Đọc truyện Ta vì biểu thúc họa tân trang – Chương 107:
Chương 107
Editor: Hardys
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùng tám tháng mười một, trong cung tổ chức sinh nhật một tuổi cho Ngũ hoàng tử.
A Ngư dẫn theo Nguyễn Nguyễn tiến cung.
Kiến Nguyên Đế lớn tuổi mà có con nhỏ nên vô cùng sủng ái Ngũ hoàng tử, sinh nhật một tuổi của Ngũ hoàng tử náo nhiệt hơn lúc Nguyễn Nguyễn một tuổi nhiều, ngoại trừ hoàng thân quốc thích, phu nhân của quan viên tam phẩm trở lên ở Kinh Thành, cáo mệnh phu nhân đều nhận được thiệp mời, lúc A Ngư xuất phát cũng xem như là đi sớm, vậy mà lúc nàng vào trong cung thì bên cạnh Tào Hoàng Hậu đã có vài vị phu nhân ngồi đó, Trần quý phi và các phi tần khác cũng ngồi ở bên cạnh.
Vì không có quá nhiều phi tần nên Tào Hoàng Hậu 32 tuổi vẫn trẻ nhất, người có địa vị gần bằng bà trong hậu cung là Trần quý phi cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
Bởi vì từ khi Tào Hoàng Hậu tiến cung, Kiến Nguyên Đế vô cùng sủng ái bà, tuy thỉnh thoảng cũng sẽ sủng ái một hai người mới, nhưng một năm cũng chỉ xảy ra tình huống này năm ba lần thôi, những người mới này cũng không có con nối dòng, phẩm cấp cũng không được thăng tới Tần, nên không có tư cách tham gia tiệc sinh nhật một tuổi của Ngũ hoàng tử.
“Hoàng thượng thật sự rất sủng ái nương nương nha!”
“Nương nương trời sinh đã có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, nhìn không khác gì lúc mới tiến cung là mấy, hèn gì Hoàng Thượng sủng ái nương nương nhiều nhất!”
“Dung mạo Ngũ điện hạ quá xuất sắc, lông mi này giống Hoàng Thượng, ánh mắt là giống nương nương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Các phu nhân nhao nhao khen Tào Hoàng Hậu và Ngũ hoàng tử kháu khỉnh.
Trên mặt Tào Hoàng Hậu đầy tươi cười, xinh đẹp mà uy nghiêm.
A Ngư dẫn Nguyễn Nguyễn đi tới, những phu nhân này biết A Ngư là chất nữ ruột của Tào Hoàng Hậu, lập tức khen ngợi A Ngư và nữ nhi, khen rằng toàn bộ mỹ nhân đứng đầu ở Kinh Thành này đều xuất phát từ Tào gia.
A Ngư chỉ cảm nhận được sự mỏng manh của tình người giữa những lời khen đầy nhiệt tình này.
Kiếp trước Tào gia lụn bại, nàng phải trở thành thiếp thất của Từ Khác, nhóm quý phu nhân đến phủ làm khách nhìn thấy nàng, toàn bộ đều hùa theo Dung Hoa trưởng công chúa mà chê cười nàng, chỉ trích Tào gia không biết dạy nữ nhi các kiểu. Bây giờ, Thái tử đã chết, chức vị tân Thái tử rất có khả năng sẽ rơi vào đầu biểu đệ Tứ hoàng tử của nàng, những phu nhân này cũng thay đổi thái độ cư xử.
“Cô cô, có phải con đến muộn rồi không?” Đến trước mặt Tào Hoàng Hậu, A Ngư nói đùa.
Nhìn thấy chất nữ hai năm không gặp, rốt cuộc ánh mắt Tào Hoàng Hậu cũng có vài phần dịu dàng và lo lắng, giả vờ giận dữ nói: “Đúng vậy, tới trễ, nói xem ta nên phạt con thế nào đây?”
Miệng thì nói như vậy, nhưng Tào Hoàng Hậu lại cười, vẫy tay về phía Nguyễn Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn đến đây, để Hoàng ma ma ôm một cái được không?”
