Bạn đang đọc Ta Xuyên Đến Ngược Văn – Chương 53: Người Ở Trong Nước
Editor: Yuu
Vài tên cấm vệ đang canh ở Phán Cung thấy có chuyện không thích hợp liền lập tức chạy lại, một người trong đó đang muốn nhảy xuống nước, tên cấm vệ bên cạnh đã vội kéo tay áo hắn.
“Hãy khoan !” Tên cấm vệ kia thấp giọng nói, “Nhìn cho rõ ràng , đây chắc chắn là thiên kim nhà ai rơi xuống nước.”
Tên cấm vệ kia rùng mình, vội vàng lui về phía sau hai bước, cẩn thận nhìn bóng người đang giãy giụa dưới nước.
Kia rõ ràng là một nữ tử trẻ tuổi.
Mơ hồ không rõ mặt, nhưng chỉ dựa vào quần áo, vật trang sức, liền có thể biết được đây chắc là một quý nữ nào đó.
Mấy năm trước, ở Phán Cung cũng từng xảy ra chuyện quý nữ rơi xuống nước.
Lúc ấy, cũng bị thủ vệ canh gần đó phát hiện .
Tên đó thật thà chất phác không nghĩ ngợi nhiều, nhảy xuống nước cứu sống quý nữ ấy .
Có không ít học sinh đi qua đã thấy.
Bất quá hai ba ngày sau, phát hiện tên cấm vệ và quý nữ đó ngủ với nhau, mất trong sạch, chuyện đó gây ồn ào cả hai quán.
Không mấy ngày sau, quý nữ đó liền thôi học, huynh trưởng của nàng ta đích thân đón về, toàn bộ hành trình không nói một lời.
Sau này truyền ra tin, nói quý nữ đó đã cạo đầu xuất gia.
Tên cấm vệ có lòng cứu người kia, ngược lại là được ban thưởng.
Nhưng không qua hai tháng, bị người chặn trong hẻm, đánh gãy chân.
Gãy chân, thì không thể làm công sự ở Phán Cung được nữa.
Tên cấm vệ què đó đành lui về quê.
Chuyện này cứ vậy mà qua đi.
Đông Tây Đài quán, ngoại trừ những người đã tốt nghiệp, trong quán không ai nhắc lại nữa.
Nhưng mấy trăm cấm vệ thủ ở Phán Cung, không ai quên.
Tên cấm vệ chuẩn bị cứu người bị nhăn lại kia sợ hãi, khẩn trương đến mức nói lắp.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta…!Chúng ta phải làm sao đây?”
Hai tên cấm vệ thảo luận một chút, cuối cùng nhất trí.
“Không phát hiện có người rơi xuống nước, cùng lắm sẽ bị trị tội, phạt bổng đánh côn.
Nhảy xuống cứu người, công việc tốt ở Phán Cung sẽ mất.
— coi như không nhìn thấy, trở về cửa hông tiếp tục canh gác thôi!”
Lúc Lạc Trăn chạy vội tới đây, người trong nước đã gừng giãy giụa, không có phản ứng gì .
Tóc dài rải rác nổi lên trên mặt nước, làm người ta thấy phải giật mình.
Lạc Trăn chỉ nhìn theo chiều dài của mái tóc, liền biết không phải Tuyên Chỉ.
Hòn đá trong lòng mới được thả xuống, lập tức lại vặn chặt .
Nàng cởϊ áσ choàng, ném xuống đất, cột lại tay áo, lộ ra y phục màu tím khói ở trong, thở sâu, nhảy xuống nước.
…
Chờ Lạc Trăn kéo được người lên bờ đã có rất nhiều người vây lại xem.
Nữ tử đó đã sớm hôn mê bất tỉnh, Lạc Trăn thấy còn hơi thở, còn cứu được, không kiên nhẫn đuổi hết người xung quanh đi, để nữ tử đó nằm thằng trên cỏ, hai tay khép lại, hung hăng làm một ép vào lồng ngực, sau một lát, lại dùng lực ép một cái.
Người xem bên cạnh nghị luận không ngừng.
Có người nhìn một lát, nhận ra nữ tử kia, kinh ngạc kêu lên, “Ai nha, đó không phải là thiên kim của Mục tướng sao? Chậc chậc, hồng nhan bạc mệnh.”
Lúc này có mấy cái người quen đã chạy đi tìm Mục Tử Ngang.
Qua một khắc đồng hồ, tất cả học sinh ở Đông Đài Quán không về học xá, cũng đều chạy tới đây .
Sở Vương Chu Tầm chạy tới thì thấy đầy người đang vây quanh cái ao, mọi chỉ trỏ, lúc này mới phân phó thống lĩnh cấm vệ quân Hoàng Mục, lấy roi cùng gậy gộc đến đuổi người.
Mục Tử Ngang tái mặt chen qua đám người, thấy người nằm đó quả thật là muội muội Mục Hiển Quân, hốc mắt đỏ lên, tiến đến muốn ôm người.
Lạc Trăn đẩy hắn ra.
“Chớ có nhiều chuyện! Ta đủ bận bịu rồi .” Nàng giận dữ gạt một lọn tóc ra sau tai, hai tay dùng lực, lại ép thêm một lần.
