Ta vì biểu thúc họa tân trang

Chương 115


Đọc truyện Ta vì biểu thúc họa tân trang – Chương 115:

 
Chương 1:


 
Editor: Hardys


 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Thành đêm Trung Thu, đèn đuốc sáng trưng.
 
Tào Luyện từng hứa, chỉ cần Quý Minh Phượng hầu hạ hắn hơn một tháng, hắn sẽ đưa nàng ra khỏi thành vào tối đêm Trung Thu.
 
Thật ra Quý Minh Phượng không quá tin lời hứa của Tào Luyện.
 
Quý Minh Phượng vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với Thế Tử Hầu phủ như Tào Luyện vậy.
 
Trước khi gả vào Viên gia, Quý Minh Phượng chỉ là một cô nương ở trong huyện nhỏ cách Kinh Thành tận hai mươi dặm, mẫu thân chết sớm, Quý lão phụ thân là cử nhân nghèo túng, lấy thêm kế thê. Từ nhỏ Quý Minh Phượng không được phụ thân thương, kế mẫu thích, coi nàng như nha hoàn mà sai khiến, người đối xử tốt với nàng nhất là biểu tỷ Miêu thị con của di mẫu.
 
Quan hệ giữa nàng và biểu tỷ rất tốt, sau này Miêu thị gả cho quan võ Viên Thắng làm thê tử, lại còn mai mối cho nàng và đệ đệ Viên Thắng là Viên Khải, giúp nàng định chuyện chung thân.
 
Miêu thị nói với nàng, nói Viên Thắng có bản lĩnh, tương lai tươi sáng, còn Viên Khải có thể kiếm tiền, dáng vẻ nàng xinh đẹp, sau khi gả đi thì cuộc sống mỗi ngày nhất định sẽ tốt hơn.
 
Quý Minh Phượng cũng khao khát được như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng mà, Viên Khải chết lại còn chết lúc đang ăn chơi đàng điếm cùng một đám bằng hữu xấu xa.
 
Viên lão phu nhân yêu cầu nàng gả đến thủ tiết cho Viên Khải.
 
Quý Minh Phượng không muốn trở thành quả phụ, thà rằng phụ thân gả nàng cho một dân chúng nghèo khổ thậm chí nam nhân ham ăn biếng làm cũng không muốn đến thủ tiết cho một người chết, cả đời không thể dựa dẫm vào. Quý Minh Phượng khóc lóc, náo loạn với phụ thân, thậm chí nàng nói muốn bán thân làm nha hoàn, nhưng phụ thân ham tiền của Viên gia, trói nàng lại đưa lên kiệu hoa.
 
Đến Viên gia, Viên lão phu nhân thật sự giống như người điên, không có việc gì cũng muốn giày vò nàng, giống như hành hạ nàng có thể khiến Viên Khải sống lại. Biểu tỷ cầu xin giúp nàng, Viên lão phu nhân mắng biểu tỷ một trận, biểu tỷ cũng không dám giúp nàng nữa, Quý Minh Phượng muốn trốn, nhưng mà Viên Thắng có quan hệ tốt với binh lính thủ thành, Quý Minh Phượng chạy trốn không bao lâu đã bị Viên Thắng bắt về, sau này càng canh chừng nàng nghiêm ngặt hơn.
 
Viên lão phu nhân đánh nàng, mắng nàng, Quý Minh Phượng đều nhịn, nhưng mà nhịn đến năm thứ ba, Viên lão phu nhân lại dám nghĩ ra một ý tưởng bẩn thỉu, muốn Viên Thắng ngủ với nàng, chờ nàng mang thai, sinh con rồi, đứa bé kia sẽ làm con thừa tự dưới gối Viên Khải, xem như đứa con trai của chi thứ hai Viên gia.
 
Lúc đó, ánh mắt Viên Thắng nhìn nàng lập tức thay đổi.
 
Biểu tỷ Miêu Thị không muốn, Miêu thị không dám trực tiếp làm trái lời Viên lão phu nhân, khóc lóc cầu xin nàng tuyệt đối đừng đồng ý. Đương nhiên Quý Minh Phượng không muốn cho tỷ phu của mình đụng chạm, trong lòng nàng ghê tởm, cho nên Miêu thị cố tình phối hợp với nàng, rốt cuộc Quý Minh Phượng cũng tìm được cơ hội trốn thoát.
 
