Đọc truyện Ta Với Sư Môn Không Hợp – Chương 107
Edited by Hari.
Bầu không khí lập tức trở nên trầm mặc.
Mọi người nghe thấy Sơn Si nói vậy mới phản ứng lại, dùng ánh mắt ngươi thật cơ trí sôi nổi nhìn hắn.
Sơn Si vốn cũng cảm thấy bản thân suy đoán linh tinh. Nhưng ở dưới đông đảo ánh mắt của đồng liêu, bỗng mạc danh trở nên tự tin hơn.
Ma Tôn cho bọn hắn xem xuân cung đồ còn có thể có ý tứ gì?
Khẳng định chính là hy vọng bọn họ học hết những tư thế trong đó, sau đó đi câu dẫn thành chủ Phong Nguyệt Thành kia a.
Sơn Si càng nghĩ càng thấy đúng.
Tự tin tràn đầy, chỉ kém viết lên trên mặt, ta chính là con giun trong bụng ngài, câu hỏi khó như vậy mà cũng có thể trả lời đúng, tôn thượng ngài mau khen ta đi.
Thiên Thần mắc nghẹn.
Nhìn Sơn Si biểu tình dào dạt đắc ý thiếu chút nữa hoài nghi mình vừa rồi nghe lầm.
“Ngươi lặp lại lần nữa?”
Thanh âm của hắn nặng nề.
Sơn Si lúc này còn chưa ý thức được sự tình không đúng, nín thở, sau khi điều chỉnh tốt tâm thái, cười một tiếng, dâng quyển sách trong tay lên, nháy mắt; “Tôn thượng, tuyệt a!”
Thiên Thần:……
Ngươi mẹ nó đây là cái quỷ gì, miệng toàn là hồ ngôn loạn ngữ còn nói tuyệt?
Sắc mặt Thiên Thần xanh mét, bỗng nhiên cảm thấy Sơn Si đây là đang khiêu khích hắn.
Bầu không khí tĩnh lặng, lệ khí giữa lông mày hắn càng ngày càng đậm, nắm chặt tay, đè nén xuống ý muốn động thủ, cúi đầu nhìn.
Được lắm, đúng là khiêu khích!
Trong tay Sơn Si đang cầm rõ ràng là một bộ xuân cung đồ, đang lật đến một trang có hình ảnh cực kỳ khó coi, tư thế thập phần cay mắt.
Ma Tôn từ trước đến nay không thích những chuyện dơ bẩn, khi nhìn thấy những hình ảnh kia thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình, giơ tay đánh bay Sơn Si ra ngoài.
Sơn Si đang đợi Ma Tôn khen hắn, đột nhiên không kịp phòng ngừa một trận gió mạnh thổi qua, chờ phản ứng lại thì mông đã ngồi trên mặt đất.
Hắn ngẩn người, biểu tình ngơ ngác.
“Tôn thượng, ngài, ngài……”
Vẻ mặt hết sức mờ mịt.
Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi: “Đồ hỗn trướng, ai cho ngươi cầm thứ này?”
Còn cố ý làm vấy bẩn mắt hắn.
Đến lúc này, Thiên Thần cũng không nghĩ đến sách hắn đưa ra có vấn đề, chỉ cho rằng Sơn Si cố ý.
Sơn Si tự dưng bị mắng cho té tát mặt mũi, toàn thân ma đều không tốt lắm.
Không phải, đợi đã.
Ma Tôn đây là có ý tứ gì?
Không phải do hắn phát cho bọn hắn sao?
Hắn cùng đông đảo đồng liêu nhìn nhau liếc mắt một cái, phát giác đối phương đều gật gật đầu. Cho thấy đây không phải ảo giác của hắn, đây là Ma Tôn tự mình lệnh người phát cho bọn hắn.
Vì thế khi Thiên Thần nổi trận lôi đình, chuẩn bị muốn xử trí hắn.
Sơn Si vừa bị mắng một trận rốt cuộc thật cẩn thận nói: “Tôn thượng, đây là sách ngài phát cho chúng ta a?”
Hắn dừng một chút, lại ủy khuất không thôi: “Dựa theo hình ảnh bên trên, thuộc hạ cũng chỉ có thể hiểu được tới đây.”
Nhìn thấy Thiên Thần lại trầm mặt muốn phát tiết lửa giận, Sơn Si lập tức kéo người khác xuống nước.
“Không tin Ma Tôn ngài có thể hỏi thử người khác!”
Thiên Thần:……
Được, được lắm.
Hắn quay đầu qua, mọi người lập tức đưa lên các loại xuân cung đồ khác nhau trong tay.