Nguyễn Nguyễn đã sớm bị trâm Phượng sang trọng trên đầu Tào Hoàng Hậu hấp dẫn rồi.
Đừng nhìn Nguyễn Nguyễn còn chưa tới hai tuổi nhưng tiểu nha đầu đã biết những trang sức mẫu thân giấu trong hộp không cho nàng chơi đều là thứ tốt, mỗi lần nhìn thấy nữ quyến nào đến Xuân Hoa Đường, Nguyễn Nguyễn sẽ nhìn mặt đối phương đầu tiên, sau đó sẽ nhìn trang sức của họ. Đôi mắt long lanh của Nguyễn Nguyễn mở to, vị Hoàng ma ma này có dáng vẻ xinh xắn, trang sức trên đầu cũng rất xinh đẹp.
Sau khi được mẫu hậu cổ vũ, Nguyễn Nguyễn vững vàng bước về phía Tào Hoàng Hậu.
“Đã biết đi giỏi như vậy rồi hả?” Tào Hoàng Hậu kinh ngạc nói.
A Ngư nói: “Tháng bảy này sẽ biết chạy.”
Tào Hoàng Hậu ôm lấy Nguyễn Nguyễn, cười khen: “Nguyễn Nguyễn nhà ta thật lợi hại, Ngũ biểu đệ của con còn chưa biết đi nha.”
Nhũ mẫu ôm Ngũ hoàng tử đến.
Nguyễn Nguyễn tò mò nhìn chằm chằm biểu đệ.
Ngũ hoàng tử cũng thấy biểu tỷ là lạ nên nhìn chăm chú.
Tào Hoàng Hậu hỏi A Ngư: “Lúc Nguyễn Nguyễn chọn đồ vật đoán tương lai thì chọn cái gì?”
Nhớ tới chuyện nữ nhi lụm vật đó, A Ngư bất đắc dĩ nói: “Mèo nhỏ ham ăn, con đã có ý để bánh bao ở chỗ xa nàng nhất nhưng nàng cứ lấy bánh bao cho bằng được.”
Hài tử nhà người ta cầm sách, cầm túi hương, còn cầm quan ấn hoặc gậy như ý, còn nữ nhi của nàng lại tóm lấy bánh bao!
A Ngư cảm thấy vô cùng may mắn, may mà lễ chọn đồ vật đoán tương lai của nữ nhi không làm lớn, nếu không thì truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người khác chê cười.
Tào Hoàng Hậu lập tức bật cười, thấy Nguyễn Nguyễn ngửa đầu nhìn bà, dường như tò mò bà đang cười chuyện gì, Tào Hoàng Hậu sờ gương mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu: “Bánh bao cũng tốt mà, có thể ăn là phúc, Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta vừa nhìn đã biết nàng là người có phúc.”
Lời này, A Ngư thích nghe.
Khách càng lúc càng đông, Tào Hoàng Hậu lệnh nhũ mẫu ôm Ngũ hoàng tử và dẫn Nguyễn Nguyễn ra sau viện chơi đùa trước.
Tào Hoàng Hậu còn phải nhận lễ vật của các phu nhân quan viên, A Ngư và Ôn Nghi ngồi riêng một bàn.
“Hôn sự của Nhị ca đã làm phiền biểu muội rất nhiều, thật sự ngại quá.” A Ngư cảm kích mà nói với Ôn Nghi công chúa.
Ôn Nghi công chúa giận dỗi nàng: “Đều là người một nhà, nói gì mà ngại với không ngại chứ, nhưng mà sau khi biểu tỷ gặp biểu ca thì nhắn dùm muội một câu, nói nếu biểu ca dám ức hiếp Hương Vân, muội nhất định sẽ không tha cho huynh ấy.”
A Ngư vội vàng giúp huynh trưởng đảm bảo.
Hai tỷ muội trò chuyện trên trời dưới đất, nói về Trang Văn thái tử phi cùng mẫu thân của Hiếu vương là trắc phi Tào Doanh đang ngầm đấu đá nhau.
A Ngư ngẩng đầu, nhìn thấy hai nữ nhân ăn mặc và đeo trang sức rất trang nhã.