Không ngờ, nàng thoát khỏi tay Viên Thắng, lại rơi vào trong tay Tào Luyện.
 

Nhưng lúc nàng chui vào xe ngựa Tào Luyện đã dự định dùng trong sạch để đổi tự do, lúc Tào Luyện đưa ra yêu cầu, Quý Minh Phượng đồng ý không chút do dự.
 
So với ở lại Viên gia để chịu hành hạ thì ngủ với Tào Luyện mấy đêm đã là gì đâu?
 
Tào Luyện muốn nàng giả vờ dáng vẻ cam tâm tình nguyện mới bằng lòng tuân thủ lời hứa, Quý Minh Phượng lập tức giả vờ cho hắn xem, dù sao chuyện đó cũng thành thói quen, không hề đau đớn như đêm đầu tiên. Nhưng mà Quý Minh Phượng ghét môi Tào Luyện, mỗi lần Tào Luyện hôn nàng, Quý Minh Phương đều muốn cào mặt hắn.
 
May mà, một tháng miễn cưỡng vui cười của nàng không uổng phí, thời hạn vừa tới, Tào Luyện tuân thủ hẹn ước.
 

 
Xe ngựa xuất phát từ trước cửa phủ Bình Dương Hầu, chạy dọc theo đường phố phồn hoa náo nhiệt ở Kinh Thành hướng về cửa thành.
 
Quý Minh Phượng bị Tào Luyện giam hơn một tháng, đối với nàng tiếng la hét ồn ào trên đường như là tiếng trời. Gió lạnh đêm thu len lỏi vào trong khe hở với bức màn, tinh thần Quý Minh Phượng sảng khoái, nhưng liếc mắt nhìn về Thế Tử phủ Bình Dương Hầu đang ngồi bên cạnh nàng, Quý Minh Phượng tạm thời kìm nén sự hưng phấn của mình, yên lặng mà ngồi.
 
Tào Luyện đột nhiên cầm cổ tay nàng.
 
Quý Minh Phượng sinh lòng cảnh giác, thấp giọng hỏi: “Thế Tử có gì cứ nói thẳng, không cần động tay đâu.”
 
Tối hôm hai qua người vẫn ở trên giường làm tới quên cả trời đất, hiện tại xe ngựa vẫn chưa ra khỏi thành, nàng đã vội làm rõ quan hệ với hắn ở đây rồi, Tào Luyện cười lạnh, một tay nắm chặt cổ tay nàng, một tay vỗ vỗ chân mình: “Muốn thuận lợi ra khỏi thành thì hầu hạ ta lần nữa.” 
 
Đây là đang ở trên xe ngựa!
 
Ánh mắt Quý Minh Phương bắn ra lửa.
 
Tào Luyện nhấc đôi chân thon dài của hắn lên, mũi giày chắn trước cửa xe, cười nhạt nói: “Nếu bây giờ ta vứt nàng xuống xe, vậy nàng đừng mơ sẽ được ra khỏi cửa thành.”
 
Đây là uy hiếp mà Quý Minh Phượng không thể từ chối được.
 
Nàng khẽ cắn môi, nghiêng đầu ngồi vào lòng Tào Luyện.
 
Quý Minh Phượng cũng không biết Tào Luyện đã sớm dùng biện pháp đày cả nhà Viên gia đến biên cương xa ngàn dặm, kế hoạch của nàng là vẫn tiếp tục chạy trốn sau khi ra khỏi thành, cho nên tối hôm qua Tào Luyện hỏi nàng cần bạc không, sau khi Quý Minh Phượng suy nghĩ thì cầu xin hắn tất cả là một đồng tiền, vài bộ nam trang vải thô, một chút lương khô và quan trọng nhất là bản đồ.
 
Tào Luyện đồng ý.
 
Quý Minh Phượng soạn một bao quần áo đơn giản.
 
Đêm nay ra khỏi thành, Tào luyện cho nàng giả bộ làm nha hoàn, cả người Quý Minh Phượng mặc một bộ y phục màu xanh.
 
