Bạn đang đọc Tà Vương Độc Sủng Thứ Nữ Vi Hậu: Chương 12: Đánh Gãy Chân Ngươi!
“Liễu Thúy, ngươi có nhìn thấy quyên sa ta thêu ngày đó không ?”
Từ sau khi Lãnh Nguyệt rời khỏi Hạ Lan phủ, Hạ Lan Lãnh Nguyệt vô cùng buồn chán ngồi một mình ở Nhã hiên. Rốt cuộc sau nửa canh giờ, mới không nỡ đem hỉ phục đặt ở trên nhuyễn tháp, liền hướng cái bàn bên cửa sổ, đem đồ thêu trong lồng trúc lấy ra, hồi lâu, cũng không thấy tấm chức liêu ở tú viện mấy ngày trước đây, không nhịn được mở miệng gọi Liễu Thúy ngoài cửa.
Nghe tiếng, Liễu Thúy rất nhanh liền từ ngoài cửa đi vào, đứng ở bên người Hạ Lan Lãnh Xuân, lục xem lồng trúc một chút, trong miệng còn lẩm bẩm: “Tiểu thư, ta ngày đó thấy ngươi để lại trong lồng trúc, kỳ quái sao lại không thấy đâu nữa?”
Hạ Lan Lãnh Xuân nhìn hành động Liễu Thúy, chốc lát liền bình tĩnh cầm kim khâu còn đang bên cạnh trong tay, nói: “Quên đi quên đi. Nhất định là ngươi làm mất! Ngươi đi cửa phủ nhìn xem, nàng ta làm sao còn không có trở về? Đã một canh giờ rồi!”
“Đại tiểu thư, nô tỳ có chuyện không biết nên nói hay không . . . “
Nghe được Hạ Lan Lãnh Xuân phân phó, Liễu Thúy do dự một lát, mới có chút khó xử nhìn nàng, hay tay vò trong ống tay áo, thăm dò mở miệng nói.
“Nói đi!”
Nghe thấy lời này, Liễu Thúy nhìn nhìn Thu Hà đang ở ngoài cửa Nhã hiên quét dọn, tiếp theo đè thấp thanh âm nói: “Đại tiểu thư, nô tì mặc dù không biết vì sao người bỗng nhiên đối với nàng ta thay đổi thái độ, nhưng là hai ngày nay dựa vào nô ty thấy, chỉ sợ nàng ta có âm mưu khác!”
Liễu Thúy thân là thị nữ bên người của Hạ Lan Lãnh Nguyệt, vốn là chủ tớ đồng tâm, ngày thường trong lòng sớm đã thành thói quen không đem Lãnh Nguyệt đặt ở trong mắt, nhưng hôm nay Hạ Lan Lãnh Nguyệt ka cũng không biết dùng biện pháp gì làm cho đại tiểu thư đều bị nàng mua chuộc, Liễu Thúy tự nhận là có cần thiết nhắc nhở một chút.
Hạ Lan Lãnh Xuân nghiêng đầu liếc Liễu Thúy, ánh mắt lóe lên, khẽ cắn môi dưới một cái, sau mới nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi! Bổn tiểu thư mỗi ngày cùng nàng ở một chỗ, nàng có thể có cái âm mưu gì! Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm, ngươi chạy nhanh ra cổng sau phủ, nàng nếu trở về nhanh chóng cho ta biết!”
*
Đang lúc Lãnh Nguyệt âm thầm may mắn lẫn vào đội ngũ hạ nhân, lại không nghĩ rằng phía sau vang lên một tiếng quát chói tai làm ọi người ngừng bước chân. Mà Lãnh Nguyệt vốn đứng ở vị trí cuối cùng, cố gắng cúi đầu hết sức làm giảm sự tồn tại của bản thân, thế nhưng vật trên mái tóc của nàng quá mức kỳ quái, vẫn là khiến cho người khác chú ý.
“Cái người cuối cùng kia, ngươi đây là ăn mặc thành cái gì?”
Tiếng bước chân phía sau mạnh mẽ vang lên mắt thấy vài tên hạ nhân phía trước cũng đã xoay người về nhìn, Lãnh Nguyệt cũng chỉ ra vẻ sụp mi thuận mắt thật tốt, im lặng chuyển hướng về phía sau.
“Nói ngươi đó!”
Chợt bên tai truyền đến tiếng vang, làm cho Lãnh Nguyệt không tự nhiên nhíu mày. Cho đến khi cảm giác mái tóc dài của mình bị người cầm ở trong tay, mới khiến nàng không thể không ngẩng đầu lên.
“Ngươi không có nghe thấy lời bản cô sao? Cách ăn mặc của ngươi đây quả thực là đồi phong bại túc! Ai chuẩn ngươi ăn mặc như thế ? Có phải ngươi nghĩ muốn quyến rũ Vương gia phải không?”
Nắm chặt tóc trên đầu Lãnh Nguyệt, là một phụ nhân hơi lớn tuổi. Thân thể mập mạp dáng người khỏe mạnh, cùng điệu bộ trên mặt bễ nghê lại cao hơn người, khi đối mặt với Lãnh Nguyệt, lại có chút ý tứ rừng mắt lạnh.
“Cô cô hiểu lầm rồi, nô tỳ là mới tới!”
Lãnh Nguyệt nhỉ giọng trả lời, hiển nhiên đối với phụ nhân kia rất là dễ chịu. Thấy thái độ Lãnh Nguyệt hèn mọn như thế, phụ nhân lại thả tóc của nàng ra, ánh mắt nhất nhất nhìn mấy hạ nhân, nói: “Mấy người các ngươi, đều cố gắng hiểu rõ cho bản cô. Ngày mai sau khi tân Vương phi kia vào phủ, các ngươi không được tiến đến hầu hạ, cũng không cho phép nghị luận! Mặc kệ thân phận nàng là gì, nhưng các nguiow đều nhớ kỹ cho bản cô, ở Tà vương phủ ta, đứng đầu luôn là Hoa phu nhân, hiểu rõ chưa? Còn có ngươi, thân là hạ nhân cũng đừng có cái ý nghĩ quá phận gì, nếu là mới tới quy củ vương phủ phải hiểu rõ, còn không nhanh đi thay y phục, nếu như lại để bản cpp nhìn thấy cách ăn amwcj ngươi như thế, thì đánh gãy chân của ngươi!”