Nhìn thấy trước mắt là hai quả phụ, Thái tử phi Tào Quỳnh và Trắc phi Tào Doanh nhưng điều khiến A Ngư khiếp sợ chính là hai người bọn họ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đặc biệt là Tào Doanh thế mà giờ lại khô héo như già đi mười tuổi vậy.
Ôn Nghi công chúa biết nhiều hơn A Ngư, nói nhỏ: “Từ khi đại ca mất, Từ Quỳnh đã cướp Hiếu vương về tay mình, dạy dỗ như con ruột, Tào Doanh không có con trai ruột bên cạnh, không thể trông cậy vào ai được nên mỗi ngày tự nhiên khó khăn hơn bình thường.”
Nàng ấy biết mối quan hệ giữa A Ngư và Từ Quỳnh, Tào Doanh nên mới nói ra chân tướng thật sự một cách bình tĩnh hoà nhã, nếu không trong hai người, một người lại là chất nữ bên gia đình phu quân của A Ngư, một người là tỷ tỷ thứ xuất của A Ngư, trong hai người này ai chịu khổ thì A Ngư cũng có thể sẽ khó chịu, lúc đó Ôn Nghi công chúa không tiện nói nhiều rồi.
Thấy Tào Doanh nhìn về phía bên này, A Ngư kịp thời nhìn sang hướng khác.
Tính tình Tào Doanh thích ganh đua, so sánh lại còn thích làm người chiến thắng trong cuộc sống, bây giờ nàng ta đột nhiên ngã ngựa, A Ngư không biết nên dùng thái độ gì với nàng ta, lại càng không muốn chỉ vì một ánh nhìn của mình mà gây ra hiểu lầm khiến Tào Doanh suy đoán lung tung.
Tầm mắt vừa chuyển bỗng nhiên A Ngư chú ý tới một tiểu cung nữ đứng sau lưng Trần quý phi.
Tiểu cung nữ kia mặc trang phục cung nữ tầm thường, xiêm y cũng không có gì đặc biệt, nhưng dáng vẻ tiểu cung nữ mặn mà quá mức, khuôn mặt mềm mại trắng nõn, chỉ dựa vào làn da trắng như tuyết cũng khiến cho nàng ta nổi bật giữa một đám mỹ nhân muôn màu muôn vẻ này, nhưng thật ra các đường nét trên khuôn mặt của nàng cũng chỉ được cho là thanh tú mà thôi.
A Ngư cũng không phải người duy nhất chú ý tới nữ nhân này.
Tất cả phu nhân quan viên và cáo mệnh phu nhân ở đây đều là người lớn tuổi, trong đó có rất nhiều người đã từng gặp nguyên Hậu cũng là mẫu thân ruột của Trang Văn thái tử.
Nguyên Hậu tuy không xinh đẹp xuất sắc nhưng tình cảm giữa bà và Kiến Nguyên Đế dưỡng thành từ mối quan hệ thanh mai trúc mã.
Nhưng làn da nguyên Hậu lúc sinh ra đã trắng như tuyết lại còn thơm mát, nghe nói lúc trước nguyên Hậu từng ngủ thiếp đi ở hoa viên, đã có bươm bướm bị hương thơm trên người bà hấp dẫn mà đậu trên tóc bà thật lâu, mãi không chịu đi.
Trước khi nguyên Hậu gả cho Kiến Nguyên Đế, được xưng là “Hương mỹ nhân”, nhưng sau khi bà thành Hoàng Hậu, vì để biểu lộ sự tôn kính nên các dân chúng mới từ từ không nhắc tới danh xưng “Hương mỹ nhân” nữa.
Bây giờ Trần quý phi chọn một tiểu cung nữ da trắng hơn tuyết bên cạnh, những người ngồi đây đều là những tay lão luyện ở hậu trạch, ai mà không đoán được dụng ý của Trần quý phi chứ?
Chỉ tiếc Tào hoàng hậu chưa từng thấy nguyên Hậu lần nào, không nhìn ra âm mưu tranh sủng của Trần quý phi.
Lúc các tân khách đến xem như đông đủ, Kiến Nguyên Đế dẫn nhóm nam khách đến xem lễ.
