Tà Túy - Đại Viên Tử

Chương 70: Khán Giả May Mắn


Bạn đang đọc Tà Túy – Đại Viên Tử – Chương 70: Khán Giả May Mắn

Phòng chuẩn bị sẽ hóa trang cho diễn viên phù hợp với bối cảnh vai diễn. Nói chung diện mạo của vai diễn sẽ rất khác so với ngoại hình thật, nhờ vậy sẽ không bị ai nhận ra.


Ví dụ như Lãnh Tâm là một cô gái nhỏ xinh xắn lại được hóa trang thành một phu nhân ác ma kiêu ngạo độc ác. Diễn viên đóng vai George là một thanh niên mặt tròn cao 1m9 lại được hóa trang thành một ông già mặt vuông mấy trăm tuổi chỉ cao 1m7 ngoan cố ngạo mạn.

Nhưng ngoại hình của Diệp Nghênh Chi không thay đổi nhiều, hắn vốn mang vẻ quý tộc phong nhã, khi không cười thì hơi lãnh đạm và khó gần, lúc cười lại mang vẻ nhã nhặn nhưng thờ ơ, riêng thời điểm đối diện Trì Diên, mặt mày đều trở nên nhu hòa, dáng vẻ dịu dàng của hắn mang cảm giác rất giả. Trong màn biểu diễn này, cánh tay nhựa chỉ trang điểm sơ qua và tô vẽ một ít, xóa đi cảm giác giả kia, còn lại không thay đổi nhiều, vẫn có thể thấy diện mạo thật của hắn, nhưng hắn và Trì Diên đều là người mới đến, không quen biết ai nên cũng không thành vấn đề lớn.

Lúc này diễn viên đóng vai Joris đang ngồi cạnh đạo cụ dòng suối, trong bụng thầm phỉ nhổ nội dung vở kịch– Joris trong chuyện phải chậm chạp, ngu dốt cỡ nào mới có thể không nhận ra thân phận chúa quỷ, ngược lại còn cho rằng đối phương là ác ma đáng thương mất hết sức mạnh.

Một ác ma cấp cao, đặc biệt là kẻ đứng đầu địa ngục thì cảm giác mang lại sao có thể giống ác ma thường, dù Ed Yas có che giấu sừng và cánh – điểm đặc trưng của ngài thì khí chất và uy áp đều không phải thứ ác ma bình thường có thể so sánh.

Ví dụ như diễn viên đóng vai Ed Yas bên cạnh, dù hắn đã thu lại uy áp theo luật chơi, hóa trang thành nhân loại theo kịch bản, cũng không để lộ ra sừng và cánh nhưng mình sẽ không nhận sai, đối phương chắc chắn là một ác ma cấp cao tới từ địa ngục, có lẽ còn đến từ gia tộc ác ma quyền thế lâu đời vì khí chất trên người hắn thật sự quá rõ.

Có điều vị nhân vật lớn này hẳn là không thường đến chốn vui chơi thấp kém như trấn quỷ này, không quen lắm với những mật hiệu mà các ác ma trên đài sử dụng, thậm chí chắc là lần đầu tiên đến trấn quỷ, lần đầu tiên tới rạp hát ác ma chơi.

“Joris” cảm thấy suy đoán của mình rất có lý, đám ác ma cấp cao quyền lực và cao quý có thể tìm thấy nhiều thú vui ở địa ngục, không giống bọn hắn phải làm việc vất vả suốt cả năm, tiết kiệm tích cóp tiền đến trấn quỷ để tìm chút vui vẻ, ăn chút thịt người ngon– hay thịt người chất lượng kém. Người trong trấn tuy vì mang dã tâm mãnh liệt nên hấp dẫn ác ma nhưng linh hồn bọn họ thường bẩn thỉu và không ngon miệng. Ác ma thích ăn nhất những người có linh hồn thuần khiết sạch sẽ, đáng tiếc theo quy định của địa ngục, ác ma không được tự mình tới nhân gian, càng không được tự ý bắt và ăn thịt nhân loại, nếu không sẽ bị ném xuống vực thẳm địa ngục.

