Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 96


Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 96


Mọi người khi nghe thấy giọng nói này thì xôn xao hẳn lên, nhốn nháo ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Hôm nay có người ra giá năm ngàn lượng, đã là ra tay hào phóng chưa từng thấy, nhưng bây giờ lại có người ra giá cao hơn, còn hẳn một ngàn lượng?
Mọi người không khỏi muốn biết vị phú hào một lần vung tay tận một ngàn lượng này là thần thánh phương nào, Hứa Tòng An vốn đang tự mãn đắc ý, nét mặt liền trở nên khó coi, xoay người nhìn lên.
Nhưng vị trí của căn phòng cực kỳ cao, tuy có cửa sổ lớn tinh xảo, lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đang ngồi đó, không thể nhìn rõ mặt.
Càng không nhìn thấy, người này càng thần bí, khó tiếp cận được.
Mọi người bắt đầu bàn tán.
Lúc này, tú bà trên vũ đài kích động kêu lên “Là Yến công tử! Yến công tử ra giá sáu ngàn lượng, còn khách quan nào muốn ra giá nữa không?”
Mọi người đều nhận thấy giọng nói và thái độ của tú bà khác hẳn.
Tuy vừa rồi vẫn tươi cười, nhưng vẻ mặt lúc này còn thêm mấy phần nịnh nọt, tiến lên hai bước nhìn thẳng lên lầu.
Thoáng nhìn đã biết người ngồi trên lầu là nhân vật lớn rồi.
Hứa Tòng An quan sát rất lâu, nhưng vẫn không nhìn rõ người ngồi trên lầu là ai.

Lúc này, gã nghe hai người bên cạnh thầm thì bàn tán.
“Yến công tử? Chẳng lẽ là vị buôn bán gốm sứ trong thành?”
“Đúng vậy đó! Thành Kim Lăng này ngoài hắn ra còn ai có thể ra tay hào phóng như vậy?”
Người bên cạnh tặc lưỡi tán thành.
“Thế cũng đúng thôi.

Nghe nói vị Yến công tử này có thể làm ăn lớn như vậy là do có qua lại với quan viên đến từ Trường An! Có thể quen biết với quan lớn ở Trường An, không phải muốn bao nhiêu tiền, thì có bấy nhiêu tiền sao?”
Người kia nghe vậy gật đầu lia lịa.
Nghe đến đây, trên đầu Hứa Tòng An bùng lên ngọn lửa tức giận.
Gã còn tưởng ngồi trên lầu kia là ai, hóa ra chỉ là một tên thương nhân buôn bán lò nung gốm sứ? Một tên thương nhân hèn mọn lại dám tranh với gã?
Còn nói gì mà “quen biết với quan lớn ở Trường An”? Tên quan nào ở Trường An có thể lớn bằng tổ phụ của gã? Không nói đến tên Yến công tử gì ở trên lầu kia, nếu thật sự đến Trường An, chưa nói đến hắn, ngay cả kẻ chống lưng phía sau hắn cũng sẽ quỳ xuống khấu đầu với mình.
Nghe vậy, Hứa Tòng An vô cùng tức giận, trong lòng chỉ nghĩ không thể để cho tên thương nhân quèn này chiếm thế thượng phong, không quan tâm trong túi mình có bao nhiêu tiền.
Gã thậm chí còn không chú ý hai nam tử nhìn như đang bàn tán bên cạnh, âm thầm trao đổi ánh mắt khi nhìn thấy phản ứng của gã.
“Sáu ngàn hai trăm lượng!” Hứa Tòng An giơ thẻ bài lên.
Trong lâu nhất thời lại xôn xao.


Tình cảnh này hẳn là vị trên lầu và vị dưới lầu lại định so cao thấp một phen rồi.
Tú bà vội vàng nói “Hứa công tử ra giá sáu ngàn hai trăm …”
“Bảy ngàn.” bà chưa kịp nói xong, thẻ bài trên lầu lại giơ lên.
Giọng không quá lớn, nhưng vừa phát ra tiếng, bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Vị …!vị chủ tử này vung tay lớn đến vậy?
Quân Hoài Lang trên lầu cũng ngạc nhiên nhìn Tiết Yến.
Chỉ thấy Tiết Yến chăm chăm nhìn dưới vũ đài, trong đôi mắt màu hổ phách mang theo ý cười lười biếng, như thể hắn đang chơi với con mồi sắp chết.
Quân Hoài Lang đương nhiên biết Tiết Yến sẽ không thật sự cướp nữ tử kia của Hứa Tòng An, nhưng khi Tiết Yến giơ thẻ bài ra giá, y không khỏi có chút khó chịu.
Có chút ngột ngạt, còn có chút bực bội.
Trước giờ lòng y luôn tĩnh lặng như nước, loại cảm xúc này vô cùng hiếm thấy trên người y.
Ánh mắt mọi người dưới vũ đài lúc này đều lặng lẽ nhìn Hứa Tòng An.
Hứa Tòng An lần này đến là để đưa Ngọc Kinh về nhà.