Tào luyện thuần thục nâng làn váy của nàng lên, dùng một đôi chân dài và bàn tay to mạnh mẽ giữ chặt eo của nàng.
 
Quý Minh Phượng nhắm hai mắt lại.
 
Bốn góc xe, mỗi góc đều treo một ly đèn hoa sen, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, gương mặt nàng không thể khống chế được mà hiện lên vẻ đỏ ửng.

 
Ánh mắt của Tào Luyện, nhìn từ hàng lông mi cau chặt rồi dời đến đôi môi đỏ mọng đang nhếch lên của nàng.
 
Bình tĩnh mà quan sát, Tào Luyện từng gặp quá nhiều mỹ nhân, tuy Quý Minh Phượng đẹp, nhưng dựa vào khuôn mặt này của nàng vốn không thể duy trì hứng thú của hắn đối với nàng.
 
Tào luyện thích xem sự oán hận và tàn nhẫn ẩn sâu trong mắt nàng.
 
Tào Luyện là thế tử Bình Dương Hầu phủ, bất kể là thông phòng trong viện của hắn, hay là ca cơ do quan viên sắp xếp cho hắn lúc đi tuần bên ngoài, sau khi nhìn thấy hắn đều vô cùng ân cần. Tào Luyện lại chưa từng chủ động ức hiếp nữ tử đàng hoàng, cho nên Quý Minh Phượng là người duy nhất chủ động dâng mình lên cho hắn, lại là cô nương không cam tâm tình nguyện phối hợp với hắn.
 
Quý Minh Phượng càng không thích, Tào Luyện càng thích.
 
Hắn dùng ngón trỏ tách khớp hàm của nàng ra.
 
Lúc đầu Quý Minh Phượng không cho, sau đó lại nhẫn tâm, hé miệng, rồi dùng sức cắn ngón tay Tào Luyện.
 
Tào Luyện hít sâu một hơi lạnh, giọng nói khàn khàn: “Nàng thật to gan.”
 
Quý Minh Phượng mở to mắt, không hề yếu thế mà trừng ngược lại hắn: “Sao nào, ngươi muốn đổi ý à?”
 
Tào Luyện chưa trả lời, đột nhiên xe ngựa dừng lại.
 
Hai người cùng ngã về phía trước, Tào Luyện kịp thời ngồi vững lại, hai tay vẫn đặt trên lưng Quý Minh Phượng, ôm nàng vào trong lòng.
 
Quý Minh Phượng bị ép phải dựa sát đầu vào vai hắn.
 
Nàng muốn vùng vẫy, bỗng nhiên ngoài xe truyền đến tiếng hỏi thăm như thường lệ của binh lính thủ thành.
 
Quý Minh Phượng không dám động đậy nữa.
 
Tào Luyện nhân cơ hội hôn lỗ tai của nàng.
 
Quý Minh Phượng siết chặt tay lại.
 
Tào Luyện vừa ức hiếp nàng, vừa đưa lệnh bài ra ngoài, binh lính thủ thành biết người ngồi trong xe là Thế Tử phủ Bình Dương Hầu, chất tử của Hoàng Hậu, lập tức hai tay dâng trả lệnh bài, cho qua.
 
Xe ngựa dùng tốc độ không nhanh không chậm chạy ra khỏi thành.
 
Tào Luyện cũng không nhanh không chậm, mãi cho đến khi xe ngựa ra khỏi Kinh Thành được hai ba dặm, hắn bỗng nhiên ôm Quý Minh Phượng đến giường nhỏ hẹp trong xe.
 
Cũng may là xe ngựa đi giữa đường rừng nên vốn sẽ tròng trành lắc lư, lung la lung lay, nếu không thì dù tốp năm tốp ba dân chúng đang ngắm đèn trên đường không hoài nghi thì người đánh xe cũng phát hiện có điều lạ rồi.
 

“Nếu nàng muốn ở lại bên cạnh ta, bây giờ ta có thể đổi ý.”
 
Đè Quý Minh Phượng xuống, Tào Luyện trêu tức nói, dáng vẻ công tử quần là áo lượt, cường hào ác bá kia, là dáng vẻ hắn chưa bao giờ bày ra trước mặt muội muội A Ngư.
 
Quý Minh Phượng đẩy hắn ra ngoài.
 