Đám ác ma cấp cao đó hẳn là mỗi ngày đều được hưởng dụng những nhân loại có linh hồn thuần khiết mỹ vị!– ở địa ngục Joris chưa từng thực sự tiếp xúc ác ma cấp cao nào, đây cũng chỉ là phỏng đoán của hắn.

Cũng giống như Lãnh Tâm và Ryadov sau khi xác nhận danh tính con người với nhau đã bí mật sử dụng các màn biểu diễn trên sân khấu truyền tin cho nhau để bàn bạc kế hoạch, ác ma cũng có mật hiệu của chúng. Nhưng mật hiệu của nhân loại hay ác ma đều không cố định, nếu không rất dễ bị bên kia phát hiện và lộ ra sơ hở, đồng thời sẽ bị học được và bắt chước. Những mật hiệu này phải kết hợp nội dung vở kịch ngay lúc đó cùng thái độ và động tác của người truyền tải.

Ác ma ngu xuẩn sẽ bị đồng loại gạt bỏ; nhân loại ngu muội rất khó sống lâu trong trấn.

Joris đã có thể xác nhận thân phận của đối phương nên ra sức dùng tay chân thể hiện sự tán đồng–trong kịch bản, ác ma đột nhiên xuất hiện yếu ớt và đáng thương nên việc Joris sinh ra sự thân thiết và tin tưởng đối phương là hợp lý, cho nên không tính là trái luật, nhưng nếu đối phương có kinh nghiệm nhất định sẽ hiểu ý hắn.

Thế nhưng “Ed Yas” lại rề rà không đáp lại, hắn chỉ đứng đó tái hiện hoàn hảo vẻ ngoài xa cách, trầm tĩnh, không thể tiếp cận nhưng lại khoan dung của điện hạ Ed Yas — — có điều Joris cảm thấy đó không phải là khoan dung, chỉ là chúa quỷ cao cao tại thượng không thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt.

Cho nên đối phương không trả lời, Joris chỉ có thể cho rằng vị ác ma cấp cao này không thường đến trấn quỷ thấp kém này để chơi, chưa quen với tình hình và lối chơi thông thường ở đây, không hề hoài nghi phán đoán của bản thân và thân phận của đối phương.


Diễn viên đóng vai Ed Yas nhất định là ác ma, mình cũng là ác ma, như vậy theo lý thì trong Christine và George sẽ có ít nhất một nhân loại. Có điều hai vai đó đều diễn quá tốt, nhất thời chưa nhận ra được, Joris buồn rầu nghĩ.

Ngược lại với nhân loại, ác ma tới tham gia trò chơi phải trả phí vào cửa, sau khi đăng ký thẻ hội viên của trấn quỷ còn được giảm giá 20%, đối với ác ma mà nói, trấn quỷ giống như thiên đường của chúng, là nơi vui chơi hưởng thụ thuần túy nên tất nhiên sẽ rất không vui khi bỏ ra tiền mà không được ăn thịt người.

Tình hình hiện tại có phần khó phân biệt, phía nhân loại vẫn chưa xác nhận được “Át chủ bài” phe mình là ai, phía ác ma thì tìm không ra nhân vật quan trong bên nhân loại. Bởi vì Christine, George, Joris và Ed Yas đều thể hiện rất giống ác ma, đám ác ma thậm chí bắt đầu hoài nghi buổi biểu diễn này toàn bộ nhân loại đều nằm ở các nhân vật phụ, bắt đầu chú ý đến những vai không có nhiều đất diễn.

Lãnh Tâm và Riyadov đều có kinh nghiệm mà lại phán đoán rất chính xác, dưới sự dẫn dắt và thúc đẩy của hai người, bốn nhân loại nằm trong các nhân vật phụ đều đã xác nhận thân phận với nhau: lần lượt là mẹ kế Christine, quan viên toà thị chính, người bạn loài người của Christine và sứ giả truyền tin. Trong trường hợp át chủ bài rất giỏi và không chủ động liên lạc với họ, trước tiên họ chỉ có thể xác định Ryadov – người chỉ diễn hai phân đoạn không quan trọng mà kỹ năng diễn xuất rất tốt sẽ đảm nhận vai trò ẩn sĩ, và lên kế hoạch bảo vệ ẩn sĩ. — bất kể át chủ bài rốt cuộc có bị phát hiện hay không, bọn họ đều phải đảm bảo Riyadov không bị nhận ra.

