Bạn đang đọc Tà Vương Độc Sủng Thứ Nữ Vi Hậu: Chương 15: Canh Ba Đã Tới !
Giờ tý, giữa Nhã hiên, Hạ Lan Lãnh Xuân có chút đứng ngồi không yên nhìn quanh ngoài cửa. Cửa phỏng mở rộng ra chiếu ra ánh sáng đèn cầy, ngay cả Thu Hà cũng cố gắng mở to hai con mắt, đứng ở cửa nhìn cổng hòm cách đó không xa.
“Đã trở lại đã trở lại, tiểu thư, nàng ta đã trở lại! “
Bốn bề yên lặng bị một trận tiếng quát tháo dồn dập phá tan, chợt vừa nghe đến thanh âm Liễu Thúy, hạ Lan Lãnh Xuân lập tức đứng lên, bước nhanh hướng cửa phòng, thời điểm khi nhìn thấy Lãnh Nguyệt phía sau Liễu Thúy chậm rãi bước đi thong thả mà đến, sắc mặt tương đối khó coi hỏi: “Ngươi đi đâu đấy?”
“làm sao vậy? Sợ ta chạy?”
Lãnh Nguyệt bỡn cợt liếc Hạ Lan Lãnh Xuân một cái, tiếp theo lướt qua nàng trực tiếp đi vào trong phòng, bưng ly trà mát lạnh trên bàn một hơi uống sạch.
“Tiểu muội, là ta lo lắng uội ! “
Có lẽ là nhận thấy được bản thân luống cuống, giọng điệu hạ lan lãnh Xuân dịu đi, đi đến bên người Lãnh Nguyệt nói.
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi, xoay người ngồi ở trên ghế, không thiếu hứng thú trả lời: “Đa tạ đại tỷ quan tâm!”
Hồi lâu, Hạ Lan lãnh Xuân mới chú ý tới cách ăn mặc của lãnh Nguyệt, hoàn toàn không phải bộ dáng ban ngày khi nàng ra khỏi phủ, nghi hoặc mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao mặc thành như vậy? Y phục của ngươi đâu?”
“Đừng để ý những cái này! Thu Hà, Liễu Thúy các ngươi trước tiên đi ra ngoài, ta có lời muốn nói với đại tỷ!” Lãnh nguyệt vẫn chưa trực tiếp trả lời vấn đề của hạ Lan Lãnh Xuân, mà là trực tiếp phận phó hai tỳ nữ.
Nghe thấy vậy, Liễu Thúy cùng thu Hà không khỏi đồng thời nhìn vè phía Hạ Lan Lãnh Xuân, hiển nhiên nếu như không có được sự đồng ý của nàng, các nàng sẽ không đi ra ngoài !
“Ừ, các ngươi trước đi xuống đi!”
*
Cùng lúc đó, cả tòa Hạ Lan phủ cũng chìm đắm trong một mảnh yên tĩnh bầu không khí không tiếng động, mà trừ bỏ Nhã hiên đèn đuốc sáng trưng, còn có một chỗ bên trong phòng ngủ, một mạt ánh sáng lộ ra cửa sổ, tỏa ra hai bóng dáng.
“Phu nhân, thật muốn làm như vậy?”
Hạ Lan Minh thị híp con mắt, nhìn chằm chằm quản gia trước mắt, nghe được câu hỏi của hắn, cười lạnh nói: “Nàng dám âm thầm chơi đùa, bản phu nhân có cái gì không được!”
Quản gia vuốt cằm: “Phu nhân , lời tuy như vậy, nhưng dù sao mấy canh giờ sau sẽ đại hôn, nếu như nàng ta ở trong phủ xảu ra chuyện, chỉ sợ lão gia sẽ khó khăn từ ngoài trách tội!”
“Minh phúc, ngươi còn nhớ ngươi là làm sao lên là quản gia Hạ lan phủ không?” Hạ Lan Minh thị bắt đầu đùa xoay xoay vòng tay ngọc, hất mi ngiêng đầu nhìn quản gia, vẻ mặt khó mà đoán là ảm đạm.
Nghe như vậy, quản gia Minh phúc lập tức hai gối quỳ xuống đất, trầm thấp nói: “Phu nhân bớt giận, Minh Phúc không dám quên đại ân phu nhân!”
“Ngươi tốt nhất biết! Đi làm đi, tối nay vào lúc canh ba động thủ, nhớ rõ làm cho bọn họ xử lý sạch sẽ, không được lưu lại bất cứ điểm sơ hở gì! Đợi ngày mai sự tình phát triển, thì tuyên bố ra ngoài, là chính cô ta ban ngày ra phủ, gặp phải mấy món lòng! Còn có, nhớ lấy không thể gây tổn thương Xuân nhi!”
Minh thị lạnh lùng phân phố hết, liền túy ý phất tay, mà quản gia Minh phúc thấy vậy, cũng sụp mí thuận mắt từ gian phòng lặng yên rời đi.
Hạ lan Lãnh Nguyệt, nói về tâm kế ngươi còn không thể cùng bản phu nhân đấu, nói về thủ đoạn ngươi cũng không phải đối thủ bản phu nhân, Dám đối với Xuân nhi khởi lòng xấu xa, tối nay chính là lúc mạng ngươi xuống suối vàng.
*
“Tiểu muội, ngươi nói chính là sự thật? Thì ra ngươi ra khỏi phủ hóa ra là . . . . . .
Đối mặt thần sắc Hạ Lan Lãnh Xuân kích động, Lãnh Nguyệt cũng tương đối lạnh nhạt, nói: “Đại tỷ, ngươi chỉ cần dựa theo lời ta nói mà làm, ta cam đoan ngươi ngày mai thuận lợi gả vào vương phủ!”
“Ta nhất định nghe lời muội sắp xếp! Tiểu muội, vất vả uội!”
Trăng sáng hạ xuống phía tây, Canh ba đã tới . . . .