Mục Hiển Quân vẫn như cũ không nhúc nhích nằm trên mặt đất, không còn sinh khí.
“Sách!” Nàng khó chịu cắn cắn môi dưới, rốt cuộc không để ý tới người bên ngoài nghĩ như thế nào, niết mở đôi môi trắng bệch của Mục Hiển Quân ra, lại gần độ một hơi.
Mục Tử Ngang hóa đá tại chỗ.
“Ngươi! !” Hai mắt hắn đỏ lên, nhào qua liền muốn động thủ, “Hiển Quân đã như vậy , ngươi còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Họ Lạc ngươi — “
Chu Hoài ở bên cạnh dùng lực kéo lại Mục Tử Ngang.
“Bình tĩnh chút!” Hắn trầm giọng nói, “Lạc Trăn đang dùng phương pháp cứu người của phương Tây.
Ta từng đọc qua trong «Hải ngoại dị văn chí» .”
Lúc bọn họ đang lôi kéo nhau, Lạc Trăn đã làm được vài lần, tính toán một chút, lại độc ác ép lên lồng ngực.
Một ngụm nước từ miệng Mục Hiển Quân phun ra.
Nguyên bản người còn đang hôn mê, lại bắt đầu ho khan kịch liệt.
Đám người vây quanh cũng kịch liệt hô to, “Oa !” “Vậy mà cứu được rồi !”
Lạc Trăn nâng người lên, độc ác đánh ở phía sau lưng, Mục Hiển Quân lại liên tục ho ra nước.
Sau một lát, Mục Hiển Quân chậm rãi mở mắt ra.
Mục Tử Ngang đi vọt qua, đem áo choàng bọc cả người muội muội lại, hỏi nàng làm sao mà rớt xuống nước.
Mục Hiển Quân nâng mắt, nhìn Lạc Trăn, lại nhìn ca ca nhà mình đang lo lắng, thở dài, đem đầu xoay đi, từ đầu đến cuối trầm mặc không biết nói gì.
Lạc Trăn thấy rõ ràng, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ.
Vị Mục cô nương này may mắn nhặt về một cái mạng, phản ứng lại kỳ quái như thế —
Không phải là nhảy xuống nước tự sát chứ?
Đang lúc trầm tư, trên người bỗng nhiên ấm áp, một kiện áo choàng màu đỏ đã khoác lên người nàng.
“Nơi này không sao.
Ngươi cũng nhanh chóng về học xá đi, dùng nước nóng tắm rửa, đừng để bị cảm.” Chu Hoài chăm chú nhìn Lạc Trăn, nhắc nhở một câu, “Đừng chỉ lo cho người khác, ngươi cũng ướt hết cả rồi”.
Lạc Trăn lúc này mới ý thức được cái lạnh, toàn thân đã bắt đầu run lên .
Tuyên Chỉ tới chậm một bước, lúc này mới được tin đang tức tốc chạy tới, từ xa liền nhìn thấy Lạc Trăn đang ướt đẫm ở đó, tuy rằng đang choàng áo choàng, nhưng y phục ướt đẫm lại dính vào người, phô ra hoàn toàn dáng người của Lạc Trăn.
Bên cạnh, cũng không có biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chăm chú lại trên người nàng.
Tuyên Chỉ đi qua, dùng thân thể ngăn mấy ánh mắt đang nhìn đó, lấy y phục của Lạc Trăn ném đầy dưới đất, che trên người nàng, trách mắng, “Người đã không sao, ngươi còn ở đây làm gì, muốn bị bệnh à? Còn không theo ta trở về!”
Lạc Trăn mặc lại y phục, choàng áo choàng, đi theo sau lưng Tuyên Chỉ, bỗng nhiên kêu, “Ai, A Chỉ muội muội.”
Tuyên Chỉ từ lúc mười hai tuổi đã được phong làm vương tử, từ lúc đó đã không nghe Lạc Trăn gọi như thế nữa .
Nàng xoay người liếc Lạc Trăn một chút, “Sao lại kêu ta như vậy? Vừa rồi nhảy xuống nước làm đầu óc hồ đồ rồi sao ?”
Khóe môi Lạc Trăn câu lên, phát ra ý cười từ đáy lòng, “Không có gì, chính là muốn gọi người như vậy một chút.
A Chỉ muội muội, chuyện đã qua, vậy thì là quá khứ.
Ta không bận tâm nữa, sống rất vui vẻ nha.”
Tuyên Chỉ nghe không hiểu gì, “Chuyện gì đã qua? Ngươi đang nói cái gì? Ta thấy ngươi chắc chắn là nhảy xuống hồ nước lạnh , đầu óc bị hỏng rồi.
Trở về phải nhanh chóng tắm nước nóng thôi.”
Lạc Trăn không nói tiếp .
Đầu xuân se lạnh, nàng đi cạnh Tuyên Chỉ về học xá, một bên phát run, một bên nói chuyện bằng khẩu âm của rể con Mạt Lăng Đô.
Trở về trong học xá, nàng phân phó người chuẩn bị nước, lúc cởi dây áo mới bất giác sờ lên áo choàng trên người.