Tình huống như hôm nay không phải chưa từng có, một vài người cực kỳ tự tin vào bản thân, khả năng diễn xuất tốt mà vì sợ bị những nhân loại khác kéo chân nên không sẵn lòng hợp tác, chỉ nỗ lực che giấu bản thân mà diễn tốt phân đoạn của mình, đối phó với ác ma. Lãnh Tâm suy đoán át chủ bài hôm nay họ gặp phải chính là một diễn viên như vậy.

Rất nhanh đến phần cuối vở kịch, dưới sự chỉ dẫn của sứ giả, Joris và cha con Christine đi vào cung, sau khi sứ giả lui ra, tổng quản xuất hiện, để bọn họ đợi tiếp kiến điện hạ– kỳ thật đây cũng là một trong những nguyên do nhân vật Ed Yas trị giá 15000 điểm, bởi vì trong cảnh cuối cùng, ngoại trừ diễn viên đóng vai Ed Yas, những diễn viên khác đều là ác ma, không có nhân loại nào trên sân bảo vệ và phối hợp với hắn.

Trong sự chờ đợi của mọi người, Ed Yas xuất hiện. Lúc này dưới sự hỗ trợ của phòng hóa trang kỳ dị, hắn đã đổi sang trang phục của chúa quỷ.

Lãnh Tâm và Riyadov đồng thời thì thào một tiếng dưới đáy lòng: Không cần nghi ngờ nữa, đó chính là ác ma.

Cho nên át chủ bài của bọn họ là George hoặc Joris.

Mà ngoại trừ Joris đã sớm kết luận Ed Yas là ác ma vì đã tiếp xúc với Ed Yas trước đó theo kịch bản, hiện tại Christine và George cũng hướng ánh mắt hoài nghi về phía hai người còn lại. Trong đầu bọn họ đều có chung một suy nghĩ: Ed Yas chắc chắn là ác ma, thậm chí là một vị ác ma cấp cao bọn họ không chọc nổi, như vậy trong ba người Joris, Christine, George rất có thể có một nhân loại.

Lúc này, chúa quỷ mặc bộ triều phục màu đen trang trọng xuất hiện trên sân khấu.

Trên đầu hắn có hai chiếc sừng màu đen phô trương rõ sức mạnh, sau lưng là đôi cánh đen kỳ dị lộng lẫy, không khó tưởng tượng đôi cánh kia khi mở ra hiển nhiên sẽ che khuất bầu trời, không thấy ánh sáng.

Điện hạ thờ ơ ngồi trên ngai vàng, đôi cánh hơi mở, yên tĩnh nhìn ác ma ngồi phía dưới, quanh người hắn mang theo phong phạm đế vương không thể xâm phạm, giống như một vị vua thực sự của địa ngục, tôn quý, cao cao tại thượng, tà khí ép người.


Trong nháy mắt, tất cả ác ma gần như có xúc động muốn quỳ xuống. Bọn chúng gần như cho rằng đó không phải Ed Yas trong “The Devil Comes” mà là chúa quỷ thực sự của chúng, điện hạ Emmer.

“The Devil Comes” là một vở kịch tương đối kinh điển ở địa ngục, nhưng kẻ mang vở kịch này đến rạp hát ác ma ở trấn quỷ và giao vai Ed Yas cho con người rõ ràng là có ý xấu — nhân loại tứ cố vô thân ngồi trên ngai vàng, đối mặt đám ác ma đứng ngoài xem, lo sợ bất an, rồi lại không thể không tự trấn định mà tiếp tục diễn; mà đám ác ma có lẽ đã sớm phát hiện trên ngai vàng là một nhân loại, ngoài mặt cung kính diễn trò, trong lòng lại cười đùa, truyền tin cho nhau, tính toán làm sao chia nhân loại cao cao tại thượng kia ăn vào bụng.

Nhưng một màn này đã định trước sẽ không xảy ra ở đây.