Biểu tình trên mặt Thiên Thần cứng đờ, rốt cuộc ý thức được không thích hợp.
……
Nhang trong điện đã cháy hết.
Theo ánh mắt của Ma Tôn, rất nhanh, ngọn nguồn sự tình đã được sáng tỏ.
Thám tử không cẩn thận trộm một đống xuân cung đồ về, bị hắn nghĩ là bản đồ bố phòng mà phát xuống dưới.
Mặc dù anh tài ngút trời sát phạt quyết đoán như Thiên Thần, sau khi rút ra được kết luận này cũng không nhịn được mà câm nín.
Xuân cung đồ vừa được phát xuống lại một lần nữa bị thu lại.
Thám tử lúc trước tưởng rằng trộm được tình báo quan trọng mang về giờ đang run bần bật, không hiểu mọi chuyện tại sao lại thành như vậy.
Hắn rõ ràng thấy Phong Vân Xu ban đêm lén lút trốn tránh tất cả thị vệ trộm lẻn vào thư phòng, hiện tại sao lại thế này?
Thiên Thần không biết thành chủ Phong Nguyệt Thành có niềm yêu thích xem xuân cung đồ.
Vài vị phong chủ khác tự nhiên cũng không biết.
Bọn họ là thật cho rằng mình trộm nhầm đồ.
Muốn trộm bản đồ bố phòng nhưng lại trộm nhầm xuân cung đồ.
Lông mày Thiên Thần hung hăng nhăn lại: “Chúng ta bị hố rồi!”
Hơn mười vị phong chủ đứng dưới run bần bật, thầm mắng thành chủ Phong Nguyệt Thành to gan lớn mật.
Tay Thiên Thần nắm chặt quyển xuân cung đồ, rất nhanh, quyển sách trong tay đã hóa thành tro tàn.
Hắn dừng một chút, không cam lòng nói: “Báo cho nhóm thám tử sắp xếp ở trong thành đều rút về đi.”
Bị người trêu chọc như thế, chứng tỏ những thám tử đó đã bại lộ.
Nếu những thứ trộm về đều là tình báo giả, còn không bằng không cần.
Thiên Thần luôn luôn là người quyết đoán, rất nhanh đã ra quyết định.
Chỉ là trong lòng nhiều thêm vài phần sát ý.
Phong Nguyệt Thành này, không thể lưu!
Yến Phất Quang đả tọa một đêm.
Sáng sớm khi trở về, phát giác trong phủ thành chủ hình như ít đi một nhóm người.
Hôm qua khi mới vừa vào phủ thành chủ, Yến Phất Quang đã nhận thấy bên trong có gian tế.
Bản lĩnh che giấu của Ma tộc rất cao minh, nhưng cũng không thể gạt được Yến Phất Quang.
Hắn hôm qua không nói ra, đó là vì không muốn rút dây động rừng.
Hôm nay vừa định nhắc nhở Phong Vân Xu.
Nhưng không nghĩ tới chỉ trong một đêm, khi hắn mở mắt ra. những tên thám tử đó thế nhưng biến mất sạch sẽ.
Yến Phất Quang không tin Thiên Thần sẽ hảo tâm rút hết người về, làm một hồi quyết chiến công bằng.
Sự thật chỉ có thể liên quan đến đêm qua.
Chẳng lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Hắn hơi hơi nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút kỳ quái.
Khi Bạch Lang cùng Phong Vân Xu tới tìm Yến Phất Quang, chính là thấy cảnh tượng như vậy.
Bọn thị vệ vội vàng lui xuống, Yến Phất Quang thu hồi ánh mắt.
Phong Vân Xu không khỏi dừng một chút: “Phất Quang chân quân, có chuyện gì vậy?”
Bạch Lang cũng có chút kỳ quái vì sao sư tôn lại nhìn chằm chằm đám thị vệ kia.
“Sư tôn, vừa rồi làm sao vậy?”
Yến Phất Quang nhìn về phía Bạch Lang, bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi lại đây vi sư sẽ nói.”
Vị kiếm tu tuấn mỹ đến cực điểm đứng dưới ánh mặt trời, một bộ dáng Tiểu Bạch Long nếu không đi qua thì cái gì cũng miễn bàn.
Phong Vân Xu cứng đờ, cảm thấy Yến Phất Quang thật đúng là dụng tâm hiểm ác.
Nhưng bởi vì muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng vẫn nhìn về phía Tiểu Bạch.
Bạch Lang lúc này mới nhớ tới mình hôm qua vứt bỏ sư tôn.
Ài, so đo như vậy.
Thôi được rồi.
Tiểu Bạch Long nhíu nhíu mày, chậm rãi đi qua.