Trong thành Kim Lăng, gã luôn biết cách ăn ngon chơi vui, lần đầu tiên Ngọc Kinh xuất hiện, gã đã có mặt ở đây.
Mỹ nhân như vậy, chỉ cần Hứa Tòng An gã còn ở đây, sao có thể để người khác giành mất?
Vì vậy, mỗi lần gã ra giá hai trăm lượng, thực tế đã thêm hai ngàn lượng.
Theo gã thấy, đây không phải là một khoản tiền nhỏ, nhưng người trên lầu dường như chẳng xem tiền ra gì, tích chữ như vàng, ghét phiền phức, trực tiếp tăng giá lên số chẵn.
So sánh như vậy, ai cao ai thấp đã rất rõ ràng, ngay cả khi cả hai đang đấu giá lúc này, Hứa Tòng An vẫn thua kém hơn, không hề phóng khoáng chút nào.
“…!bảy ngàn hai trăm lượng!” Hứa Tòng An lại giơ thẻ bài, giọng run run.
“Tám ngàn.” gã vừa dứt lời, vị trên lầu đã giơ thẻ bài.
Hứa Tòng An nghe thấy vài người bên cạnh bàn tán.
“…!không hổ là Yến công tử!”
“Đúng vậy, hôm nay đến đây, có thể thấy Yến công tử đấu giá, chuyến đi này quả không uổng!”
Từ nhỏ Hứa Tòng An đã được mọi người xu nịnh, gia thế nhà gã quyền cao chức trọng, lại hiếm khi vào cung, thương nhân quèn trên lầu chính là người đầu tiên khiến gã phải chịu loại thấp kém này.
Hứa đại thiếu gia có thể nhịn một lần, nhưng không thể nhịn lần thứ hai.
“…!chín ngàn lượng!” không chịu thua kém, gã nghiến răng giơ thẻ bài.
Nếu như nói, vừa rồi gã còn ra giá vì Ngọc Kinh cô nương trên vũ đài, thì bây giờ, tất cả chỉ là để đè đầu người trên lầu kia.
“Mười ngàn.” Yến công tử trên lầu lại giơ thẻ bài lên.

Hứa Tòng An nghiến răng.
“Mười hai ngàn lượng!” gã giơ thẻ lên.
Tất cả những gì gã nghĩ bây giờ là làm sao để đè đầu tên thương buôn đó, để những lời tán thưởng của người khác chuyển sang gã.
Vì gã là đích tôn của Hữu tướng, còn tên trên lầu chỉ là một thương nhân kiếm chút tiền bẩn với quan viên trong kinh.
Hắn dựa vào đâu mà dám diễu võ giương oai trước mặt mình?
Nhưng gã không biết trong mắt những người xung quanh, đôi mắt gã đã đỏ bừng, nhìn có chút điên cuồng.
Lần này, từ trên lầu chỉ có một tiếng cười trầm thấp không thể nghe thấy.
Yến công tử không ra giá nữa.
Tú bà lặp lại ba lần trên vũ đài, cuối cùng gõ dùi, nói đêm đầu tiên của Ngọc Kinh cô nương thuộc về Hứa công tử với giá mười hai ngàn lượng.
———
Đám đông giải tán, phòng ngủ trên đỉnh lầu Thanh Nguyệt phường chỉ còn lại im ắng.
Tú bà ngồi vào bàn, chậm rãi phe phẩy chiếc quạt trong tay, nhìn Hứa Tòng An trước mặt cười như có như không.
“Hứa công tử, người vẫn còn thiếu nô gia chín ngàn ba trăm lượng.” bà nói “Giá là tự người ra, bây giờ không thể nuốt lời được đâu.”
Trước mặt bà là một xấp ngân phiếu dày, tổng cộng một trăm mười ngàn bảy trăm lượng.
Đây là khoản tiền mà Quách Vinh Văn đưa cho gã, có cả tiền gã tự mang theo, nhưng vẫn không đủ.
Nếu ở Trường An, chỉ chín ngàn lượng chẳng là gì đối với gã.