Điện hạ Ed Yas ngồi trên vương vị, cảm thấy chán ngán mà tuyên bố ban hôn cho Joris và Christine, Joris và ba người kia dè dặt quỳ xuống, sự sợ hãi và bất an khi gặp kẻ thống trị thực sự của địa ngục đã lấn át niềm vui khi biết rằng sẽ được ở bên nhau của Joris và Christine.

Nhưng Joris một giây kia lại cảm thấy, nếu vở kịch “The Devil Comes” thật sự tồn tại nguyên mẫu, vậy phản ứng của người làm vườn Joris hẳn là nên như vậy.

Trong lịch sử địa ngục ghi lại, ác quỷ vĩ đại Emmer sinh ra từ vực thẳm của địa ngục, thức dậy dưới đáy vực sâu, mở đôi cánh màu đen cực lớn xuyên qua vực sâu đi tới địa ngục. Mà khi đó địa ngục đang trong tình trạng hỗn loạn, công tước quỷ ở phương bắc Lawrence và đại lãnh chúa phía nam Tesur, cả hai đều muốn tranh đoạt quyền cai trị địa ngục.

Nhưng Emmer sau khi tới địa ngục nhanh chóng xây nên thế lực khổng lồ của mình ở phía đông, việc hắn nổi lên nhanh chóng dẫn tới sự chú ý của Lawrence và Tesur, cả hai quyết định tạm thời liên thủ để tiêu diệt Emmer.

Thế nhưng trong quá trình đối đầu, Lawrence dần bị sức mạnh và năng lực của Emmer làm cho khuất phục, Tesur cũng nhận ra Emmer là một đối thủ cực kỳ đáng sợ, mà bọn hắn phát hiện Emmer tuy rất mạnh nhưng không có dã tâm tranh đoạt quyền lực và thôn tính tất cả. Vì vậy cuối cùng dưới sự dẫn dắt và đề xuất của Lawrence, ba gã khổng lồ đã đạt được sự đồng thuận về quy tắc chung của địa ngục, đặt ra những điều ước trong địa ngục thông qua sự tham vấn chung .

Trong trường hợp bình thường, họ chịu trách nhiệm quản lý các vùng lãnh thổ của mình, không can thiệp lẫn nhau, dẫn đến một thời kỳ phát triển phồn thịnh ở địa ngục.

Một nhân vật trỗi dậy nhanh chóng, cai trị phần địa ngục phía đông, lại khiến hai ác ma thủ lĩnh đều muốn né tránh như vậy, uy áp và khí thế không phải thứ ác ma bình thường có thể thừa nhận. Diễn viên đóng vai Ed Yas có lẽ chỉ là một ác ma cấp cao hiếm gặp ở trấn quỷ mà đã gây áp lực đến vậy, có thể tưởng tượng được nếu đối mặt với chúa tể địa ngục Emmer thực sự, người làm vườn Joris nhất định sẽ không đứng dậy nổi, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì.

Joris, Christine và George cảm tạ ý chỉ của điện hạ, dự định rời khỏi đi chuẩn bị hôn lễ. Đúng lúc này tên hề đã thay một bộ trang phục của tòa án địa ngục khoa trương bước lên sân khấu, kính cẩn hành lễ với quân chủ trên ngai vàng: “Điện hạ, xin ngài cho ta vài phút thời gian, đoàn kịch của bọn ta đã chuẩn bị vài nhân loại may mắn tươi ngon làm quà cưới cho ngài Joris và tiểu thư Christine. Xin hãy cho phép ta chọn chúng ngay bây giờ và đưa chúng lên .”

Bởi vì buổi biểu diễn hôm nay không có thời gian nghỉ giữa giờ nên gã sắp xếp tạm một màn rút thăm khán giả may mắn.

Ed Yas chỉ hạ mắt nhìn gã, không nói gì, một lát sau mới quay đầu liếc diễn viên đóng vai tổng quản.


Đón ánh mắt như vậy, tên hề thế nhưng cảm thấy cả người cứng đờ.

Nhưng gã biết rõ nội tình. Là một trong những nhân viên của trấn quỷ hướng dẫn người mới đến đảo, gã có thể nhận ra, Ed Yas trên ngai vàng kia thật ra là nhân loại đã để lại ấn tượng sâu sắc cho gã ngày đó, gã chỉ là không thể thể hiện ra điều này trên sân khấu, nhưng dù biết đối phương là người, gã vẫn không tự chủ được muốn bày tỏ sự thần phục, tên hề cúi đầu, đè nén cảm giác bất an nảy sinh trong lòng, gã luôn cảm thấy bản thân dường như đã bỏ qua điều gì đó.

