Bạn đang đọc Tà Vương Độc Sủng Thứ Nữ Vi Hậu: Chương 11: Đứng Lại!
“Gia, xem ra Tà vương gần đây có chút bận rộn nha!”
Buổi chiều mặt trời chói chang bao phủ cả Phong thành, mà lúc này hồng bào nam tử nhìn bóng dáng Lãnh Nguyệt chạy phía trước, bên tai cũng truyền đến lời nói trào phúng/
Nam tử nói chuyện chính là người bị Lãnh Nguyệt chặn lại hỏi đường trước đó. Lúc này thấy Lãnh Nguyệt rời khỏi, mới quay trở lại đến bên cạnh Hồng bào nam tử, cũng nhìn bóng dáng Lãnh Nguyệt nói/
Nghe vậy, Hồng bào nam tử bạn môi nâng lên, nâng bước hết sức thong thả đi mở miệng nói: “Lần này mẫu hậu có thể khiến phụ hoàng hạ thánh chỉ tứ hôn, nhưng tiếp theo chỉ sợ không dễ dàng như vậy!”
“Gia, cô nương này có cái gì khác biệt sao?”
Nam tử ôm sổ sách, liếc mắt nhìn hồng bào nam tử bên người hành động trước sau nhìn chằm chằm bóng đáng Lãnh Nguyệt, có chút tò mò hỏi
Ánh mắt hồng bào nam tử chợt hiện tia thâm thúy, cuối cùng chuyển rời tầm mắt, nhìn thuộc hạ bên người, nói: “Để Thiên Trảm đi theo nàng! Tùy thời hồi báo!”
“Hả?”
“Đi thôi!”
Sau khi hồng bào nam tử phân phó một câu, lại lập tức rời đi. Con mắt híp ại nhìn về hướng Tà vương phủ, trong lòng thầm nghĩ: trên đầu buộc một sợi dây tú hạ lan nét chữ rõ ràng của nữ tử, thân phận của nàng . . . . .
*
Trước cửa Tà Vương phủ.
Thị vệ oai phong lẫm lẫm đội mặt trời đứng ở phía trên bậc thang, cánh cửa màu đỏ thắm phối với đồng mạ vàng, đỉnh treo bảng tên, ba chữ Tà Vương phủ lóe kim quang dưới ánh mặt trời.
Lãnh Nguyệt đứng ở chỗ rẽ Tà vương phủ, cẩn thận đánh giá mọi thứ trước cửa. Xem ra, nàng nếu như chui vào trong phủ, cũng không phải là chuyện dễ.
Lại trở về tường cao bên cạnh, ước chừng ca ba thước, bên cạnh không có bất luận chỗ nào để trèo, muốn leo tường mà vào cũng là vọng tưởng.
Nên đi vào như thế nào đây?
Đang lúc Lãnh Nguyệt có chút rầu rĩ, bống nhieen phát hiện ra cửa trước Tà vương phủ có chút khác thường, thị vệ không biết sao, đột nhiên xoay người tiến vào phủ, trước cửa lúc này không có một bóng người.
Cảnh tượng này quá mức kỳ quái, vì phòng bị có bẫy, Lãnh Nguyệt vẫn như cũ đứng ngoài quan sát thời gian nửa ly trà. Lúc này trên gương mặt nàng nắng gắt chiếu rọi mà dầy một tầng mồ hôi, trước cửa tà vương phũ vẫn như cũ.
Thấy vậy, Lãnh Nguyệt nâng làn váy, giống như người qua đường từ chỗ rẽ đi ra. Ưỡn ngực ngẩng đầu tiêu sái qua trước cửa Tà vương phủ, ánh mắt lén lút dò xét, nhất thời nhịn không được nhướng mày.
Trước cửa tà vương phủ chẳng những không có thị vệ, ngay cả đại môn cũng không có đóng chặt, một chút kẽ hở không có đống hết, vẫn bị Lãnh Nguyệt phát giác.
Lúc này không vào, lại đợi khi nào.
Sau khi Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn bốn phía, chân nhanh như gió tiến vào Tà vương phủ. Mà Lãnh Nguyệt một lòng không nghĩ chuyện tình sau khi tiến vào phủ, lại không phát hiện lúc nàng đi vào, đại môn đỏ thắm nhẹ nhàng nhanh chóng đóng lại.
“Tiểu Lú, mau một chút, ngày mai vương gia sẽ đại hôn, nhanh chuẩn bị!”
Sau khi vào phủ, Lãnh Nguyệt trốn ở bên cạnh một gốc cây hòe thụ, trọng phủ truyền đến tiếng hạ nhân thét to, làm cho nàng cười nhạt khinh thường. Nếu không phải nàng sớm hỏi thăm nhiều việc của tà vương, nếu không sẽ tin là thật.
Một người nam tử hồng nhan tri kỉ, quả nhiên là tới người không cự tuyệt!
Lãnh nguyện xuyên qua cây hòe, thấy những hạ nhân này đang cầm đủ loại khay mâm ở trong phủ qua lại không ngừng, làm mau chóng nghe ngóng đến mình muốn biết chuyện tình, Lãnh Nguyệt trầm hít thở một hơi, liền tự nhiên đi theo cuối cùng đội ngũ.
Lãnh Nguyệt vừa đi vừa ngó chung quanh, lúc này mới phát hiện toàn bộ Tà vương phủ hình như đều phảng phất một cỗ hơi thở trang nghiêm yên tĩnh, rõ ràng là ban ngày ồn ào náo nhiệt, nhưng trong phủ lại yên tĩnh dị thường. Ngoại trừ tiếng gió, cũng chỉ nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn.
Chợt. . . . . .
“Đứng lại!”