệ Phán Cung, mấy ngày nay có chút bất ổn…” Hắn nói tới đây liền ngừng, đổi đề tài.
“Ngũ Gia vừa ăn sáng, Tam gia cũng ở đây.
Lạc Quân có cần ta bẩm báo một chút không?”
Lạc Trăn vốn muốn đi vào luôn, vừa nghe Sở Vương cũng ở đó, bước chân liền dừng lại .
“Tam gia cũng ở đây sao? Chắc hẳn có chuyện trọng yếu cần thảo luận, ngày khác ta lại đến..”
Nàng thò tay lấy áo choàng trong tay tiểu Hà, đưa cho Cố Uyên, “Không có gì chuyện gấp gáp lắm, đến trả áo thôi.
Ngươi thông báo cho Ngũ gia một tiếng là được.”
Cố Uyên nhận lấy áo choàng, còn chưa đáp lời, cánh cửa bên trong đã cót két mở ra.
“Động tĩnh lớn như thế, chúng ta đã sớm nghe được .” Sở Vương Chu Tầm đứng ở bên cửa sổ, lãnh đạm nói, “Ta cùng Lão Ngũ nói xong rồi.
Lạc Quân đến vừa lúc, ta có lời muốn nói với ngươi.
—— vào đây nói chuyện.”
Lúc đầu Lạc Trăn còn thấy ngạc nhiên, mình với hắn có gì để nói chứ .
Nàng vào học xá, đứng cạnh Sở Vương Chu Tầm, hành lễ với Kỳ vương đang ngồi trên giường, Chu Tầm tùy ý nhắc sắp tới tháng ba, Tết Thượng tị, chính là ngày náo nhiệt nhất ở kinh thành vào mùa xuân, dân chúng trong thành đều hẹn nhau đi đạp thanh, vui vẻ vô cùng, Phán Cung cũng sẽ đóng của một ngày.
Yuu: *Tết Thượng tị hay còn gọi là Tết Thanh minh đó nha cả nhà*
Sau khi miêu tả cảnh náo nhiệt của Tết Thượng tị xong, Sở Vương im lặng, mang theo thần sắc mơ hồ nhìn Lạc Trăn.
Lạc Trăn ngẩn người, lập tức hiểu ra.
Thì ra là vị này ngại mất mặt, sợ đưa bái thiếp lại bị công chúa cự tuyệt, nên mới thông qua mình để mời công chúa.
Nàng nghĩ ngợi, trả lời, “Lại có chuyện thú vị vậy sao.
Ta trở về sẽ báo cho công chúa.
Công chúa rất thích nào nhiệt, khó có được ngày vui như vậy, công chúa chắc chắn sẽ đi thôi.”
Thấy nàng nói như thế, thần sắc Chu Tầm mới hòa hoãn, hiện lên chút ý cười.
“Cứ quyết định như vậy đi.
Buổi sáng đó, tiểu vương phái xe ngựa, ở ngoài của Phán Cung chờ công chúa.”
Lạc Trăn vui vẻ gật đầu, cười trả lời, “Vậy thì đa tạ Tam gia.
A đúng rồi, quý phủ cần phải tìm một cái xe lớn chút nhé.
Đến lúc đó ta làm bạn công chúa cũng đi cùng, hơn nữa Tam gia người cao ngựa lớn , xe nhỏ chắc không ngồi được đâu.”
Chu Tầm: “…”
Hắn cả giận nói, “Tết Thượng tị, công chúa đi là được rồi; ngươi đi theo để xem náo nhiệt sao?!”
Lạc Trăn hiện lên tia kinh ngạc cùng thần sắc thất vọng, “Thì ra Tam gia không có ý mời ta cùng đi à?”
Nàng ủy khuất xòe tay, “Ban đầu nói, công chúa có tiểu thần cùng, thì hơn phân nửa sẽ tham dự Tết Thượng tị, ra ngoài thành yến ẩm đạp thanh.
Nếu tiểu thần không đi, công chúa…!không chắc sẽ đi đâu…”
Chu Tầm: “…”
Chu Tầm nghẹn khí xoay người sang chỗ khác, nhìn Chu Hoài quát một tiếng, “Lão Ngũ! Ngươi ngồi đó cũng không nói gì, mặc cho Lạc Trăn làm càn sao?!”
