Bạn đang đọc Tà Vương Độc Sủng Thứ Nữ Vi Hậu: Chương 16: Đêm Khuya Quỷ Dị !
Bầu trời đêm khuya tĩnh lặng, Lãnh Nguyệt cùng Hạ Lan Lãnh Xuân đã tắt đèn đi ngủ.
Gió đêm chầm chậm lay động cành cây bên cửa sổ, tiếng xào xạc trong đêm yên tĩnh lộ vẻ quỷ dị. Khơi dậy, Lãnh Nguyệt nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt mà ngủ, đột nhiên mở hai tròng mắt, tập trung yên lặng nghe.
Lãnh Nguyệt đã từng quen thành phố hiện đại ồn ào ầm vang, mở ở thời đại vũ khí lạnh này, đêm khuya tĩnh mịch một chút động tĩnh cũng càng rõ ràng.
Khi âm thanh khác thường từ cửa sổ truyền đến, Lãnh Nguyệt đã rất nhanh phủ thểm áo ngoài, nương theo ánh trăng bên cửa sổ, nàng nhìn thấy rõ ràng ống trúc nhỏ tròn phá cửa sổ mà vào, khói xanh lượn lờ theo ống trúc được thổi vào trong phòng.
Thấy vậy, Lãnh Nguyệt lập tức nín thở, loại tạp kỹ này nàng mặc dù chưa tự mình trải qua, nhưng là hiểu rõ chuyện này chỉ sợ cũng là *** dược trong truyền thuyết.
Híp con mắt, Lãnh Nguyệt nhìn thoáng qua Hạ Lan Lãnh Xuân đang ngủ say trên một nhuyễn tháp khác, rất khó tưởng tưởng, ở trong Hạ Lan phủ, thế nhưng còn có người dám cả gả gây án? !
“Đại ca, ổn cả rồi ! “
Giữa bầu không khí tĩnh mịch, người ngoài cửa đè thấp giọng nói.
“Làm sạch sẽ chút, đây chính là món mua bán lớn ! “
Nháy mắt giọng nói hạ xuống, liền nghe được tiếng cánh cửa bị đẩy ra. Việc đã đến nước này, Lãnh Nguyệt chỉ có thể nhanh chóng đứng dậy, nàng cũng không thể gửi gắm hy vọng cho người ngoài.
Chân trần trốn ở đằng sau cánh cửa, trong tay Lãnh Nguyệt giơ ghế tròn lên, khi đang chờ địch nhân mở cửa phòng ra có thể ra sức đánh, sự tình xoay mình chuyển cấp hạ . . . . . . .
Cửa phòng mở một chút, Lãnh Nguyệt tức thì nắm chặt chân ghế trong tay. Nhưng mà, một chút tiếng động khác thường vang lên cùng với tiếng vật rơi xuống đất, làm cho trong mắt Lãnh Nguyệt hiện lên ánh sáng lạnh.
Đứng ở phía sau cửa một hổi lâu, cửa phòng lại như cữ đứng ở trạng thái nửa mở, ngoài cửa cũng không truyền đến bất kì thanh âm gì. Đợi khi bốn phía hết thảy lại khôi phục sự yên tĩnh, một tay Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng giật lại cánh cửa, đề phòng thò đầu ra.
Ti — —
Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt làm cho Lãnh nguyệt hít một hơi lạnh, hai hàng lông màu nhăn chặt nhìn chằm chằm hai nam tử nằm trên đất hai mắt mở to, chết không nhắm mắt, mà máu tươi đang từ cổ hai người róc rách chảy ra.
Là ai giết bọn họ?
Ngừng thở, Lãnh Nguyệt muốn bước ra cửa phòng, trên nóc nahf lại truyền đến tiếng đánh nhau !
“Người nào?”
Lãnh Nguyệt bước nhanh đến chỗ trống trước cửa phòng, xoay người nhìn về phía nóc nhà, dưới khoảng không tối đen như mực, trên nóc Nhã hiên vốn không tính là cao, đang có hai nam tử cấp tốc giao thủ.
Bởi vì tốc độ hai người quá nhanh, Lãnh Nguyệt căn bản thấy không rõ dung nhan hai người bọn họ, nhưng từ thân hình thon dài hai người, nàng căn bản có thể khẳng định nàng chưa bảo giờ gặp qua!
Hai người đánh nhau không đếm xỉa đến câu hỏi của Lãnh Nguyệt, ánh chớp lửa trong lúc đó đã trên trăm chiêu, tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, quanh thân hai người cũng cuốn bọc kinh phong, mà phòng hạ nhân cách Nhã hiên không xa, cũng rất nhanh liền châm ánh nến.
Đêm hôm khuya khoắc, Lãnh Nguyệt một mình lẻ loi ở trước cửa, trên mặt đất còn hai xác chết, người trên nóc nhà lại cứ quấn vào nhau. Mà mắt thấy đã có người bị đánh thức, Lãnh Nguyệt lập tức quyết định chạy về phòng, thuận thế đóng cửa phòng lại, quay người đến trên nhuyễn tháp nằm, động tác liền mạch lưu loát.
Quả nhiên, Lãnh Nguyệt mới vừa đem áo khoác cởi ra, ngoài cửa Nhã hiên liền truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập . . . . .
Mà hết thảy chuyện này có chút kinh tâm động phách, đối với Hạ Lan Lãnh Xuân nhưng là chút ảnh hưởng cũng không có, vẫn ngon giấc đi và giấc mộng như cũ.
“Người tới, người đâu mau tới, có thích khách ! “
Hạ nhân kêu to kinh động toàn bộ Hạ Lan Hầu phủ, mà thời điểm từ lúc hạ nhân đến, hai người đánh nhau trên nóc nhà đã không thấy bóng dáng.
Cách đó không xa, trên hướng tửu lâu trong thành, nam tử mặc trường bào nâu hoa văn đen đang cùng hắc y năm tử giằng co, chốc lát, liền có người đánh vỡ trầm mặc đêm khuya: “Thiên Trảm, không nghĩ tới Hiền vương lại có ham mê này, nửa đêm mệnh ngươi tới làm đầu trộm đuôi cướp?”
Lời nói Hắc y nam tử lạnh thấu xương, làm cho vẻ mặt nam tử được xưng Thiên Trảm nhất thời nghiêm túc, cười lạnh: “Long tu, có lẽ tà vương cũng không phải vô tình như vậy, thế nhưng phái ngươi tới bảo vệ Hạ Lan Lãnh Nguyệt ?”