Tào hoàng hậu dẫn nhóm nữ quyến ra cung nghênh.
Trong một biển nữ nhân đầy đủ già trẻ, ánh mắt Kiến Nguyên Đế nhìn Tào hoàng hậu mặc hoa phục đầu tiên, những nữ nhân khác ông không nhìn nhiều, nhưng cũng vì vậy, khi ánh mắt của ông dần dần lướt đến gần thì những phi tần và cung nữ ngồi ở ghế phía sau cũng có cơ hội được ánh mắt Kiến Nguyên Đế thuận tiện đảo qua một cái.
Trong đó có một cung nữ khiến ánh mắt Kiến Nguyên Đế nheo lại.
Nhưng cũng chỉ nheo lại một chút mà thôi.
Giờ lành đã đến, Kiến Nguyên Đế đích thân bế Ngũ hoàng tử thả lên trên bàn lớn.
Trên bàn lớn đặt đầy những vật nhỏ có ý nghĩa.
Ngũ hoàng tử nhìn trái nhìn phải, sờ bên này một chút, lại chạm bên kia một cái, tiếp theo cầm lấy một vật rồi thả xuống, lặp lại như vậy mấy lần, cuối cùng đã giữ chặt lấy một bàn tính bằng vàng.
“Đây là lộ ra sự thông minh sáng suốt nha!”
“Chắc chắn sau này trưởng thành, Ngũ hoàng tử sẽ thông minh hơn người nha!”
Nam nữ khách đều đồng loạt a dua, nịnh nọt Ngũ hoàng tử.
Kiến Nguyên Đế cười, nhìn về phía Tào hoàng hậu.
Tào hoàng hậu nhìn ánh mắt hâm mộ của tiểu chất nữ, cũng không nhịn được mà thấy may mắn, nếu nhi tử cũng học theo Nguyễn Nguyễn giữ chặt đồ ăn như vậy, các tân khách nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra lời hay ý đẹp nào.
Hôm nay là ngày quan trọng của Ngũ hoàng tử, tối đó dĩ nhiên Kiến Nguyên Đế ngủ ở Trung cung.
Hai ngày sau, Kiến Nguyên Đế hiếm khi lật thẻ bài một lần, trùng hợp, thẻ bài được lật chính là Trần quý phi.
Tin tức lập tức truyền tới tai Tào hoàng hậu.
Trong lòng Tào hoàng hậu tĩnh lặng như nước.
Trong lòng Kiến Nguyên Đế lại là một mảnh xuân ý dào dạt.
Trần quý phi đã lớn tuổi, tính cách lại không vui vẻ, Kiến Nguyên Đế đã sớm mất hứng với bà, đến cung của Trần quý phu, Kiến Nguyên Đế nhìn cung nữ gọi là Song Song kia vài lần.
Ám chỉ này của ông cũng khá rõ rồi.
Trần quý phi vô cùng thức thời mà cười hỏi: “Hoàng Thượng, Song Song có đôi tay xoa bóp vô cùng thoải mái, một lát nữa lúc Hoàng Thượng tắm rửa thì gọi nàng vào xoa bóp, giúp người thư giãn nha?”
Kiến Nguyên Đế gật gật đầu: “Cũng được.”
Đến lúc Kiến Nguyên Đế nên tắm rửa, Song Song đỏ mặt đi theo Kiến Nguyên Đế vào trong.
Trần quý phi ngồi trên giường nhỏ ở ngoài.
Tâm phúc nghe lén đã quay lại, gật gật đầu với bà, ý là việc đã thành công rồi.
Nghĩ đến Kiến Nguyên Đế đang cùng Song Song điên loan đảo phượng ở trong thùng tắm, Trần quý phi cười cười.
Bà đã từng tuổi này, Kiến Nguyên Đế có sủng ai cũng không quan trọng, quan trọng là cho nhi tử bà ngồi lên vị trí kia.
Bà có tuổi trẻ như Tào hoàng hậu, cũng không có nhan sắc xinh đẹp như Tào hoàng hậu, mỹ nhân bình thường cũng không thể cướp sủng ái của Tào hoàng hậu, vậy bà đành phải chọn thứ có lợi thế nhất.