Kết quả vừa đi qua, đã bị người trừng phạt nhéo nhéo tiểu giác.
Long giác màu trắng mềm mềm, biểu tình Yến Phất Quang thả lỏng, từ trong tay áo lấy ra một khối bánh đường đưa cho nàng.
“Đây là sáng nay ra ngoài mua.”
Bạch Lang đang định hất tay sư tôn ra, thấy vậy đành phải cố chịu đựng bàn tay trên tiểu giác, tiếp nhận bánh đường.
Phong Vân Xu nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng.
Liền nghe thấy vị Yến Phất Quang ghi hận nàng hôm qua đoạt Tiểu Bạch nói: “Phong thành chủ nếu muốn ăn có thể kêu thị vệ đi mua.”
Phong Vân Xu:……
Thật mẹ nó thù dai!
Cũng may chỉ là một câu châm chọc lạnh lùng.
Sau đó Yến Phất Quang liền nói cho các nàng đáp án.
“Đám thị vệ vừa rồi rời đi hẳn thật là người của Phong Nguyệt Thành.”
Thật là người của Phong Nguyệt Thành.
Phong Vân Xu chưa kịp phản ứng lại.
Chờ đến khi hiểu được, bỗng nhiên mở to hai mắt.
Vừa rồi là thật, như vậy trước đó là giả?
Sắc mặt nàng lập tức khó coi.
“Lời nói của Chân quân là thật?”
Bạch Lang nói: “Sư tôn hắn rất ít khi gạt người.”
Yến Phất Quang:……
Tuy rằng lời này là giúp hắn lên tiếng, nhưng nội dung sao lại có vẻ không được ổn lắm?
Hắn lại nhịn không được duỗi tay vuốt ve tiểu giác của Tiểu Bạch Long.
Khi đối phương quay đầu lại nguy hiểm híp híp mắt.
Phong Vân Xu sau khi biết được tin tức quan trọng này, lúc này khó được trở nên nghiêm túc.
Có được bảo đảm của Tiểu Bạch, nàng hướng Phất Quang chân quân nói tiếng cảm ơn rồi vội vàng đi thư phòng.
Nàng tối hôm qua cùng Bạch Lang thức đêm xem sách, buổi sáng hôm nay mới sáng sớm vừa chuẩn bị cùng Tiểu Bạch đi ăn bữa sáng, ai ngờ bữa sáng chưa kịp ăn, ngược lại còn phải chạy đi bố trí trong thành.
Lúc rời đi, bước chân còn có chút phù phiếm.
Bạch Lang thở dài.
Trong lòng cổ vũ bằng hữu một chút, ngay lập tức lại ném ra sau đầu.
Yến Phất Quang thấy nàng như vậy, lúc này mới miễn cưỡng có chút ý cười.
“Có đủ ăn không? Không đủ thì chúng ta lại ra ngoài ăn.”
Bánh đường chỉ là một khối nho nhỏ, không ăn còn đỡ, ăn một miếng thì có chút không đã cơn thèm.
Bạch Lang chỉ do dự trong nháy mắt, liền quyết định cùng sư tôn ra ngoài mua thêm vài chiếc, vì thế lại lần nữa kéo ống tay áo đối phương.
Ý cười trên mặt Yến Phất Quang càng đậm.
……
Cũng không biết Phong Vân Xu bố trí như thế nào.
Phong Nguyệt Thành tuy rằng có dán cáo thị thông báo Ma tộc muốn tập kích, nhưng mọi người vẫn sinh hoạt như bình thường.
“Hiện tại Truyền Tống Trận bị Ma tộc giữ, bọn họ muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.”
Yến Phất Quang giải thích.
Bạch Lang lập tức hiểu rõ.
“Nếu trốn không thoát, còn không bằng nên như thế nào thì cứ như thế ấy, đến lúc công thành lại liều mạng.”
Trong thành tuy không khí có chút đông lạnh, trên mặt mọi người đều không có ý cười.
Nhưng cũng đều có chuẩn bị tâm lý.
Yến Phất Quang cầm mứt hoa quả mới mua trong tay.
Lại thấy Bạch Lang chạy đi mua bánh hạt mè.
Không khỏi nhíu nhíu mày.
Ăn nhiều như vậy?
“Tiểu Bạch.”
Hắn đột nhiên lên tiếng gọi Bạch Lang, làm cho Bạch Lang đang đi bên cạnh kinh ngạc một chút, không khỏi quay đầu lại.
“Sao vậy, sư tôn?”
Nàng ăn bánh hạt mè.
Thấy sư tôn do dự một chút, bỗng nhiên duỗi tay dò xem mạch đập của nàng.
