Tà Túy - Đại Viên Tử

Chương 69: Kế Sách


Bạn đang đọc Tà Túy – Đại Viên Tử – Chương 69: Kế Sách

Phòng thay đồ trong rạp hát sẽ chuẩn bị trang phục biểu diễn, kịch bản, thuốc tăng trí nhớ, bàn trang điểm, hóa trang đặc biệt và phòng tập. Nhìn bề ngoài có vẻ chỉ là một căn phòng nhỏ nhưng đi vào mới biết bên trong rất rộng, nghe nói là do ác ma sử dụng ma pháp không gian.

Trí nhớ của ác ma thường tốt hơn trí nhớ con người, cấp càng cao trí nhớ càng tốt, không cần thuốc tăng trí nhớ, cho nên chai nước xanh biếc này chuẩn bị cho những diễn viên là người. Diệp Nghênh Chi cầm chai nước nhìn nhìn, không uống. Hắn tự tin với trí nhớ của mình, chỉ một kịch bản không làm khó được hắn.

Hắn cầm bộ trang phục biểu diễn mặc vào, ngồi xuống trước bàn trang điểm, đột nhiên từ hai bên gương treo trên tường trước bàn trang điểm có hai cánh tay bằng nhựa màu trắng vươn ra, bắt đầu chọn các loại mỹ phẩm trên bàn thoa lên mặt Diệp khẽ cau mày. Có điều động tác hai cánh tay nhựa rất nhanh chóng chuẩn xác nên vẫn trong phạm vi nhẫn nại.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Diệp Nghênh Chi buồn chán mở kịch bản ra đọc lại.

Vở kịch “The Devil Comes” kể về một chuyện tình ở địa ngục, nhân vật của Diệp Nghênh Chi tuy điểm thưởng rất cao nhưng không phải nhân vật chính — điều này cũng để bảo đảm tính chất trò chơi, thông thường thời gian biểu diễn càng nhiều thì khả năng bị lộ sơ hở càng lớn, tương ứng điểm thưởng cũng sẽ càng cao, nhưng nhân vật điểm thưởng cao cũng không đồng nghĩa sẽ là nhân vật chính. Như vậy sẽ dẫn đến phạm vi suy đoán rộng hơn, tránh bởi vì điểm thưởng cao thấp khác nhau mà lộ ra quá nhiều thông tin về các nhân vật.

Nhân vật chính trong “The Devil Comes” là một cặp đôi ác ma. Ác ma cấp thường Joris tình cờ gặp và yêu Christine – con gái của ác ma quý tộc, nhưng Christine bị mẹ kế hãm hại, rơi vào nhân gian và mất trí nhớ, sống như một nhân loại bình thường. Địa ngục có sự hạn chế và quy định nghiêm khắc việc ác ma đi vào nhân gian, ác ma bình thường chỉ có thể xin đến những nơi như thị trấn này để thư giãn, không được phép tới nhân gian có nhân loại đang sống. Joris là người làm vườn quản lý vườn hoa trong cung điện của quân chủ địa ngục Ed Yas, sở hữu một đôi bàn tay khéo léo, sự sáng tạo và cảm xúc có thể sánh với một nghệ sĩ, nhưng không có quyền thế và sức mạnh hơn người. Hắn nhất thời không nghĩ được cách cứu Christine, lại không thể cưỡng lại nỗi nhớ người yêu nên đã xin vào vườn hoa phía sau của chúa quỷ với thân phận một người làm vườn.

Trong vườn hoa của chúa quỷ có dòng suối đường mê, thông qua nước suối có thể thấy được cảnh tượng ở nhân gian, muốn thấy nơi nào người nào cũng có thể. Nhưng nơi này nghiêm cấm đi vào, nếu bị phát hiện, Joris có thể sẽ phải đối mặt sự trừng phạt rất nặng. Có điều nỗi nhớ Christine đã vượt qua tất thảy, sau lần đầu tiên đến được chỗ dòng suối thấy hình ảnh người yêu ở nhân gian, Joris như bị nghiện, bắt đầu không kìm lòng được mà ngày ngày lẻn vào, chỉ vì muốn thấy Christine một lần. Cho đến một ngày, hắn ở bên suối gặp một nam nhân anh tuấn.

Ở địa ngục, một ác ma có mạnh hay không có thể đoán qua vẻ ngoài, tất cả ác ma đều có sừng, nói chung sừng càng khỏe càng đẹp thì ác ma càng mạnh; ngoài ra ác ma bình thường sẽ có đuôi, ác ma cấp cao đuôi sẽ tiêu biến, nhưng sẽ có cánh, dựa vào đuôi và cánh cũng có thể phán đoán.