Nhưng gã không ngờ hôm nay lại gặp trở ngại vì số tiền này.
Gã khá xấu hổ, hồi lâu không nói được gì.
Tú bà nhìn gã, một lúc sau mới cười yêu kiều một tiếng.
Một tay cầm quạt, đếm ra mười hai ngàn lượng từ xấp ngân phiếu, xấp còn lại, bà dùng quạt đẩy nhẹ về phía trước, ngân phiếu tản ra trên bàn.
“Theo nô gia thấy, hay là bỏ đi.” tú bà mỉm cười “Cô nương đang đợi trong phòng, thời gian tươi đẹp, công tử không nên chậm trễ trước mặt nô gia.”
Ý của bà là Hứa Tòng An không thể chuộc thân cho Ngọc Kinh.
Vừa rồi Hứa Tòng An còn đang do dự, nhưng khi nghe thấy giọng điệu khinh thường cười cợt của tú bà, liền không khỏi nhớ đến dáng vẻ nịnh nọt cúi đầu của tú bà lúc đối diện với cửa sổ của Yến công tử vừa rồi.
Hứa Tòng An nuốt không trôi cơn tức này.
Gã không còn cách nào khác, đành vội nói “Có thể châm chước thêm vài ngày được không? Trong nhà ta mỗi tháng đều gửi cho ta mấy chục ngàn lượng, tháng sau sẽ đến ngay.


Tiền vừa đến sẽ lập tức bù cho các người.”
Gã nói mấy chục ngàn lượng, dĩ nhiên là khoác lác.
Tuy nói Hứa gia không thiếu tiền, nhưng cũng biết tính cách chơi bời rượu chè của gã.

Hiện giờ gã một mình bên ngoài không muốn về nhà, phụ thân đã cắt giảm rất nhiều tiền chi tiêu, dùng cách này để ép gã trở về Trường An.
Nhưng mẫu thân không nỡ để gã chịu khổ, vì vậy bà thường dùng của hồi môn của mình để bù vào trong phong bì.
Dù vậy, Hứa Tòng An mỗi tháng cũng chỉ nhận được hai ba ngàn lượng.
Hai ba ngàn lượng quả thật đủ để gã vui vẻ suиɠ sướиɠ, chơi bời rượu chè, nhưng không đủ để gã mua một nữ tử thanh lâu với giá cao ngất trời như vậy.
Nhưng không sao, chẳng phải có Quách Vinh Văn ở đây sao.
Ông ta là con chó của tổ phụ và phụ thân, rất biết nghe lời.

Gã nói gì thì ông ta còn không dám làm sao.

Lúc trước bảo ông ta kiếm tám mươi ngàn lượng, quả thật nói kiếm được là kiếm được.
Bây giờ thành Kim Lăng chịu thiên tai, rất nhiều tiền được phân phát.

Tên quan đó phụ trách tiền bạc, tiền qua tay ông ta, lấy ra mấy ngàn lượng cho mình dùng tạm, có gì mà khó chứ?
Thế nên khi Hứa Tòng An nói ra câu này, gã rất có lòng tin.
Nghe vậy, tú bà nhìn gã cười nửa miệng, dừng cây quạt trên tay rồi phá lên cười.
“Công tử nói gì vậy chứ.

Chẳng lẽ nô gia không muốn mở cửa làm ăn sao? Ngọc Kinh cô nương là bảo bối của nô gia, nếu có thể tìm được người tốt cho con bé, nô gia chịu thiệt một chút, cũng không phải không được.”
Nói rồi bà gõ gõ bàn, liền có thị nữ mang giấy bút đến.
“Hay là như thế này đi.

Nô gia nhận số tiền này, Ngọc Kinh cô nương cũng giao cho công tử.

Nhưng giá là công tử đưa ra, nên lúc này không có lý do gì để mặc cả.

