Đọc truyện Ta Với Sư Môn Không Hợp – Chương 106
Edited by Hari.
“A?”
Bạch Lang không nghĩ tới sư tôn sẽ nói như vậy, hơi ngẩn người.
Tiểu giác lặng lẽ đỏ lên.
Yến Phất Quang thấy thế lại mím môi.
“Khụ, nghĩ cái gì vậy, vi sư vừa rồi chỉ nói giỡn thôi.”
Bạch Lang:……
Quả nhiên, sư tôn vẫn ác ma như trước.
Bất quá lời nói vừa rồi thì ra chỉ là nói giỡn sao.
Trong lòng Tiểu Bạch Long không biết vì sao lại có một tia thất vọng.
Nhưng nàng rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Bởi vì bọn họ đã tới phủ thành chủ Phong Nguyệt Thành.
Nơi này lúc trước Bạch Lang với nhị sư huynh đã từng tới trộm đồ, cho nên rất quen thuộc.
Bọn họ ngự vân tới bên ngoài thì dừng lại, thị vệ thủ thành tựa hồ là thấy động tĩnh bên này, một đám cầm trường kích xông tới.
“Người nào, dám tự tiện xông vào phủ thành chủ?”
Tuy rằng đã nhận ra hai người này tu vi bất phàm, nhưng do chức trách trong người, đám thủ vệ không thể không chống lá gan lên hỏi một câu.
Yến Phất Quang vừa muốn mở miệng, Bạch Lang đã lấy ra lệnh bài.
“Ta là bằng hữu của thành chủ, ta tới tìm thành chủ các ngươi.”
Bạch Lang sau khi tới đây đã biết sư tôn muốn làm gì.
Đây là muốn để nàng cùng với bằng hữu tốt nói lời tạm biệt!
Dù sao lần này rời khỏi Phong Nguyệt Thành cũng không biết bao lâu sau mới có thể quay lại.
Vân Xu giúp nàng nhiều như vậy, Bạch Lang cảm thấy vẫn nên đến chào tạm biệt mới được.
Sau khi thị vệ đi vào thông báo.
Bạch Lang quay đầu lại nhìn sư tôn nói: “Ta biết ý tứ của ngươi, sư tôn ngươi cứ chờ ở bên ngoài. Chúng ta chào tạm biệt xong sẽ lập tức ra ngay.”
Yến Phất Quang:……
“Lát nữa ta sẽ đi vào, ngươi ở bên ngoài chờ.”
Bạch Lang:…… A?
Nàng ở bên ngoài chờ, chẳng lẽ không phải tới cáo biệt sao?
Tiểu Bạch Long chớp chớp đôi mắt.
Phong Vân Xu lúc này vừa nghe thấy bẩm báo liền vội vàng chạy ra.
Sắc mặt nàng không giống như lúc trước hóng xem náo nhiệt, đáy mắt xanh đen một vòng, thoạt nhìn giống như đã mấy ngày không ngủ.
Tóm lại hình tượng khác biệt cực kỳ lớn.
Bạch Lang sửng sốt một chút.
Dùng ánh mắt ý bảo: Ngươi ban đêm lại trộm xem xuân cung đồ hả?
Phong Vân Xu nhìn thấy Bạch Lang liền nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng sau khi hiểu ánh mắt của nàng, khóe miệng lại không khỏi run rẩy.
“Xuân cung đồ cái gì, ta mấy ngày nay đang bận! Đang bận hiểu không?!”
Giọng nói của nàng cường điệu.
Nhưng ấn tượng đối với việc nàng ban ngày cải trang vi hành, xếp hàng xem náo nhiệt, ban đêm không ngủ xem hoàng thư đã khắc sâu, Bạch Lang chỉ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
Vẫn là Yến Phất Quang thực sự không nhìn nổi màn trao đổi bằng ánh mắt này của hai người nữa, nhíu nhíu mày mở miệng nói: “Phong thành chủ lúc trước phát truyền âm phù cho chúng ta là có chuyện gì?”