Nhưng ác ma mà Joris gặp bên suối tuy tướng mạo rất đẹp nhưng lại không có những đặc điểm của ác ma như sừng, đuôi hay cánh, thoạt nhìn không khác gì nhân loại bình thường, cho nên Joris đoán đối phương là chủng loại ác ma đáng thương nhất– ác ma gặp phải biến cố mất đi hoàn toàn sức mạnh, những ác ma địa vị này còn không bằng ác ma cấp thấp nhất ở địa ngục.

Hắn không khỏi động lòng trắc ẩn với đối phương, lại thêm đang lúc buồn khổ nên đã chủ động tâm sự về tình cảm và nỗi nhớ dành cho Christine, nói cho đối phương biết bản thân mạo hiểm tính mạng tới nơi này là vì muốn thông qua dòng suối nhìn thấy Christine ở nhân gian. Nam nhân không để ý đến hắn, nhưng cũng không can thiệp, chỉ trầm mặc ngồi bên suối, im lặng nhìn cảnh tượng bên trong.


Một ngày nọ Joris thấy được Christine ở nhân gian gặp phải nguy hiểm, kìm không được muốn đi cứu người yêu của mình, lúc này nam nhân vẫn luôn trầm mặc kia lại giúp hắn mở đường thông tới nhân gian. Một mình tới nhân gian là trái với điều ước của địa ngục, nhưng lúc này Joris đã bất chấp tất cả, xông thẳng tới chỗ Christine cứu nàng trở về.

Nhưng sự tình lại không cứ thế chấm dứt. Mẹ kế Christine vì tội mưu hại mà bị đưa tới tòa án địa ngục xét xử, nhưng cha Christine không chấp nhận nàng ở bên ác ma Joris tầm thường, tự ý đính hôn cho nàng với một ác ma quý tộc khác, cũng tố cáo việc Joris một mình tới nhân gian, Joris có nguy cơ bị ngồi tù. Joris và Christine khó mà chống lại được thế lực của cha Christine, vì vậy dự định một lần nữa chạy tới nhân gian, ngụy trang thành nhân loại sống mai danh ẩn tích bên nhau.

Vào đêm trước khi bỏ trốn, Joris, cha Christine và nàng đột nhiên nhận được một lời triệu kiến đặc biệt, sứ giả cung điện truyền tới mệnh lệnh của quân chủ Ed Yas gọi bọn họ đến cung điện yết kiến. Ba người không rõ có chuyện gì, nhưng không dám không nghe lệnh, đành phải lo lắng theo sứ giả vào cung.

Mà sau khi Ed Yas – một trong những kẻ cai trị địa ngục xuất hiện, Joris mới sửng sốt nhận ra, vị quân chủ với đôi sừng đen mạnh mẽ và cặp cánh đen cực lớn kia hoá ra chính là ác ma trẻ tuổi trầm mặc hắn gặp bên suối!

Thì ra ác ma Ed Yas vốn luôn lạnh nhạt đã bị tình yêu tha thiết của người làm vườn làm cho cảm động, bởi vậy đã làm chủ cho hắn và Christine, ban hôn cho hai người. Không ai dám phản đối ý chỉ của vị quân chủ này, huống chi việc được Ed Yas chỉ hôn là một sự kiện vô cùng có mặt mũi, cha Christine lần này không phản đối nữa, ngược lại hết sức ủng hộ hôn sự của cả hai. Cuối cùng Joris và Christine suôn sẻ kết hôn, sống hạnh phúc bên nhau.

Trong mắt Diệp Nghênh Chi, câu chuyện này thật sự nhạt nhẽo, vừa cũ rích vừa ngu xuẩn, rất nhiều điểm vô lý. Có điều trong cả truyện phần diễn của hắn cũng không nhiều, chỉ cần yên tĩnh ngồi bên con suối kia, sau đó đến phần cuối vở kịch nói vài lời thoại ban hôn là được. Bản thân hắn không có sừng và cánh nên khi đến trước phần cuối hắn phải trở lại phòng chuẩn bị, để cánh tay nhựa hoá trang sừng và cánh cho hắn– điều đáng mừng là chất lượng đạo cụ và trình độ trang điểm của rạp hát rất cao, hắn không cần lo lắng bản thân sẽ vì những yếu tố này mà bị lộ.

*****

Trên đường một mình trở về khách sạn, Trì Diên đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt lẫn trong tiếng nước của đài phun nước: “… Cứu ta, cứu ta với.”

