Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 95


Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 95


Ngày mười ba tháng Sáu là ngày lành tháng tốt cho mọi việc thuận lợi.
Hôm nay trong thành Kim Lăng quả thật có rất nhiều chuyện tốt.
Hôm nay quan phủ mở kho lương, lập sạp phát cháo ở thành Nam, giải quyết nhu cầu cấp bách ở ngoại thành.

Cũng trong hôm nay, Cẩm y vệ từ Trường An đến cũng đã kiểm tra triệt để các cửa tiệm bán gạo ở Kim Lăng, ngăn chặn giá lương thực tăng cao, hiện giờ các thương buôn chỉ có thể bán cao hai phần so với trước khi xảy ra thiên tai, tuy vẫn không xem là rẻ, nhưng dân chúng vẫn có thể mua được.
Hơn nữa, Quân công tử sửa đê ở thành Bắc cũng dán cáo thị, chiêu mộ nạn dân ở thành Nam đến tu sửa đê.

Tiền công ngày nào trả ngày đó, tuy không nhiều nhưng tích góp hai ngày cũng đủ để cả nhà ăn no.
Trong thời gian ngắn, thành Kim Lăng lại tràn đầy sức sống.
Vào đêm nay, ngõ Xuân Thủy ở thành Nam treo đèn kết hoa.
Trước khi trời tối, phía trước một thanh lâu ở ngõ Xuân Thủy đã chật cứng người đến áo gấm lụa là, phí vào cửa tăng gấp mấy lần nhưng lượng khách vẫn đông.
Quân Hoài Lang theo Tiết Yến ra khỏi xe ngựa, những gì y thấy là khung cảnh đặc sắc này.
Trước thanh lâu treo đèn kết hoa, những chiếc đèn lồng đủ màu sắc đầy nửa con phố.

Trên lầu giăng những dải lụa màu sặc sỡ, rực rỡ lấp lánh.
Tấm biển chạm khắc với ba chữ lớn, Thanh Nguyệt Phường.
“Đáng lẽ phải bắt những tên thương buôn này giao nộp số lương thực tiền bạc đó ra.” Quân Hoài Lang cau mày, đánh giá cách bày trí xa xỉ lộng lẫy này, nói “Thiên tai đang xảy ra trước mắt, sao vẫn còn hưởng lạc như vậy?”
Tiết Yến ở bên cạnh thấp giọng bật cười.
“Được, sẽ bắt bọn chúng giao nộp.” hắn nói.
Quân Hoài Lang thu hồi ánh mắt, nghi hoặc nhìn hắn “Chúng ta đến đây làm gì?”
Kể từ ngày Tiết Yến nói tiền Quách Vinh Văn tham ô lương thực có nơi chuyển đến, nhưng cứ không nói gì cho y biết, mãi đến hôm nay, hắn đặc biệt đến công trường thành Bắc đón y rồi đưa y đến đây.
Tiết Yến đưa tay lên môi, làm động tác suỵt.
Quân Hoài Lang tạm gác lại nghi hoặc.
Chỉ thấy Tiết Yến hất cằm với Tiến Bảo, Tiến Bảo vội vàng tiến lên, gọi tú bà đang mời khách trước cửa.
Tú bà vừa thấy Tiến Bảo lập tức cười tươi như hoa, giao việc chào khách ở cửa cho những người khác, dáng vẻ thướt tha đích thân nghênh đón Tiết Yến.
“Gia, người đến rồi!” tú bà này cũng không còn trẻ, nhưng sức hấp dẫn không hề suy giảm, khi cười lên vẫn rất tình tứ.
Tiết Yến liếc nhìn bà.

Tú bà che môi cười nói ẩn ý “Gia, mọi chuyện đã an bài xong cho người, người chỉ cần xem thôi.”
Nói rồi bà đi trước mở đường, dẫn hai người lên lầu, vào một phòng riêng.
Phòng riêng đó trên một mặt tường đều là cửa sổ, lúc này cửa sổ mở toang, đối diện với vũ đài ở giữa tầng dưới, góc nhìn cực tốt.