Lúc này tổng quản cũng rất nhập vai, rất nhanh kịp phản ứng ý của điện hạ, tiến lên một bước nói với tên hề: “Điện hạ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”

Bấy giờ tên hề mới đứng lên, bắt đầu theo thông lệ rút thăm khán giả may mắn. Chỉ có điều lần rút thăm này rất yên tĩnh, không có nhạc nền, cả khán phòng đều im lặng chờ kết quả.

Tên hề cầm một tấm thẻ trắng ghi kết quả như thể đang cầm một danh sách quà tặng, gã trịnh trọng nói: “Quà cưới của chúng ta dành cho ngài Joris và tiểu thư Christine là hai món quà may mắn số 16 và 470, xin chúc mừng.”

Một thông báo bất ngờ.

Trì Diên vẫn luôn hết sức tập trung quan sát nhìn tấm vé ghi số ghế và số thứ tự trong tay, lập tức sững người.

Số 16 ở tầng một hàng thứ ba sắc mặt trắng bệch, rất nhanh bị một người nhân viên đưa ra hậu trường. Một ác ma khác xuất hiện ở tầng hai, cưỡng ép số 470 không may bị rút thăm đứng lên.

Cùng lúc đó, ác ma trên ngai vàng chậm rãi đứng dậy, nâng tay lên, ánh mắt thâm thúy.

“Chờ một chút.” Hắn trầm giọng nói, chỉ vào người bị rút trúng ở tầng hai, nhìn chằm chằm cơ thể bằng xương bằng thịt tươi sống, mê say mà nheo mắt lại, trong đôi mắt đen như đang bùng một ngọn lửa đen mờ ảo, thì thầm với ngữ khí kiên quyết không thể khước từ, “… Ta muốn hắn.”

Theo thanh âm và động tác của hắn, đám người Joris, Christine không hẹn mà cùng nhìn về phía người trên tầng hai kia– linh hồn sạch sẽ, da thịt tươi non, nhìn qua khiến kẻ nào cũng thèm rỏ dãi, trách không được ngay cả ác ma cấp cao như vậy cũng hứng thú, khiến cho ngài lần đầu tiên để lộ cảm xúc đưa ra yêu cầu.

Khán giả may mắn vốn chính là thưởng cho ác ma tham gia diễn xuất, nhân viên nọ gật đầu, ma xui quỷ khiến mà phục tùng mệnh lệnh, trực tiếp mang người số 470 xuống sân khấu, dâng lên vị vua nơi đây.

Trì Diên vẫn chưa hết hoảng sợ khi biết mình bị rút trúng, sắc mặt tái nhợt, trên mặt đầy sợ hãi không cần ngụy trang, không biết Diệp Nghênh Chi định làm gì. Nhưng cậu biết cả hai đang trong tình thế nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ thua trắng tất cả.

Cho nên cậu vờ như không biết “Ác ma” trước mắt, cả người run rẩy, kinh sợ nhìn hắn, trong đôi mắt đen thậm chí ánh thủy quang.

Diệp Nghênh Chi nheo mắt quan sát cậu, chậm rãi lộ ra nụ cười đầu tiên trong màn biểu diễn đêm nay, hắn đưa tay phải lưu luyến vuốt ve má Trì Diên, nghiêng người ghé sát vào tai cậu, thấp giọng cười nói: “Thật tội nghiệp, sợ thành cái dạng này, bé đáng thương, ta thật không nỡ ăn thịt ngươi.”

Nói như vậy, giọng hắn tràn đầy sung sướng và thèm muốn không thể che giấu, niềm vui khi tìm thấy một con mồi vô cùng ngon miệng.


Tất cả ác ma ở đây cũng đều không hoài nghi, vị ác ma này hẳn là sắp không kiềm chế được mà muốn ăn tươi nhân loại kia.