Cậu dừng lại, nhìn một lượt xung quanh, phía sau là rạp hát ác ma, bên cạnh là đài phun nước thiên sứ, xa hơn phía trước là cửa tiệm tạp hoá, chỉ cần từ ngã tư cạnh tiệm tạp hóa đi vào 100m là tới khách sạn. Mà xung quanh cậu hoàn toàn vắng vẻ, không có ai nói chuyện.

Trì Diên chần chừ một chút, bước chân nhanh hơn– trong thị trấn có không ít kẻ sống bằng cách lừa gạt cướp bóc, thủ đoạn vô biên, Diệp Nghênh Chi đã kể cho cậu những mánh khóe lừa đảo mà hắn nghe được từ Hồ Đồ, những người giả vờ yếu đuối vô hại có thể giết chết cậu ngay một giây sau. Cho nên cậu cũng không dám tuỳ tiện đáp lời, lại càng không dám đang lúc một mình có lòng hảo tâm với tình huống cố làm ra vẻ huyền bí kia.


Sau khi cậu đi xa một đoạn, tiếng kêu cứu yếu ớt và tiếng nước chảy đều dần biến mất, không nghe thấy nữa.

Trì Diên đẩy cánh cổng màu xanh nặng nề cũ kỹ, gật đầu chào lão quỷ ở quầy tiếp tân, đi lên cầu thang gỗ kẽo kẹt đến trước cửa phòng mình, dùng đồng hồ điện tử quét thẻ cửa. Cậu đi vào, quay người khóa kỹ cửa, sau đó nằm phịch lên chiếc giường lớn thở dài một hơi — còn hai tiếng rưỡi nữa buổi biểu diễn của Diệp Nghênh Chi sẽ bắt đầu, cậu phải đảm bảo thể lực và tinh lực đầy đủ, nếu Nghênh Chi gặp chuyện ngoài ý muốn trên sân khấu, cậu phải nghĩ cách tiếp ứng cứu Diệp Nghênh Chi ra.

Nghĩ vậy, Trì Diên lấy đồng hồ đặt báo thức, chậm rãi nhắm mắt lại, chưa bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, cậu trở thành kỵ sĩ anh dũng nhất một vương quốc, ái mộ công chúa Diệp Nghênh Chi xinh đẹp nhất, một ngày nọ Diệp Nghênh Chi bị một ác ma cường đại bắt đi, cậu dũng cảm chiến đấu đánh đến lâu đài của ác ma, cứu được công chúa. Cậu thuận thế cầu hôn nàng công chúa bản thân ngưỡng mộ đã lâu, công chúa thẹn thùng cúi đầu đáp ứng lời cầu hôn của cậu. Cậu mừng rỡ như điên, thời điểm âu yếm ôm eo công chúa muốn hôn, trên đầu Diệp Nghênh Chi đột nhiên xuất hiện hai chiếc sừng màu đen mạnh mẽ, phần môi cũng lộ ra hai chiếc răng nanh chỉ ác ma có, hắn cười ôm lại eo Trì Diên, ấn cậu trước ngực mình, cười nói: “Bảo bối, ta mới chính là là ác ma.” …

Đúng lúc này chuông báo vang lên, tỉnh mộng.

Trì Diên ảo não vò tóc, ngồi dậy. Cậu nghĩ nhất định là bởi vì sau khi tới nơi kỳ quái này bản thân quá căng thẳng nên mới mơ mộng kỳ quái như thế. Diệp Nghênh Chi không thể nào là công chúa, cũng chẳng thể nào là ác ma.

Thời gian không còn nhiều, Trì Diên thu dọn qua loa xong đi tới rạp.

Rạp hát có hai lối vào khác nhau, một lối cho nhân loại, một lối cho ác ma. Trì Diên vào lối cho nhân loại, lúc quét đồng hồ để bước vào phát hiện trên tường sẽ bên cạnh có dán một thông báo, trên đó viết “Do thời lượng của vở kịch có giới hạn nên sẽ không có thời gian tạm nghỉ giữa giờ, khâu rút thăm khán giả may mắn sẽ được tiến hành khi đang biểu diễn, vui lòng nghe theo lời hướng dẫn của người chủ trì để biết thêm chi tiết.”

Trì Diên liếc nhìn đồng hồ–số thứ tự của cậu là 470, tầng hai hàng 10 ghế 17, chỗ ngồi giá rẻ nhất nguy cơ thấp nhất, hôm nay vở kịch diễn ra trong một hội trường lớn, vé cao nhất giá 800 điểm, khả năng cậu bị rút trúng không lớn.