Sau khi dẫn hai người ngồi xuống bên cửa sổ, tú bà đích thân xem trà nước rồi đặt bên cạnh hai người.
“Không còn gì nữa thì lui xuống đi.” Tiến Bảo cao giọng dặn dò.
Tú bà vội đáp lời, để lại hai nha hoàn hầu hạ rồi lui ra ngoài.
Tầng dưới rộn ràng náo nhiệt, đại sảnh lớn đã chật cứng người ngồi.
Cứ như thế, mọi người vẫn lục tục kéo tới.

Rất nhiều bàn đã được kê thêm, chi chít giữa sảnh, muốn đi len qua kẽ hở cũng rất khó.
Quân Hoài Lang thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tiết Yến chỉ thấy hắn đang từ tốn uống trà, mắt híp lại nhìn y cười.
Quân Hoài Lang mơ hồ hiểu được ý của hắn.
“Ý ngươi là …?” y dò hỏi nhìn Tiết Yến.
Tiết Yến đặt tách trà xuống, gật gật đầu, ánh mắt nhìn y cười đầy kiên định, giống như con sói đã ngắm được con mồi.
“Lát nữa ngươi sẽ biết, khoản tiền Quách Vinh Văn tham ô đã đi đâu.”
———
Trời đã tối, một tiếng trống vang lên trên vũ đài, hiện trường trở nên an tĩnh.
Quân Hoài Lang nhìn ra ngoài, thấy một dải lụa dài được giăng trên đỉnh lầu các, kế đó một nữ tử trong y phục xanh nhạt, một tay ôm tỳ bà, tay kia nắm dải lụa lượn lờ trên không.
Dải lụa và nữ tử quấn lấy nhau, tà áo tung bay, lụa mềm lượn múa, cánh hoa rợp một góc trời, đáp xuống giữa vũ đài và yến tiệc.
Một tiếng trống vang, nữ tử đáp xuống trên hoa cổ kia ở giữa vũ đài.
Nàng quay lưng về phía đám đông, mái tóc đen búi cao, để lộ phần gáy trắng nõn thon thả.

Nàng có dáng người thướt tha yểu điệu, vòng eo mảnh mai, có vẻ như lòng bàn tay ôm lấy eo nàng cũng trở nên quá lớn.
Tiếng tỳ bà vang, nữ tử quay lưng về phía mọi người, bắt đầu nhảy múa trên hoa cổ.
Dáng người thướt tha, điệu múa uyển chuyển, tay ôm tỳ bà phụ họa, vũ điệu dưới chân làm từng tiếng trống vang lên như giẫm vào lòng người.
Tất cả mọi người sững sờ, Quân Hoài Lang cũng ngừng uống trà, nhìn xuống vũ đài qua khung cửa sổ.
Nữ tử này quả thật hiếm thấy trên đời, kỹ năng gảy tỳ bà thế này hẳn là phải khổ luyện từ nhỏ.


Để bồi dưỡng được nàng hẳn là người trong lâu đã tốn không ít công sức.
Chẳng lẽ Quách Vinh Văn tham ô lương thực, là vì muốn đổi lấy nữ tử này?
Nhưng mà, y đã tiếp xúc với Quách Vinh Văn hơn một năm rưỡi, dù biết người này có ý rắp tâm hãm hại, nhưng không phải loại người ra vào thanh lâu.

Lẽ nào Tiết Yến đã dùng cách gì đó dẫn dụ ông ta đến đây?
Nhưng gióng trống khua chiêng lấy tiền đổi người như vậy, cũng quá huênh hoang rồi, hẳn ông ta sẽ không làm vậy …
Y nhìn nữ tử kia đến xuất thần, tâm trí sớm đã đi vào cõi tiên, suy nghĩ trong trạng thái lơ đãng.
Y không để ý người bên cạnh từ đầu đến cuối không nhìn vũ đài, ánh mắt dần dần có chút không đúng.
Đột nhiên, nữ tử kia gõ một tiếng trống, bốn dây đàn cùng phát ra âm thanh, nàng ôm tỳ bà, vòng eo lay động, chậm rãi quay lại.
Tức thì, những nam tử dưới sân khấu đã duỗi dài cả cổ.
Quân Hoài Lang hoàn toàn không để ý đến những gì đang diễn ra trên vũ đài, mắt y dán chặt vào nơi đó, vẫn đang suy nghĩ về việc Quách Vinh Văn sẽ ra tiền thế nào để đấu giá nữ tử trên đài.
Đột nhiên, mắt y tối sầm lại.
Kế đó, Quân Hoài Lang nghe thấy một loạt cảm thán đầy phấn khích từ tầng dưới.