Trì Diên càng run rẩy hơn, lại rụt rụt vào trong ngực ác ma, cậu vẫn luôn ngửa đầu, mềm mại như van xin nhìn ác ma trước mặt, giống như đang cầu xin đối phương thật sự có thể nhân từ mà tha cho mình.

Christine nhịn không được liếm liếm môi. Nhân loại này thật sự quá hấp dẫn, dù là ác ma cũng không nhịn được vì hắn mà sa đọa một lần. Đáng tiếc là xem tình cảnh hiện tại, bữa tiệc này hẳn là không có phần của ả.

Quả nhiên, vị chúa quỷ tối cao cũng không khắc chế được mà kéo nhân loại vào ngực, cắn lên gáy và vành tai người nọ, ngậm trong miệng thật lâu mới lưu luyến nhả ra.

Ánh đèn sân khấu chiếu xuống, hốc mắt nhân loại thoáng cái đỏ bừng, hai mắt ướt sũng, chỉ mới thế mà đã sợ đến khóc.

Đôi mắt ác ma trở nên trở nên thâm trầm, đột nhiên đưa tay ôm ngang nhân loại trước ngực, giống như không thể kiềm chế lập tức giang đôi cánh cực lớn, quay đầu lại nhìn các diễn viên khác trên sân khấu, lộ ra một nụ cười nhạt: “Các ngươi tiếp tục chơi, ta mang bé cưng của ta về trước hưởng thụ… Được chứ?”

Không ai có dị nghị. Không ai dám dị nghị.

George đã tính toán trong lòng, còn một khán giả may mắn, trên đài còn năm nhân loại, chỉ cần bọn hắn tìm ra năm nhân loại kia, mười chín ác ma bọn hắn có thể chia đều sáu nhân loại, vẫn rất tốt. Dù sao đại khái không có ai dám quấy rầy vị ác ma cấp cao kia. Tặng luôn phần tốt nhất cho vị ác ma đó cũng rất hợp lý, thậm chí nếu ngài muốn độc chiếm tất cả chiến lợi phẩm bọn hắn cũng không dám phản đối, dù sao địa ngục chính là nơi mạnh được yếu thua — ác ma được chia thành các đẳng cấp khác nhau, sức mạnh cũng chênh lệch rất nhiều, ác ma bình thường phải thắng trò chơi mới được ăn thịt người, nhưng ác ma cấp cao giết chết ác ma bình thường thậm chí không cần lý do, cũng rất hiếm khi chịu trừng phạt.

Sau khi xong phần rút thăm, trò chơi dành cho khán giả kết thúc; trên đài thực ra là trò chơi giữa các diễn viên, miễn là những người tham gia trò chơi không phản đối, một trong những người tham gia có thể rời sân sớm hơn.

Điện hạ Ed Yas cảm thấy mỹ mãn mà ôm nhân loại trong ngực, thu lại đôi cánh sau lưng, không nhanh không chậm thoải mái rời khỏi sân khấu.

Joris nhìn bóng lưng hắn đầy ước ao– làm một ác ma siêu mạnh thật là thích, độc chiếm những thứ tốt nhất, cũng không ai dám phản đối. Có thể tưởng tượng rằng thắng được một nhân loại mê người như vậy, vị ác ma kia tối nay nhất định sẽ hưởng thụ thoả mãn.

Không ai biết điện hạ Ed Yas của chúng trong nháy mắt ra khỏi rạp hát lập tức trút bỏ trang phục biểu diễn, khôi phục hình dạng con người. Đồng thời đồng hồ trên cổ tay trái hiện lên một dãy số: “+15000” .

Đám ác ma trên sân khấu lúc này có lẽ không thể ngờ đêm nay bọn chúng đã định trước sẽ không tìm thấy nhân loại thứ năm, đã định trước sẽ thua trò chơi này.

*****

Đứng trước cổng rạp hát, Diệp Nghênh Chi thả Trì Diên xuống đất, nương theo gió đêm hôn đôi mắt đỏ hồng của cậu, cúi đầu cười: “Bé ngốc, thực sự bị lão công làm sợ đến phát khóc sao?”

Hắn nhỏ giọng ghé vào bên tai Trì Diên nói: “Hửm? Thật sự sợ anh sẽ ăn thịt em sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.