Chu Hoài để sách trong tay xuống, kinh ngạc lại vô tội ngẩng đầu lên,
“Thì ra là Tam Ca không có ý định mời Lạc Quân đi Tết Thượng tị đối ẩm đạp thanh sao? Không biết nàng làm sai cái gì, chọc giận tới Tam ca, phạt nàng ngày Tết phải ở lại Phán Cung lẻ loi một mình? Aizz, bất luận là nguyên nhân gì, đệ đệ ở đây thay nàng bồi tội với Tam ca.”
Chu Tầm: “…”
Chu Tầm căm tức nhìn đệ đệ, thở sâu, đưa tay đè gân xanh nhảy lên trán.
Lúc hai bên đang giằng co, rốt cục Chu Hoài cũng đưa ra được biện pháp giải quyết.
“Tam ca nếu cảm thấy xe ngựa ngồi ba người quá chật, ” hắn lật một trang sách thản nhiên nói, “Kỳ Vương phủ có thể đưa thêm một chiếc xe nữa.”
Hai mắt Chu Tầm tỏa sáng, cơ hồ muốn vỗ tay.
“Cứ làm như vậy đi! Lão Ngũ phái thêm một chiếc xe ngựa nữa chở Lạc Trăn đi!”
Trong Lòng Lạc Trăn có chút kinh ngạc, nhanh chóng liếc mắt sang Chu Hoài đang yên lặng đọc sách.
—— Ngũ Gia, quên những gì lần trước ta nói với người rồi sao ?
—— hai người bọn họ, không thể riêng với nhau được!
Khóe miệng Chu Hoài câu lên, đáp lại bằng một ánh mắt an tâm.
Trong lòng Sở vương nghĩ chuyện đã xong, cảm thấy mỹ mãn, ý cười tràn ra khỏi khóe miệng, ở trong phòng thêm một lát, rồi liền cáo từ.
Lúc sắp sửa ra ngoài, hắn bỗng nhiên quay đầu, chỉ vào Chu Hoài, nói với Lạc Trăn một câu.
“Tính tình Lão ngũ như thế nào, ta làm ca ca nên biết.
Nếu là dựa vào tính cách yếu mềm dễ động lòng của đệ ấy, cáo mượn oai hùm, mượn quyền thế thân vương, làm việc bất chính thì đừng trách ta không nể mặt.” Dứt lời không đợi trả lời, lập tức đi ngay.
Lạc Trăn bị nói, nửa ngày chưa hồi phục được tinh thần.
“Có ý gì?” Nàng đi đến bên giường ngồi cạnh Chu Hoài, buồn bực hỏi, “Tam gia nói ta à? Nói ta mượn quyền thế thân vương của ngài, cáo mượn oai hùm? Ta làm cái gì chứ?”
Chu Hoài tiện tay gấp sách lại, bỏ vào trong tay áo, trấn an nói, “Đừng để trong lòng.
Tam ca có hiểu lầm thôi.
Sáng nay hắn tới tìm ta, là vì muốn chỉnh đốn lại chuyện cấm vệ còn dư lại của Lục đệ mấy ngày trước thôi”
Lạc Trăn giờ mới hiểu được.
“Nghe nói mấy ngày trước, ngươi xử một tên cấm vệ…!Hắn cho là ta khuyến khích ngươi làm à ?”
Chu Hoài ngô tiếng, “Ủy khuất cho ngươi rồi.
Mới vừa rồi ta đã nói, đó là chủ ý của ta, nhưng huynh ấy không tin, chỉ vào mũi quở trách ta một trận.”
Lạc Trăn giật mình, đây mới gọi là “Giả làm thật khi thật cũng giả” .
Nàng càng nghĩ càng buồn cười, phốc một tiếng vui vẻ, “Được , Ngũ Gia, đừng có nghe mấy lời Tam gia nói, hắn cảm thấy ngươi giúp ta che giấu đấy.
Lại nói , Tam gia nghĩ như vậy, kỳ thật không chỗ xấu.”
“Đối với ta không có chỗ xấu, nhưng người thì không khẳng định.” Chu Hoài nghĩ ngợi, lại bỏ thêm một câu, “Sắp tới làm việc thu liễm chút.
Đừng chọc giận tới Tam ca”.img
“Được rồi được rồi, ta biết chừng mực.” Lạc Trăn chẳng hề để ý đứng dậy, “Mới đây Văn tiểu cữu nhà ngươi đến trường lại rồi, lúc gặp mặt ta còn chào hắn đấy.”