Trong thanh lâu im ắng có thể nghe tiếng kim rơi vừa rồi bỗng nhiên sôi trào.
Quân Hoài Lang sững sờ một lúc, mới nhận ra có một bàn tay đang che mắt mình.

Y chớp mắt không rõ lý do, khi lông mi lướt qua lòng bàn tay, chỉ nghe thấy giọng của Tiết Yến có chút khàn, hung hăng cảnh cáo “Đừng nhúc nhích.”
Quân Hoài Lang ngây ngẩn, chỉ đành nhắm mắt lại.
“Ngươi che mắt ta làm gì?” y có chút dở khóc dở cười.
Tiết Yến đang che mắt y liếc nhìn vũ đài với sắc mặt khó coi.
Lúc này, người trong thanh lâu sắp điên cả rồi.
Hôm nay, đây là lần đầu tiên nữ tử tên Ngọc Kinh trên vũ đài lộ mặt.

Nàng một tay ôm tỳ bà, tay kia cởi bỏ khăn che mặt, ném xuống vũ đài.
Ngay lập tức, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần làm kinh động lòng người lộ ra trước mặt đám đông.

Ai nấy dưới vũ đài đều cảm thán, nhóm khách đứng gần nhất lao vào giật lấy khăn che mặt.
Tiết Yến liếc nhìn khuôn mặt diễm lệ tuyệt sắc có thể câu hồn đoạt phách đó, đen mặt thu hồi tầm mắt.
Chỉ là vặn eo nhảy múa, có gì hay đâu chứ, đáng để Quân Hoài Lang cứ chằm chằm nữ tử kia không, thậm chí cầm trà trên tay rất lâu cũng quên uống.
Tiết Yến thấy khó chịu, lông mày nhíu chặt.
Quân Hoài Lang đợi hồi lâu cũng không thấy Tiết Yến trả lời, đưa tay lên vỗ vào mu bàn tay hắn, hỏi “Sao vậy?”
Trước kia Tiết Yến che mắt y, đều là cảnh tượng gϊếŧ người.

Nhưng lúc này không nghe thấy động tĩnh dưới vũ đài …!chắc không có người chết đúng không?
Sau đó, y nghe thấy giọng nói hung hăng của Tiết Yến.
“Có gì hay mà xem.”
Đợi đến lúc Tiết Yến thu lại bàn tay che mắt y, thì nữ tử nhảy múa trên trống đã không còn trên vũ đài.
Chỉ có tú bà vừa rồi tiếp đón bọn họ, đứng trên vũ đài cười yêu kiều duyên dáng.
“Các vị khách quan, Ngọc Kinh cô nương của chúng tôi đã nhảy múa rồi, cũng lộ mặt rồi.

Tiếp theo phải xem các khách quan có ủng hộ cho cô nương của chúng tôi không.” bà cười tít mắt nói.
Quân Hoài Lang nhìn ra cửa sổ, thấy mọi người tầng dưới đang xoa tay hăm he.
Mỗi người cầm trên tay một thẻ bài nhỏ có ghi tên khách, có hai mặt, một đỏ một xanh.
Tú bà kia nói, đêm đầu tiên của Ngọc Kinh cô nương, giá khởi điểm là năm trăm lượng, mặt xanh sẽ tăng giá một trăm lượng, mặt đỏ tăng giá hai trăm lượng, quan khách chỉ cần giơ thẻ bài, gọi giá mình đưa ra.