“Sao lại mặc áo choàng của Ngũ gia về rồi.”
…
Đầu xuân, nhảy xuống nước cứu người, lại mặc quần áo ướt sũng đi đường, tuy nói thân thể tốt; vẫn sẽ bị nhiễm phong hàn.
Thống lĩnh Uông Chử canh giữ ở học xá, mắt mở trừng trừng nhìn thấy Lạc Quân bốn năm ngày không thấy đang lắc lư ra khỏi học xá, cái mũi đỏ rực, trong ngực ôm mười tám tấm khăn mùi xoa lau mũi, vùi đầu ở thủy tạ cho cá ăn.
Cứ mỗi lần hắt xì lại làm cá chạy mất.
Chờ nàng đỡ ốm hơn , thì mấy con cá khỏe mạnh trong thủy tạ cũng chả còn lại mấy con.
Đương nhiên, nàng không hề biết điều này.
Tiểu Hà được Tuyên Chỉ phân phó, cách mỗi một ngày chạy sang Hoa Điểu thị một lần, chọn lựa mấy con cá giống như vậy, lúc không ai chú ý thả lại vào trong bồn, lại vớt mấy con cá chết nổi trên mặt nước ra.
“Trong lúc nàng ấy rảnh rỗi, muốn cho cá ăn, thì cứ để nàng làm.
Mua thêm mấy con cá, chả lẽ ta lại không có.”Tuyên Chỉ bình tĩnh phân phó nói.
Bốn gã Thính Phong vệ canh gác ở học xá, mỗi ngày phải ăn canh cá đã sắp không chịu nổi.
May mà không mấy ngày nữa, Lạc Trăn sẽ khỏi bệnh .
— Rốt cuộc nàng cũng có thể ra ngoài phóng túng rồi .
Trong lúc dưỡng bệnh, Kỳ Vương nghe được tin, phái người đưa thuốc đến hai lần.
Còn áo choàng của hắn, Lạc Trăn lại muốn tự mình đưa đi trả.
…img
Thân vương học ở Đông Đài quán, đều ở trong học xá chữ thiên.
Bất quá bọn họ cũng rất ít khi ngủ lại học xá.
Lạc Trăn đến Đông Đài Quán nửa năm , ngoại trừ lúc thi cuối năm, mới thấy họ ngủ lại, còn bình thường thì đều học ngoại trú giống như Sở vương cùng Kỳ vương..
Nhưng mấy ngày nay Chu Hoài lại không có về phủ.
Thính Phong Vệ cho biết, hoàng đế tự mình chia một nửa cấm vệ ở Phán Cung cho Sở vương, một nửa cho Nghiệp vương.
Nếu trong Phán Cung có chuyện gì thì cần phải nhận được sự đồng ý của hai người này.
Nay Nghiệp Vương không còn, Kỳ Vương liền được thống lĩnh một nửa cấm vệ tiếp tục làm công sự dở dang của Nghiệp vương.
Mấy ngày trước Mục tiểu thư rơi xuống nước, cấm vệ trực ngày hôm đó, đúng lúc là người dưới trướng Nghiệp vương, nay là dưới trướng Sở vương.
Kỳ Vương mấy ngày không trở về vương phủ, ở lại Phán Cung để tra xét sự việc lần này.
“Nghe nói là đã sớm nhìn thấy Mục tiểu thư rơi xuống nước , sợ bị liên lụy, cố ý giấu diếm không báo.”
Tiểu Hà ôm áo choàng, đi theo Lạc Trăn đi qua con đường đá xanh, đến học xá chữ thiên, trên đường đi đã nhỏ giọng bấm báo tin tức cho nàng.
“Kỳ Vương điện hạ trước đã cố hỏi rõ tên cấm vệ đó nhưng không được, nên kêu tất cả các cấm quân đi giáo trường đứng, kéo luôn người kia ra đó, trước mặt mọi người đánh 100 trượng.
Nghe nói đánh tới bảy tám mươi trượng thì người không còn thở nữa, dùng một cái chiếu rơm, quấn người máu thịt be bét làm Liễu Tế Tửu sợ xanh mặt.”
Lạc Trăn hít một hơi khí lạnh, Khó tin được việc này là do Kỳ vương ngày thường có tính cách ôn hòa làm ra .
Nhưng cẩn thận nghĩ, vẫn là nói, “Đáng chết.”
Tâm sự editor:
Yuu: *Uhmm vẫn là tui đâyy.
Tại sợ chuyển nhà hong edit kịp nên tui gõ bằng đt luôn.
Rảnh là tui làm á, thấy tui siêng không ^^.
Nhưng mà cũng may là edit xong để post trong tuần này luôn nè nên là có lỗi sai gì thì cứ cmt tui sửa nha.
Sang tuần tui lên trường lần đầu tiên.
Bỡ ngỡ quá mọi người ạ.
Tuy là sinh ziên rùi nhưng tui vẫn yếu đuối lắm Ọ Ọ.
Mà tui hay tâm sự vậy mong là hong phiền đến các bạn độc giả nha.
Cảm ơn rất nhiều*..