Chu Hoài nhớ tới cảnh tượng mấy ngày nay ở Đông Đài Quán liền cảm thấy đau đầu, “Ngươi đừng nói nữa.
Gặp mặt không nói một lời nào, Văn tiểu cữu hỏi cũng chẳng đáp, ngươi chào một cái đã đi mất, quy củ Đông Lục chúng ta không như thế.”
Lạc Trăn ha ha cười lên.”Đừng có yêu cầu cao, ta với hắn cũng đâu có gì để nói chứ.”
Nếu Sở Vương đã đi , nàng cũng không vội rời đi, nàng đi ra gian ngoài lấy áo choàng trong tay Cố Uyên, tự tay giao cho chính chủ.
“Cái áo choàng này là cái áo làm bằng da lông con hồ ly ta bắn được ở Bắc Uyển sao?”
Lạc Trăn bày áo choàng ra giường,sờ bộ lông đỏ tươi, dương dương đắc ý khoe khoang nói, “Ta liếc một cái, liền biết nhất định là đồ tốt.
Nay mặc lên người quả là không sai.”
Khóe miệng Chu Hoài mang theo ý cười dịu dàng, cũng đưa tay sờ sờ tấm áo: “Quả thật không tệ.
Mặc vào ấm áp cực kì, màu sắc lại thuần khiết.”
Lúc hắn nói chuyện, Lạc Trăn sờ tấm áo, nhịn không được dùng lực lướt một đường, trực tiếp lướt đến hơn một nửa chiếc áo, không lưu ý, đầu ngón tay hai người đụng phải nhau.
Đầu ngón tay ấm áp vừa chạm vào đã cách ra, Lạc thì không cảm thấy gì, Chu Hoài lại như là bị phỏng, vội vàng đem tay rụt trở về.
Lạc Trăn vốn không cảm thấy thế nào, nhưng Kỳ Vương lại phản ứng như thế, thành ra cũng khiến nàng không được tự nhiên.
Nàng lại ngồi trong chốc lát, rồi đứng dậy cáo từ.
Gần lúc cáo biệt, nàng thật sự không yên lòng, vẫn là hỏi một câu,
“Tam gia phái một chiếc xe ngựa, phủ Kỳ vương một chiếc xe ngựa, tổng cộng hai chiếc xe bốn người, Tam gia chắc sẽ tìm lý do đuổi ta qua xe của người , đến lúc đó còn chẳng phải Tam gia cùng công chúa vẫn ở chung sao? Trai đơn gái chiếc, củi khô lửa bén, vạn nhất Tam ca của ngươi không kiềm chế được…”
Chu Hoài chỉ nói bốn chữ, “Không ngại.
Yên tâm.”
…
Tháng ba, Tết Thượng tị.
Bờ sông ngoài thành, vạn họ tắm rửa, đạp thanh yến ẩm.
Mười dạm trên thượng du, theo lệ cũ, đã sớm lấy lụa đỏ bao quanh khu bực có phong cảnh đẹp nhất, chỗ sông bàng phẳng, để cho nhóm quý nhân ở kinh thành sử dụng.
Hôm nay Sở Vương có ý muốn đưa Tuyên Chỉ đi trước , đến một chỗ có Đào Lâm rất đẹp.
Yuu: *Đào Lâm: chắc là rừng đào á mọi người*.
Buổi sáng vào giờ Thìn, mặt trời đã lên, ánh nắng ấm áp chiếu lên người.
Sở Vương y theo ước định, quả nhiên ở ngoài cửa chính của Phán Cung chờ.
Không bao lâu, chỉ thấy xe của Kỳ Vương chậm rãi lái tới, cũng đứng ở cửa Phán Cung.
Lại qua không lâu, Lạc Trăn bồi Tuyên Chỉ, hai người từ trong cửa lớn của Phán Cung đi ra.
Sở Vương thấy Kính Đoan công chúa mặc y phục lộng lẫy xinh đẹp bước tới, sự vui vẻ trên mặt không sao giấu nổi, nhảy từ trên xe xuống, đi qua nghênh đón.
Chẳng qua, Lạc Trăn kiên trì cùng công chúa ngồi trên xe ngựa thì sắc mặt Chu Tầm đen lại, mây đen giáng đầy đầu
Nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Chu Hoài đang ngồi trong xe ngựa của phù Kỳ vương, ý bảo hắn lại đây, rước cái tiểu tổ tông này rời đi..