Bạch Lang:……?
Làm gì vậy?
Ánh mắt Tiểu Bạch Long mê mang, cô nghi nhìn Yến Phất Quang.
“Sư tôn ngươi đây là?”
Thấy nàng hôm nay ăn nhiều như vậy, Yến Phất Quang không khỏi hiểu lầm, nghĩ Bạch Lang chẳng lẽ là có thai.
Ý tưởng này đột nhiên xuất hiện, làm cho hắn nhịn không được duỗi tay tới kiểm tra.
Ngay sau đó lại lần nữa kỳ quái nhìn thứ nàng cầm trong tay.
“Ta còn tưởng rằng ngươi có thai.”
Hắn dừng một chút, sau khi biết không phải, lại cảm thấy kỳ quái: “Ngươi hôm nay sao ăn nhiều như vậy?”
Bạch Lang nghĩ nghĩ.
“Chắc là do…… cả đêm hôm qua đều dụng công xem sách?”
Nàng xem xuân cung đồ cả đêm, đầu óc tiêu hao rất nghiêm trọng.
Nếu không ăn chút gì đó bổ sung, đêm nay phỏng chừng không thức nổi.
Chờ đến sau khi đánh đuổi Ma tộc bọn họ sẽ phải hồi Thái Thanh Tông, Bạch Lang đang tính trước khi trở về phải đem hết đám xuân cung đồ trân quý của Vân Xu thức đêm cày hết, bằng không sau khi trở về sẽ không còn cơ hội.
Chủ ý của Tiểu Bạch Long rất hay.
Lấy cớ cũng rất tốt.
Nhưng nàng đã quên bản thân từ trước tới nay là một con rồng không chịu đọc sách.
Hiện tại lại chăm chỉ hiếu học như vậy, nhiều ít sẽ làm cho người hoài nghi.
Nàng nghiêm trang ngẩng đầu lên, lại đối diện với ánh mắt “ngươi đang nói cái quỷ gì vậy” của sư tôn.
Yến Phất Quang thấy đáy mắt nàng có tia xanh đen, làm bộ không có hứng thú thu hồi ánh mắt.
“Như vậy a, thân thể quan trọng, vừa phải thôi là được.”
Bạch Lang lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức gật gật đầu.
“Sư tôn nói đúng.”
Trong lòng lại nghĩ, còn may còn may, sư tôn đối với chuyện này không có hứng thú.
Lại không chú ý tới Yến Phất Quang khi thấy nàng nhẹ nhàng thở ra, híp híp mắt.
Bạch Lang cầm bánh hạt mè, dựa theo kế hoạch sớm định ra, chuẩn bị cùng sư tôn đi điều tra bố phòng trong thành.
Đây chính là then chốt để bảo vệ thành.
Hai người một đường đi theo phương hướng Phong Vân Xu chỉ dẫn.
Bạch Lang thậm chí còn cẩn thận lưu ý gió thổi cỏ lay chung quanh, phòng ngừa có người theo dõi.
Toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt ở trên chuyện khác, đã sớm quên mất một nén nhang thời gian trước muốn che dấu chuyện ban đêm thức xem xuân cung đồ.
Kết quả vừa đi qua con phố này, nhẹ nhàng thở ra, lại nghe bên tai một đạo thanh âm tự nhiên thuận miệng hỏi.
“Sách gì hay đến nỗi làm cho ngươi buổi tối không ngủ?”
Vấn đề này hỏi thật đột ngột, giống như hỏi bánh đường nhà ai ăn ngon.
Suy nghĩ của Bạch Lang còn dừng ở hiện tại, không phòng bị buột miệng thốt ra: “Xuân cung đồ a.”
……
Tiểu Bạch Long nói xong mới ý thức được không đúng.
Không khí trầm mặc xấu hổ.
Đợi đã, nàng vừa rồi nói cái gì vậy?
Bạch Lang hậu tri hậu giác phản ứng lại, quay đầu, thấy sư tôn lúc này đã dừng lại, đang ý vị thâm trường nhìn nàng.
“Ồ, là xuân cung đồ à.”
Tiểu Bạch:……
Nàng nếu còn không biết mình bị hố thì đúng là kẻ ngốc.
Nàng cho rằng sư tôn muốn nói gì đó, ai ngờ sau khi Yến Phất Quang biết được đáp án, lại khó được hào phóng vỗ vỗ bả vai nàng: “Vất vả.”
Hắn nhướng mày, lại đem thịt khô trong tay đưa cho nàng.
“Đây, bồi bổ nhiều vào.”
Tay Bạch Lang run run, mạc danh cảm thấy một trận lạnh lẽo.