Công tử chỉ cần lập chứng từ cho nô gia, trong vòng ba tháng có thể trả hết ngân lượng, khoản nợ này sẽ một lần xóa sạch, nô gia thậm chí sẽ không đòi một xu tiền lãi nào của công tử.” bà nói.
Hứa Tòng An không thèm đếm xỉa đến tiền lãi, gã chỉ biết lão bà này đã đồng ý cho gã thiếu nợ đưa người đi.
Hứa Tòng An đồng ý, tức thì lập chứng từ rồi đóng dấu ký tên.
Tú bà nhận chứng từ, đọc qua một lần, chậm rãi thổi khô, sau đó mỉm cười bảo nha hoàn bên cạnh lấy khế ước bán thân của Ngọc Kinh đến, đồng thời bảo nha hoàn dẫn Hứa Tòng An đến chỗ của Ngọc Kinh.

Tú bà nhìn gã rời đi, khi cánh cửa bị Hứa Tòng An vội vàng đóng lại, bà khẽ cười thành tiếng.
Một nha hoàn khác vội mang chiếc hộp đến, giúp tú bà đặt chứng từ vào đó.
“Ma ma, xem như đã làm xong chuyện này rồi.” nha hoàn đó nói “Vị quý nhân đó với thuộc hạ mà quý nhân đó phái tới đều rất đáng sợ, làm nô tỳ cả ngày nơm nớp lo sợ!”
Hứa Tòng An vội vàng ký tên, nhưng không để ý chứng từ đó được viết rất rõ ràng, ngày mấy tháng mấy năm mấy, gã dùng bao nhiều tiền mua hoa khôi ở đâu, trả bao nhiêu, nợ bao nhiêu, vô cùng chi tiết.
Giấy nợ vốn không cần quá chi tiết, nhưng gã chỉ cần ký giấy nợ này thì hoàn toàn xác nhận những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

Nếu ngày sau xảy ra chuyện gì, chỉ cần lấy giấy nợ này ra sẽ là bằng chứng thiết thực nhất.
Tú bà cẩn thận đặt chứng từ vào rồi cười nói “Đúng vậy, cuối cùng cũng xong.”
Nói rồi bà rút một phần ngân phiếu ra, bỏ phần còn lại vào hộp.
“Ma ma, người định …?” nha hoàn khó hiểu “Không phải quý nhân kia nói chỉ cần chứng từ, số tiền còn lại sẽ thuộc về ma ma sao?”
Tú bà liếc nhìn nàng.
“Ngọc Kinh có thể kiếm được bao nhiêu, ngươi còn không biết sao?” bà hỏi.
Tuy Ngọc Kinh xinh đẹp diễm lệ, nhưng không thật sự tài năng.

Nữ tử thanh lâu ở Giang Nam này chỉ có dung mạo thôi vẫn chưa đủ, nếu thật sự muốn trở thành hoa khôi, với cao được tới thượng lưu, thì cầm kỳ thi họa, ca múa thi từ, không thể thiếu cái nào.
Nếu không phải quý nhân đó đến sớm, chọn trúng Ngọc Kinh, tốn hơn thời gian một tháng đặc biệt mời nhạc công dạy nàng múa trống, Ngọc Kinh sẽ không bao giờ bán được với giá cao như vậy.
Nếu không có quý nhân đó, Ngọc Kinh có dành cả đời ở thanh lâu này cũng không thể kiếm được mười ngàn lượng.

Khi đó dung nhan không còn, hoa tàn dập liễu, tìm được một nhà bình thường để gả đã là may mắn rồi.
Sao nàng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, sao Ngọc Kinh còn trẻ tuổi như vậy đã bị một tên vô dụng mua đi, rồi sống những ngày ăn sung mặc sướng?
Tú bà cầm ba mươi ngàn lượng, để phần còn lại trong chiếc hộp.
“Kim Lăng gặp thiên tai, còn có rất nhiều chỗ cần dùng tiền.” bà từ từ đóng hộp lại rồi nói “Số tiền dư này, ta vốn không nên lấy.

Nó ở trong tay ta cũng vô dụng, nhưng nếu ở trong tay quý nhân đó, thì có thể cứu mạng người rồi.”
Nói rồi, bà chậm rãi phe phẩy quạt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngõ Xuân Thủy giăng đèn kết hoa, khung cảnh xa hoa lộng lẫy.

Tiếng cổ tranh với tỳ bà, điệu hát dân gian Giang Nam lã lướt, hòa lẫn với hương son phấn và mùi rượu nồng, triền miền dây dưa trong màn đêm.
Dưới ánh đèn, quyền quý thương nhân đến đi tấp nập.
Tú bà khẽ cười.
“Xem như tích đức cho mạng hèn thấp kém này của ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.