Khi Bạch Lang tiến vào luân hồi ảo cảnh của Già Ly, Phong Vân Xu trở lại phủ thành chủ, bỗng nhiên thực khẩn trương phát hai đạo truyền âm phù cho Yến Phất Quang với Bạch Lang, hơn nữa không phải lấy danh nghĩa cá nhân phát, mà là lấy danh nghĩa Phong Nguyệt Thành phát.
Như vậy nàng xin giúp đỡ tự nhiên là Thái Thanh Tông.
Ngắn ngủn một ngày thời gian.
Yến Phất Quang cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Bởi vì lúc ấy Bạch Lang đang ở trong ảo cảnh, nên hắn không trực tiếp đáp lại.
Mãi cho đến khi Tiểu Bạch ra ngoài, hắn mới mang theo người tới đây.
Lệnh bài thành chủ đối với chuyện bọn họ tới Nguyệt Loan Tuyền có trợ giúp rất lớn.
Nếu đã thiếu ân tình của người ta, tự nhiên nên trả lại.
Hai người vừa mở miệng, Bạch Lang lúc này mới chú ý tới truyền âm phù trong túi Càn Khôn của mình.
Ngoài truyền âm phù của sư tôn còn có của Vân Xu.
Số lượng cũng không phải ít, nhưng nàng lại không nghe thấy?
Tiểu Bạch tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh, lực chú ý đã bị dời đi.
“Ai, ta giờ mới phát hiện ra truyền âm phù, Vân Xu, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Phong Vân Xu nhíu nhíu mày, phất tay ý bảo thị vệ bên cạnh lui ra, sau đó lấy ra một tờ giấy đưa cho hai người.
“Ma tộc theo dõi Phong Nguyệt Thành, khi đêm xuống phỏng chừng sẽ đến gây chuyện.”
Giọng nói của nàng trầm xuống, hiển nhiên cũng bị chuyện này đập cho không kịp phòng bị.
Nàng dừng một chút, lo lắng hai người không xác định được sự tình thật giả, lại bổ sung một câu: “Đây là do thám tử ta phái tới Ma Vực báo tin về.”
Thần sắc nàng trịnh trọng.
Yến Phất Quang với Bạch Lang liếc mắt nhìn nhau, không khỏi tăng thêm vài phần thận trọng.
Bạch Lang hiện tại cũng không ngốc.
Tu vi của nàng đã ổn định ở quyết tử cảnh, thế mới biết mỗi khi tiến thêm một bước, tu vi tăng lên có bao nhiêu lợi hại.
Quyết tử cảnh với thánh tôn cảnh tuy chỉ kém một bước, nhưng lại khác nhau như trời với đất.
Nàng lúc trước nếu không phải Thiên Thần Ma Tôn bị thương, chỉ sợ còn chưa kịp vươn móng vuốt ra người đã bị đánh bay.
Nghĩ đến thù oán giữa hai người.
Tiểu Bạch đối với nội dung trong giấy càng thêm để bụng.
Trên tờ giấy là một hàng chữ bằng máu, chứng tỏ thám tử truyền tin về đã xảy ra bất trắc.
Trên giấy nói thương thế hiện tại của Thiên Thần đã khôi phục, đang tập hợp các phong chủ Ma Vực, chuẩn bị đêm đến tập kích bất ngờ Phong Nguyệt Thành.
Địa thế của Phong Nguyệt Thành là giao giới giữa hai châu.
Nếu Thiên Thần có ý đồ chiếm lĩnh năm châu, như vậy nhất định muốn từ Nam Chiếu châu yếu nhất bắt đầu.
Đánh hạ Phong Nguyệt Thành linh khí dồi dào sung túc có vẻ rất cần thiết.
Phong Vân Xu tự nhiên biết nơi này quan trọng.
Nàng tuy rằng một mình quản lý một thành, từng ấy năm cho tới nay cũng chưa từng dựa vào các môn phái khác, nhưng lúc này đã không giống trước.
Nếu Ma Tôn thật muốn mạnh mẽ đánh hạ Phong Nguyệt Thành, nàng thật đúng là không có nổi vài phần nắm chắc có thể bảo vệ thành.