Ngoại trừ làn da trắng như tuyết cực kỳ giống nguyên Hậu, Song Song còn có bản lĩnh mà nguyên Hậu không có.
Song Song được dày công dạy dỗ dựa theo tiêu chuẩn của nhất phẩm ngựa gầy*, có vô số tuyệt chiêu khiến Kiến Nguyên Đế nhớ nàng mãi không quên.
(*Ngựa gầy: là hiện tượng lịch sử trong triều đại Minh và Thanh. Là một nghề chuyên thu mua những cô gái đẹp ở gia đình giàu, sau đó đào tạo họ ca hát nhảy múa, thư pháp và hội hoạ. Sau đó bán họ làm vợ lẽ cho người giàu để kiếm lợi từ họ. Vì những người này rất nghèo, gầy và yếu ớt nên gọi họ là “ngựa gầy”.)
Sáng hôm sau, lúc Kiến Nguyên Đế lâm triều.
Trần quý phi gọi Song Song đến, hỏi thăm chi tiết về tối qua.
Biết được Kiến Nguyên Đế liên tục sủng ái Song Song ba lần, Trần quý phi cảm thấy vô cùng bất ngờ, lão gia hoả đã hơn năm mươi tuổi, còn sung mãn như vậy à?
Song Song suy đoán nói: “Có lẽ Hoàng Thượng dùng thuốc rồi mới đến đây.”
Trần quý phi đã hiểu, Kiến Nguyên Đế là vì Song Song mà tới, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng, miễn cho có lòng mà không có sức còn bị tiểu cô nương đùa cợt.
Kiến Nguyên Đế vô cùng hài lòng Song Song.
Đương nhiên hắn nhìn ra mục đích của Trần quý phi khi dùng Song Song, Kiến Nguyên Đế không hề có ý thuận theo Trần quý phi, nhưng mỹ nhân nên hưởng dụng thì vẫn hưởng dụng. Kiến Nguyên Đế chỉ xem Song Song là một món đồ chơi, tuẫn táng cho nguyên Hậu cũng không xứng, nhưng Kiến Nguyên Đế thích loại cảm giác này, lúc ở bên cạnh Song Song, ông giống như được trở về quá khứ, lúc đó nguyên Hậu cũng còn sống, mà ông vẫn còn trẻ.
Không lâu sau, Kiến Nguyên Đế ban thưởng danh hiệu “Oánh mỹ nhân” cho Song Song.
“Yên tâm, nàng ta chỉ là một thứ để giải sầu, người trong lòng trẫm vẫn là nàng.”
Đêm nay, Kiến Nguyên Đế đến Trung cung, vội vàng đưa Định Tâm Hoàn cho Tào hoàng hậu.
Dù ông ham muốn dục vọng cũng sẽ không làm rối loạn đại sự.
Ánh mắt Tào hoàng hậu phức tạp nhìn ông.
Kiến Nguyên Đế nhíu mày: “Sao vậy, nàng không tin trẫm à?”
Tào hoàng hậu lắc đầu.
Kiến Nguyên Đế nghi ngờ: “Dường như nàng rất không vui.”
Tào hoàng hậu cười khổ, nhắm mắt nói: “Đã lâu lắm rồi, Hoàng Thượng không cho thần thiếp ăn giấm, bây giờ người đột nhiên đút giấm chua cho thiếp, thần thiếp, thiếp phải cần hai ngày để làm quen.”
Kiến Nguyên Đế nghe vậy, cười rồi hôn bà: “Ngốc, một món đồ chơi cũng đáng cho nàng ghen à?”
Nói xong, Kiến Nguyên Đế bắt đầu sủng ái tiểu Hoàng Hậu của mình.
Lúc ở bên cạnh Oánh mỹ nhân ông cũng cày cấy rất lâu, và vì để Tào hoàng hậu không thất vọng, Kiến Nguyên Đế cũng xài thuốc trước khi cày ruộng.
Xong việc, Kiến Nguyên Đế ngã xuống bên cạnh Tào hoàng hậu, mệt mỏi mà thở hổn hển.
Tào hoàng hậu lại cảm thấy âm thanh đó cực kỳ êm tai.