Dùng tốc độ nhanh nhất sửa soạn lại bản thân, Quý Minh Phượng xách bao quần áo để bên cạnh lên, nhảy xuống xe ngựa, hơi lảo đảo mà chạy vào trong bóng đêm.
 
Chạy một hơi thật xa, Quý Minh Phượng mới dừng chận quay đầu, chỉ thấy xe ngựa của Tào Luyện đã về rồi.
 
Tào Luyện thật sự thả nàng.
 
Nàng thật sự tự do rồi.
 
Ở ngay khoảnh khắc này, bỗng nhiên Quý Minh Phượng cảm thấy những nhục nhã trong suốt đoạn đường này đều thoảng qua như mây khói, nàng chịu khổ rất giỏi, chỉ cần rời khỏi Kinh Thành, đến mội thị trấn xa xôi, dù cho làm chút việc vất vả cũng tốt hơn là bị người ta giam cầm.
 
Thừa dịp bầu trời đen tối, bốn phía không một bóng người, Quý Minh Phượng đổi xiêm y nha hoàn trên người, rồi lấy một bộ nam trang từ bọc quần áo ra, giả trang thành nam tử gấp rút lên đường suốt đêm nay.
 
Sáng ngày thứ hai, Quý Minh Phượng đi tới một trấn nhỏ gần Kinh Thành, nàng mua hai cái bánh bao ở ven đường, vừa ăn vừa đi chợ, phát hiện có một đội buôn dự định đến Sơn Tây, Quý Minh Phượng làm bộ là thư sinh nghèo cũng muốn đến Sơn Tây tìm người thân để nương tựa, hỏi có thể cùng đội buôn đồng hành hay không.
 
Ông chủ đội buôn quan sát nàng kỹ càng từ trên xuống dưới một lần rồi đồng ý.
 
Quý Minh Phượng ôm gói đồ nhỏ của mình, xúc động tới mức muốn khóc lên.
 
Đến Sơn Tây, sẽ không ai quen biết nàng, nàng có thể thoải mái bắt đầu cuộc sống mới.
 
Đoàn xe vội vã, gấp rút lên đường, không có việc gì sẽ không dừng lại, nhưng mỗi lúc qua một canh giờ đều dừng chân khoảng thời gian bằng chén trà nhỏ, để cho người trong đoàn xe đi vệ sinh ven đường.
 
Quý Minh Phượng sợ lộ thân phận nữ nhi, vẫn luôn chịu đựng.
 
Nhưng dù sao cũng có lúc nhịn không được.
 
Buổi chiều, cả đoàn xe đi ngang qua một khu rừng nhỏ, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi và hồi sức thì có người muốn vào rừng đi đại tiện, Quý Minh Phượng cũng lấy cớ này mà đi theo.
 
Vào rừng cây nhỏ, Quý Minh Phượng đi sâu vào bên trong một đoạn, tìm một vị trí bí ẩn, nàng ngồi xổm xuống, mặt đối diện với đất.
 
Vì để giả trang cho giống, Quý Minh Phượng cố ý chờ người kia xong việc rồi đi về, nàng mới đứng lên đi theo
 
Trở lại đường đi, ông chủ đội buôn kêu Quý Minh Phượng lại, nói có việc hỏi nàng.
 
Cùng lúc đó, ông chủ đội buôn bảo đoàn xe đi trước.
 
Quý Minh Phương không hiểu ý của hắn.
 
Ông chủ đội buôn là nam tử trung niên khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, hai tay hắn chà xát lại với nhau, nhìn Quý Minh Phượng đang lộ vẻ mặt phòng bị: “Nhìn tiểu huynh đệ môi hồng răng trắng, thật ra là vị cô nương đúng không?”
 
Vẻ tà dâm trong mắt nam nhân khiến người ta buồn nôn, Quý Minh Phượng xoay người rời khỏi.
 
Ông chủ thương đội đi theo nàng, cười nói có chuyện muốn bàn cùng nàng: “Nhìn ngươi lẻ loi một mình, chắc chắn đã gặp rất nhiều phiền toái, vậy đi, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, làm thiếp cho ta, ta đảm bảo cả đời ngươi không lo ăn uống, còn có bạc mà tiêu.”