Mọi người trả giá, người trả giá cao nhất cuối cùng, tối nay có thể cùng vui vẻ với Ngọc Kinh cô nương.
Quân Hoài Lang từ nhỏ sống ở Trường An, lễ giáo luôn rất nghiêm khắc, dù ở Giang Nam một năm cũng chưa từng thấy qua cách đấu giá như vậy.
Nhưng mà quý tộc thương nhân giàu có ở Giang Nam ngồi tầng dưới dường như rất thành thạo luật này.
Lập tức, tiếng đấu giá vang lên khắp nơi, chẳng bao lâu, năm trăm lượng đã thành ba ngàn lượng.
Khi lên tới ba ngàn lượng, tiếng gọi giá dần thưa hơn.
Dù Ngọc Kinh có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là một nữ tử, mấy ngàn lượng bạc mua một đêm của nàng, cũng không phải là số tiền mà người bình thường có thể mua được.
Hơn nữa, Thanh Nguyệt phường đã nói trả giá gấp mười có thể chuộc thân cho Ngọc Kinh.

Ba ngàn lượng mà gấp mười, tức là ba mươi ngàn lượng.

Bỏ ra cái giá trên trời để mua một nữ tử thanh lâu, hiếm có thương nhân bình thường nào có đủ tiền tài như vậy.
Dần dần, tiếng gọi giá dừng lại ở mức ba ngàn năm trăm lượng.
Đúng lúc này, một giọng khá quen thuộc truyền đến.

“Ba ngàn bảy trăm lượng.” giọng người đó đầy vẻ tự mãn đắc ý.
Quân Hoài Lang sững sờ một lúc, rồi vội nhìn xuống vũ đài.
Chỉ thấy người ngồi đó cầm thẻ bài là Hứa Tòng An.
Tiết Yến từng nói Hứa Tòng An là đại thiếu gia của Hứa gia trong kinh, cũng là đích tôn duy nhất của Hứa tướng.
Cho nên, cá mà Tiết Yến hôm nay muốn câu, không phải là Quách Vinh Văn, mà là Hứa Tòng An?
Quân Hoài Lang đột nhiên hiểu ra.

Quách Vinh Văn bí quá hóa liều, nóng lòng muốn có một số tiền lớn như vậy, là để đưa cho Hứa thiếu gia mua hoa khôi này.
Nếu như vậy, bằng chứng tham ô của Quách Vinh Văn, tung tích của khoản tiền tham ô đều rõ ràng.
Quân Hoài Lang nhìn Tiết Yến, thấy khóe môi Tiết Yến hơi cong lên.
Trong đôi mắt hổ phách của hắn đầy ý cười có hai phần khoe khoang, trong sự hoang dã có mấy phần được thuần phục, trông giống như một con sói lớn đang vẫy đuôi đòi chủ nhân khen ngợi.
Quân Hoài Lang đột nhiên muốn đưa tay lên xoa xoa đầu hắn.
Đúng lúc này, giọng của tú bà từ lầu dưới truyền đến.
“Hứa công tử ra giá năm ngàn lượng! Năm ngàn lượng, có khách quan nào muốn ra giá nữa không?”
Quân Hoài Lang nghiêng người, nhìn chăm chú.
Hóa ra thương nhân ra giá ba ngàn năm trăm lượng vừa rồi đã so tài với Hứa Tòng An một hồi, nhưng vẫn thất bại.

Lúc này Hứa Tòng An ngồi trong phòng ưỡn ngực, dáng vẻ đã nắm chiến thắng trong tay.
Những khách quan xung quanh cũng không ai lên tiếng nữa.

Tất cả mọi người đều vỗ tay, có thể nói hôm nay đóa hoa nổi tiếng Ngọc Kinh cô nương sẽ rơi vào tay Hứa công tử rồi.
Tú bà gọi giá lần thứ hai.
Xung quanh vẫn im lặng.
Hứa Tòng An không thể giấu được nụ cười trên mặt.
Vào lúc này, Quân Hoài Lang thấy Tiết Yến đặt tách trà xuống.
Bàn tay thon dài mạnh mẽ đó lười biếng cầm thẻ bài nhỏ trên bàn, lưu loát giơ lên.
“Sáu ngàn lượng.”
Trong thanh lâu im lặng có thể nghe tiếng kim rơi, giọng nói trầm thấp của Tiết Yến vang lên.
Quân Hoài Lang vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn.
———
Hoa cổ là một nhạc khí, còn gọi là trống, vũ cơ nhảy múa trên đó được gọi là múa trên trống.img.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.