“Ngươi muốn hướng Thái Thanh Tông xin giúp đỡ?”
Yến Phất Quang hỏi.
Phong Vân Xu gật gật đầu.
“Chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch. Thiên Thần hạ thủ từ Phong Nguyệt Thành, nói vậy dã tâm không nhỏ.”
“Ta từng phái thám tử điều tra hắn lần này sở dĩ không sợ, là bởi vì hắn có một kiện chí bảo tương quan với Thiên Đạo. Nghe nói bảo vật kia có thể thăm dò thiên cơ.”
Thăm dò thiên cơ.
Có thể làm cho Thiên Thần tin tưởng như thế, chỉ sợ cũng không đơn giản.
Ánh mắt Yến Phất Quang thâm trầm, trong lòng đã có tính toán.
“Việc này ta sẽ báo lại với chưởng môn, sau đó ngươi cùng chưởng môn liên hệ là được, chuyện Ma tộc ban đêm công thành.”
Mấy ngàn năm nay trên Ly Thiên đại lục chưa từng nổi lên tranh chấp, Phong Nguyệt Thành cũng chỉ là một tiểu thành tự trị, lúc này Ma tộc đột nhiên xâm chiếm, nhân thủ nhất định không đủ. Đây cũng là nguyên nhân Phong Vân Xu phải xin bọn họ giúp đỡ.
Yến Phất Quang dừng một chút: “Coi như là trả lại ân tình của Phong Nguyệt Thành ngươi.”
Thanh âm của hắn nhàn nhạt.
Phong Vân Xu cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nói là trả nhân tình, kỳ thật hơn phân nửa là xem ở phân lượng của Tiểu Bạch Long.
Phong Vân Xu tuy rằng ngày thường có chút tùy ý, nhưng cũng không ngốc, lập tức liền nghĩ ra.
Bởi vậy ánh mắt nhìn về phía Bạch Lang càng thêm cảm động, trong lòng nghĩ:
May mắn nàng ngày đó cải trang vi hành gặp được người bạn tốt này!
Quả nhiên, kết giao bằng hữu này không uổng phí!
Tiểu Bạch Long đang nghĩ không biết Ma Tôn có tới thật hay không, vừa ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt cảm động của Phong Vân Xu.
Ánh mắt xanh đen đang nhìn nàng như sắp khóc.
Bạch Lang:……
Sao lại có chút khủng bố?
“Tiểu Bạch.”
Bởi vì chung quanh không có người, Phong Vân Xu cũng tự nhiên thể hiện tình cảm chân thật của mình.
Bạch Lang do dự một chút, duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng.
“Đừng sợ?”
“Ô…… Ngươi thật tốt.”
Móng vuốt của Phong Vân Xu còn chưa chạm được đến bả vai của Tiểu Bạch Long đã bị một đạo linh khí ngăn trở.
Đạo linh khí kia chặt chẽ bảo vệ quanh thân Bạch Lang, ngón tay Phong Vân Xu đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ngăn lại, thiếu chút bị hù chết, quay đầu thấy vị Phất Quang chân quân kia thần sắc nhàn nhạt nhìn nàng nhướng mày.
“Cảm kích thì cảm kích, động tay động chân làm cái gì?”
Hắn mặt không biểu tình giống như vừa nãy nói chuyện chính sự.
Nhưng Phong Vân Xu lại mạc danh nghe ra vài phần…… ghen tuông?
Nhưng nàng đã làm gì sao?
Nàng còn không phải chỉ là muốn ôm Tiểu Bạch một cái sao?
Đợi đã, ôm?
Nàng hậu tri hậu giác nghĩ ra.
Giấm cư nhiên lại nhiều như vậy.
Cố tình Tiểu Bạch lại lửa cháy đổ thêm dầu, nghĩ nghĩ một lát mở miệng nói:
“Vân Xu, ngươi tu vi bình thường, nếu mấy ngày này buổi tối thấy sợ, ta có thể ngủ cùng ngươi.”