Sau khi khán giả ồn ào ngồi xuống, ánh đèn biến hóa, màn biểu diễn rất nhanh bắt đầu.

Trì Diên lúc này chưa biết Diệp Nghênh Chi đóng nhân vật gì nên cực kỳ nghiêm túc nhìn mọi người trên đài, hy vọng tìm được thân ảnh quen thuộc.

Trên thực tế phòng thay đồ và bàn trang điểm trong rạp có thể hóa trang một ác ma thành nhân loại với khuôn mặt, dáng người hoàn toàn khác bản thể của nó, tương tự cũng có thể biến một nhân loại thành ác ma như thật, hơn nữa diễn viên trước khi lên sân khấu đều phải uống một loại nước thuốc điều chỉnh ngôn ngữ và giọng nói, khiến cho tất cả không thể phân biệt diễn viên đang nói ngôn ngữ của nhân loại hay của ác ma. Cho nên nếu muốn dựa theo những thứ bề ngoài như giọng nói, ngoại hình để nhận ra người quen, suy đoán đối phương là người hay ma cơ bản là không thể. Có điều Trì Diên vẫn tin tưởng chỉ cần Diệp Nghênh Chi ra sân, mặc kệ hắn biến thành bộ dáng gì, bản thân vẫn sẽ nhận ra được.

Nếu trò chơi quá dễ dàng, rất nhanh sẽ khiến mọi người mất hứng; nếu trò chơi không công bằng, mọi người sẽ cảm thấy nhàm chán vô vị. Mọi chuyện trên đời là như thế, chỉ có cách duy trì độ khó và tính thử thách, mọi người mới bị hấp dẫn. Ác ma xưa nay đều không thích những trò chơi đơn giản.

Cho nên quy tắc trò chơi tuy do đám ác ma quy định nhưng không hề thiên vị ác ma, thử thách với chúng cũng tương đối lớn. Theo quy tắc, ác ma phải nhận ra được tất cả những diễn viên là nhân loại mới tính là thành công; nếu không thì nhân loại được coi là thắng, tất cả nhân loại trên sân khấu có thể rời rạp và nhận được điểm thưởng.

Nhân loại cũng bởi vậy đã nghĩ ra rất nhiều kế sách đối phó, một kế sách thường dùng là để một người làm “Át chủ bài”, những người khác sẽ nỗ lực bảo vệ người này không bị ác ma phát hiện, chỉ cần người này không bị phát hiện, như vậy những người khác cho dù bị nhận ra thân phận thì cũng không vấn đề, cuối cùng tất cả vẫn có thể bình an rời đi.

Nói chung, phía con người sẽ chọn diễn viên giỏi nhất và nhiều kinh nghiệm nhất làm “Át chủ bài”. Nhưng vai trò át chủ bài trên sân khấu thường tương đối quan trọng, sẽ là tâm điểm chú ý của ác ma, nên khi có nhiều diễn viên là người, họ sẽ chọn một vai không dễ gây chú ý làm “ẩn sĩ”.

Ẩn sĩ là bảo hiểm thứ yếu cho đội nhân loại, và là mục tiêu bảo vệ trọng điểm của mọi người trên sân khấu. Tùy thuộc vào tình hình, đội nhân loại có thể có chiến thuật như “Loại bỏ át chủ bài để bảo vệ ẩn sĩ “hoặc “Ẩn sĩ bảo vệ át chủ bài” khi tình thế trở nên tồi tệ.

Bởi vì mối quan hệ này, nhân loại cần phải biết mình cần yểm hộ ai phối hợp ai, cho nên không chỉ ác ma đang đoán ai là người mà nhân loại cũng đang tìm kiếm đồng minh của mình.

Ác ma chỉ biết trong vở kịch này có năm nhân vật do nhân loại diễn, không biết điểm thưởng của từng nhân vật; mà năm nhân loại trên đài lại biết điểm thưởng của từng nhân vật, đặc biệt biết có một nhân vật thưởng cao tới 15000 điểm, cho nên họ sớm đã khoanh vùng phạm vi —

« The Devil Comes » có 25 nhân vật, nhưng ngoại trừ quân chủ Ed Yas, Joris, Christine và cha của nàng, các nhân vật khác đều giống mẹ kế Christine, người làm vườn chung với Joris, thị nữ mà Joris nhờ bí mật báo tin cho Christine, thị vệ tùy tùng trong cung … , đều là các nhân vật phụ không đáng nhắc tới. Mà Christine là nữ, nhân vật 15000 điểm lại giới hạn là do nam sắm vai, cho nên trong ba nhân vật kia phải có một vai do nhân loại đóng.