 
“Không cần, đại ca của ta là tri huyện Vũ Thành ở Sơn Tây, ta chính là muội muội tri huyện, sẽ cần chút bạc của ngươi à?” Nghe tiếng bước chân nam nhân càng lúc càng nhanh, Quý Minh Phượng bình tĩnh nói.
 
Ông chủ đội buôn cũng không tin, ngược lại chạy đến nhanh hơn: “Ông đây ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, muốn gạt ông đây à?”
 
Cuối cùng Quý Minh Phượng cũng luống cuống, co giò chạy, đồng thời hô to cứu mạng.
 
Nhưng thứ nhất, đoàn xe toàn là nam nhân, thứ hai, họ đã được ông chủ ra lệnh, phải đánh xe đi về con đường phía trước.
 
Tuy Quý Minh Phượng rất tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ là nữ tử bị Viên gia giam giữ ba năm, tuy lúc ở bên cạnh Tào Luyện được nuôi dưỡng mượt mà hơn chút, sức lực cũng lớn hơn nhiều, nhưng sao có thể chạy trốn khỏi một nam tử trung niên đang bị dục vọng dồn lên não chứ?
 
Chạy không bao xa, ông chủ đội buôn đã bắt được nàng, trực tiếp vác Quý Minh Phượng lên vai, khiêng vào trong rừng.
 
Quý Minh Phượng dùng bao quần áo đập đầu hắn.
 
Ông chủ đội buôn vứt bỏ bao quần áo của nàng, để chạy vào cánh rừng nhanh hơn.
 
Quăng Quý Minh Phượng trên đất, ông chủ đội buôn cũng đè nàng xuống, vừa giữa chặt Quý Minh Phượng vừa dỗ dành: “Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta đi, ta đảm bảo sẽ phụ trách với ngươi.”
 
Quý Minh Phượng liều mạng giãy giụa, mãi đến lúc này, nàng mới phát hiện, đều là đồ háo sắc nhưng Tào Luyện hoàn toàn khác ông chủ đội buôn, ít nhất Tào Luyện sẽ nói rõ điều kiện trao đổi với nàng, nếu nàng không đồng ý, Tào Luyện sẽ không ép nàng, nhưng cũng không giúp đỡ nàng.
 
Quý Minh Phượng tạm nhân nhượng với Tào Luyện là vì lợi ích toàn cục, là có việc cần cầu xin, nhưng mà hiện tại…
 
Quý Minh Phượng cười khổ, chuẩn bị cắn lưỡi tự sát…
 
Nhưng đúng lúc này, ông chủ đội buôn đè trên người nàng đột nhiên ngã xuống.
 
Quý Minh Phượng mở to mắt, chỉ thấy trước mắt xuất hiện thêm một người nam nhân lạnh lùng mặc đồ đen bên cạnh.
 
Quý Minh Phượng không quen người này.
 
Nam nhân đồ đen vứt ông chủ đội buôn qua một bên, rũ mắt xuống nói: “Thuộc hạ phụng mệnh Thế Tử, bảo vệ cô nương trên đường đi.”
 
Quý Minh Phượng vừa mới từ chỗ chết sống lại, nghe nói như thế, trong lòng lập tức trầm xuống.
 
Tào Luyện sẽ tốt vậy à?
 
Quả nhiên, nam nhân đồ đen tiếp tục nói: “Thế tử nói, nếu cô nương bình an dừng chân, ta không cần lộ diện, trực tiếp về Kinh phục mệnh, nhưng nếu trên đường đi, cô nương gặp nguy hiểm cần ta ra tay cứu giúp, vậy cô nương phải báo đáp ơn cứu mạng của Thế Tử.”
 
Quý Minh Phượng châm chọc hỏi: “Báo đáp như thế nào?”
 
Hắc y nhân: “Thế tử nói, anh hùng cứu mỹ nhân, đương nhiên mỹ nhân phải lấy thân báo đáp.”
 
Hay cho câu lấy thân báo đáp!
 
Lúc này Quý Minh Phượng mới hiểu, từ trước đến giờ Tào Luyện chưa từng muốn thả nàng đi! Có lẽ ông chủ đội buôn này cũng là người do Tào Luyện phái tới, cố ý khiến nàng nhất định phải báo ân một lần nữa thôi!


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.