Bạch Lang thập phần trượng nghĩa.
Nàng hiện tại chính là một con rồng chỉ cách thánh tôn có một bước.
Đối phó mấy tên phong chủ hoàn toàn không có vấn đề.
Bạch Lang tự tin bạo phát, nhìn về phía Phong Vân Xu.
Phong Vân Xu vừa mới bị âm thầm cảnh cáo:……
Đây là nên đáp ứng hay không đáp ứng đây?
Tiểu Bạch đáng yêu như vậy, buổi tối còn có thể hóa thành tiểu long ôm ôm, nói thật, Phong Vân Xu đã mơ ước thật lâu.
Nhưng……
Ánh mắt nàng cứng đờ nhìn về phía Yến Phất Quang, thấy khi Bạch Lang đưa ra đề nghị ngủ cùng nàng, sắc mặt đối phương nháy mắt đen xì, cười như không cười nhìn nàng, tựa hồ như đang nhắc nhở nàng hãy cẩn thận suy nghĩ nên đáp ứng hay không.
Phong Vân Xu nghĩ hai người trước mặt này mới từ Nguyệt Loan Tuyền đi ra, khẳng định đang là thời điểm nùng tình mật ý nhất, nếu như bị nàng quấy rầy.
Khụ, văn hóa xuân cung đồ nhắc nhở Phong Vân Xu không nên làm ra loại chuyện gậy đánh uyên ương này.
Đối với náo nhiệt luôn rất háo hức, Phong Vân Xu lần đầu tiên nghiêm khắc cự tuyệt.
“Tiểu Bạch!”
Tiểu Bạch Long vô tội nhìn nàng, tiểu giác trên trán mọc ra.
“Làm sao vậy?”
Phong Vân Xu:……
Đáng chết!
Nàng lập tức bị Tiểu Bạch Long vô tình bán manh chọc trúng.
Ngữ khí Phong Vân Xu lại trở nên không kiên định, quay đầu qua:
“Cái kia, ta đương nhiên là nguyện ý.”
Bạch Lang lúc này mới nở nụ cười, quay qua nói với sư tôn: “Được rồi, đêm nay ngươi không cần bồi ngủ nữa.”
Sắc mặt Yến Phất Quang đen xì, không nghĩ tới lời nói trêu đùa nàng lúc trước còn bị trả trở lại, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Tiểu Bạch, buổi tối ta sẽ đi chợ đèn hoa mua bánh đường.”
Vừa nghe đến bánh đường, Bạch Lang do dự một chút.
Phong Vân Xu lập tức nói: “Ta sẽ lệnh thị vệ đem toàn bộ khu phố đều mua về!”
Tốt lắm, Bạch Lang không do dự nữa, trực tiếp kéo ống tay áo Phong Vân Xu.
“Được, ngươi yên tâm ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!”
Nhận thấy được một cỗ lạnh lẽo tập trung ở trên người mình, Phong Vân Xu đành phải nói: “Nếu không, Phất Quang chân quân tối nay cũng ngủ lại ở phủ thành chủ đi?”
……
Cuối cùng, tất nhiên.
Bạch Lang cùng Phong Vân Xu chen chúc ở trên một chiếc giường.
Yến Phất Quang ở trong một biệt viện khác nín thở đả tọa.
“Tiểu Bạch, không nghĩ tới ngươi thế nhưng sẽ nguyện ý ngủ cùng ta.”
Phong Vân Xu buổi tối cảm khái nói.
Bạch Lang quay đầu nhìn nàng một cái, cảm thấy nàng cảm động một cách khó hiểu.
Bất quá, nàng vẫn dừng một chút nói:
“Dù sao tối nay xác định là một đêm không ngủ.”
Phong Vân Xu cảm động gật gật đầu.
“Ta biết, ta đã dùng Tỉnh Thần hoàn, để ngừa Ma tộc tới gây chuyện, đêm nay sẽ không thể ngủ.”
Bạch Lang trầm mặc một lát.