Ác ma do nhân loại đóng phải xuất hiện nhiều, thời gian dài trực tiếp đối mặt với ba ác ma khác, quả thật đáng giá 15000 điểm. Diễn viên nếu đã dám nhận nhân vật này, nếu không phải muốn đánh cược thì có nghĩa hắn rất tự tin vào bản thân, nên có thể trở thành át chủ bài trong vở kịch.

Câu chuyện bắt đầu kể về nam chính Joris và nữ chính Christine lần đầu gặp và yêu nhau, rất nhanh ba nhân vật tương đối quan trọng: Joris, Christine và cha Christine – George đều xuất hiện, chỉ còn lại quân chủ Ed Yas vẫn chưa lên đài.

Đóng vai mẹ kế Christine là một nhân loại biệt hiệu Lãnh Tâm, bản thân cô là diễn viên dày dặn kinh nghiệm, nhân vật mẹ kế này điểm thưởng xem như khá cao, tương ứng thời gian xuất hiện ở phần đầu tương đối nhiều. Cô và Ryadov – diễn viên đóng vai quan chức Tòa thị chính đã xác nhận danh tính con người với nhau, đang bắt đầu quan sát màn trình diễn một cách cẩn thận, cố gắng phân tích và suy đoán trong số Joris, George và Ed Yas ai là người — át chủ bài có thể có của bọn họ. Chuyện này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kế sách tiếp theo. Dù sao bọn họ muốn đến đây là để kiếm điểm, vẫn chưa sẵn sàng hi sinh cho đám ác ma, bởi vậy cần phải chú ý cẩn thận, thận trọng từng bước.

Lãnh Tâm diễn xong phân đoạn hãm hại Christine đứng đó khoanh tay ra vẻ cao ngạo, cô đang gửi tín hiệu cho Riyadov đánh giá của mình – cô cho rằng George và Joris không quá giống người, chưa thể phán đoán tình hình lúc này, cần chờ sự xuất hiện của Ed Yas để suy luận thêm, cho nên trước tiên cứ yên lặng theo dõi mọi chuyện.

Rất nhanh đã đến phần Joris lẻn đến chỗ dòng suối.

Trì Diên lập tức nhận ra nam nhân xuất hiện bên cạnh dòng suối kia–chắc chắn là Diệp Nghênh Chi. Người cậu không tự chủ được nghiêng về phía phía trước, nhìn chằm chằm sân khấu, lòng bắt đầu trở nên căng thẳng.

Cùng lúc đó đám ác ma cũng đang suy luận.

Đầu tiên, chúng đưa ra một phán đoán cơ bản, đó là theo nguyên tắc phân bổ vai trò, trong nhân loại sẽ phải có ít nhất một người sắm vai nhân vật quan trọng, người đóng vai này là người tinh ranh và giàu kinh nghiệm nhất, do vậy bọn chúng sẽ cố gắng tìm ra người này trước, từ đó tiếp tục lần ra những nhân loại khác.

Nhưng ác ma có ít thông tin hơn nhân loại, chúng không biết chính xác số lượng nhân loại đóng vai chính hay vai đó là nam hay là nữ, cho nên Joris, Christine và George cũng vẫn luôn đang thăm dò nhau. Bọn chúng kết luận giống Lãnh Tâm, chưa thể chắc chắn kẻ mình đang hợp tác là ác ma thật hay ác ma giả, tất cả đều đang chờ Ed Yas xuất hiện.

Tuy nhiên trong buổi biểu diễn này, đám ác ma vẫn nắm giữ một ít tin tức nhân loại không biết: Bọn chúng biết ác ma Ed Yas – chúa quỷ, quân chủ địa ngục trong “The Devil Comes” thật ra là có nguyên mẫu, nguyên mẫu của hắn là một trong ba kẻ cai trị địa ngục, quân chủ vùng địa ngục phương Đông rộng lớn, ác ma mạnh nhất trong huyền thoại được sinh ra từ vực thẳm địa ngục – bệ hạ Emmer.

Cho nên chúng không cho rằng một nhân loại có thể giấu diếm sơ hở mà nhập vai nhân vật này, dù là ác ma bình thường đóng thì cũng rất miễn cưỡng. Chỉ cần Ed Yas xuất hiện, bọn chúng sẽ lập tức đoán được đối phương là người hay ma.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.