Thấy nàng có giác ngộ này, không khỏi nói: “Ta hiện tại cũng thực có tinh thần. Vậy đem toàn bộ xuân cung đồ lúc trước ngươi mua được đều lấy ra đi! Đặc biệt là mấy cái có liên quan đến long kia.”
Phong Vân Xu:……
A?
Nàng vốn cho rằng Tiểu Bạch sẽ nói mấy lời kiểu như thắp nến tâm sự đêm khuya gì đó.
Kết quả để nàng phải đắc tội Yến Phất Quang, hai người chen chúc trên một chiếc giường chính là vì muốn xem xuân cung đồ của nàng?
Bạch Lang đã cuộn chăn, cẩn thận nhìn chung quanh, xác định không có người nhìn lén mới nhỏ giọng nói: “Nhanh lên, Vân Xu.”
Phong Vân Xu:……
Thôi được rồi.
Nàng xoay người đi sang phòng bên cạnh, ở trong đêm khuya tĩnh lặng, lén lút ôm một đống xuân cung đồ tới.
Nàng vốn có chút thất vọng, nhưng nghĩ lại, có thể cùng tiểu tỷ muội như vậy trước khi xảy ra chiến đấu, thở dài một tiếng, cũng coi như là thỏa mãn.
Phong Vân Xu không chú ý tới.
Sau khi nàng rời khỏi, một đạo thân ảnh chậm rãi từ trên cây trượt xuống, lặng yên không một tiếng động tiến vào nơi nàng vừa rời đi.
……
Bên kia.
Thiên Thần Ma Tôn nhắm hai mắt, đang điều tức đả tọa, liền nghe thấy tiếng truyền báo bên ngoài.
Một đạo thanh âm khàn khàn: “Ma Tôn, thám tử ẩn núp ở trong Phong Nguyệt Thành nói, một canh giờ trước thành chủ Phong Nguyệt Thành đã từng tới thư phòng một chuyến. Đây là ở mật thất trong thư phòng của nàng phát hiện ra.”
Thiên Thần mở mắt ra.
Nghĩ vậy hiện tại có lẽ Phong Nguyệt Thành đã thu được tin tức Ma Vực muốn tập kích, nàng nửa đêm cẩn thận lén lút đến thư phòng hơn phân nửa là vì bản đồ bố phòng trong thành gì đó, không khỏi nghiêm túc: “Đưa lại đây.”
Hắc ảnh thoáng hiện.
Quyển sách đã ố vàng bị đưa lên.
Thiên Thần cầm sách, trầm ngâm một lát, cảm thấy vẫn nên gọi mọi người đến cùng nhay thương thảo sẽ tốt hơn. vì thế liền ra lệnh: “Ngươi đi gọi mọi người đến cùng truyền đọc.”
Hắc ảnh theo tiếng lui ra.
Chỉ chốc lát sau, mười hai vị phong chủ Ma Vực đều đã tới.
Ngoài cửa ồn ào nhốn nháo.
“Ma Tôn gọi chúng ta tới rốt cuộc là có thứ gì cần xem a?”
Có người hỏi.
Thiên Thần nhíu nhíu mày, cho người đem sách truyền xuống.
Mọi người truyền tay nhau.
Thấy sắc mặt Ma Tôn trầm xuống, lập tức ngậm miệng, đành phải cẩn thận đứng trong đại điện mở sách ra.
Mười hai vị phong chủ tập trung vào một quyển sách.
Sau khi mở ra, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, dần dần trở nên có chút cổ quái.
Thiên Thần thấy bọn họ thật lâu cũng không nói lời nào, qua một lát mở miệng: “Thế nào, các ngươi có suy nghĩ gì?”
Trong đại điện yên tĩnh.
Sơn Si nhìn xuân cung đồ trong tay, lần đầu tiên có chút không đoán được ý tứ của Ma Tôn.
Hắn do dự một chút, lại lần nữa nhìn quyển sách trong tay mình, thử hỏi: “Ngài muốn chúng ta dùng sắc dụ thành chủ Phong Nguyệt Thành?”