Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 113
Khi Tiết Yến buông Quân Hoài Lang ra, mặt y hơi đỏ lên, hô hấp hỗn loạn.
Y hít thở mấy hơi mới nhận ra có chút lo sợ, quay đầu nhìn về phía ngoài hẻm.
May là bên ngoài dù nhiều người qua lại, nhưng không ai nhìn về hướng của họ, càng không ai đến đây.
Quân Hoài Lang thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó trở nên sợ hãi.
“Sau này ở ngoài, không được làm bừa thế này nữa!” y thấp giọng mắng Tiết Yến trong khi chỉnh trang và phủi bụi trên áo.
Nhưng vì hai người vừa mới hôn nhau, y còn đang thở gấp, giọng trách mắng cũng không có mấy phần sức.
“Ừm, ta biết rồi.” Tiết Yến đứng trước mặt, cúi đầu nhìn y, mắt môi đều là nụ cười, đồng ý nói.
“Chuyện này để người khác thấy thì có gì tốt?” Quân Hoài Lang tiếp tục “Ngươi lỗ mãng quá rồi, ngay trên đường mà sao không kiềm được …”
Y nói một tiếng, Tiết Yến đáp theo một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu, ngược lại như đang trêu đùa y.
Quân Hoài Lang như phát giác được, ngẩng đầu nhìn Tiết Yến.
Lúc này Tiết Yến mới đứng thẳng, bày ra dáng vẻ nghiêm túc.
“Ta luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài.” hắn nghiêm nghị nói “Dáng vẻ ngươi khiến nhiều người thích như vậy, sao ta có thể để người khác thấy được?”
Quân Hoài Lang càng tức giận hơn.
Tuy y là người giỏi ăn nói, nhưng về chuyện này, y luôn kém Tiết Yến.
Y lườm Tiết Yến, chỉnh lại áo khoác, rồi bước ra ngoài trước.
……!dù mọi người không nhìn thấy, hai người cùng nhau đi ra từ hẻm tối, cũng rất không hợp lý!
Tai Quân Hoài Lang đỏ bừng, cứng ngắc bước ra khỏi con hẻm.
Tuy nhiên, phố xá nhộn nhịp, dòng người tấp nập, không ai chú ý đến họ.
Quân Hoài Lang đi trước, Tiết Yến theo sau nửa bước.
Quân Hoài Lang không có ý cáu gắt với hắn, nhưng nụ hôn vừa rồi quá mãnh liệt, người này thật xấu xa, lúc này y thấy có chút không tiện đi cùng hắn.
Hai người một trước một sau bước trên phố.
Phố xá hôm nay đông đúc người qua lại, vô cùng nhộn nhịp.
Hai bên đường là những sạp hàng bán các mặt hàng nhỏ, bán đèn, diễn tạp kỹ, còn có sạp hàng ăn uống nghi ngút khói tỏa hương thơm, ồn ào náo nhiệt, đa dạng đặc sắc.
Quân Hoài Lang nhìn quanh, cũng cảm thấy hiếm lạ.
Đúng lúc này, một xâu hồ lô ngào đường đỏ tươi chắn trước mặt Quân Hoài Lang.
Những viên kẹo được phủ một lớp đường mỏng, óng ánh tươi mới, trông rất ngon miệng.
Y ngẩng đầu, thấy Tiết Yến theo sau, cầm trong tay xâu hồ lô ngào đường đó.
“Đây.” Tiết Yến nói “Đền cho ngươi.”
Quân Hoài Lang không nhận, thế nên hắn cứ cầm xâu kẹo đi theo y.
Quân Hoài Lang chỉ đành nhận lấy xâu hồ lô ngào đường đó.
“Không có lần sau.” y nhỏ giọng nói.
Tiết Yến thấp giọng cười, đuổi theo nửa bước, tới bên cạnh Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang cắn một miếng kẹo hồ lô.
Dù món ăn vặt này phổ biến, nhưng Quân Hoài Lang từ nhỏ tới lớn chưa từng ăn nó.
Từ nhỏ y đã phải học rất nhiều thứ, mỗi ngày gặp rất nhiều vị tiên sinh.
Ngoài những lần rời phủ đi xã giao, y rất ít khi ra khỏi cửa, chứ đừng nói đến chuyện nhàn nhã dạo phố.
Hơn nữa, trong phủ có các loại bánh ngọt điểm tâm, cũng không cần ra ngoài, ăn những đồ ăn vặt bán ven đường.
Lúc nhỏ không thấy nhiều, chỉ thỉnh thoảng tò mò, khi lớn rồi càng sẽ không mua đồ ăn cho trẻ con bên lề đường như vậy nữa.
Thế nên dù kẹo này phổ biến, nhưng với Quân Hoài Lang thì rất hiếm lạ.
Y cắn một miếng, lớp đường óng ánh vỡ ra trong miệng, được bọc trong nước chua ngọt của sơn tra, nhất thời vị chua ngọt lan tỏa khắp miệng.
Lông mày Quân Hoài Lang bất giác giãn ra.
“Ngon không?” Tiết Yến ở bên cạnh nhìn phản ứng của y.
Quân Hoài Lang gật đầu, híp cả mắt lại, không để ý có vết đường dính bên môi.
Tiết Yến giơ tay lau vết đường cho y, thấp giọng cười nói “Sao lại giống như chưa từng ăn bao giờ vậy.”
Quân Hoài Lang mỉm cười, gật đầu “Quả thật chưa từng ăn.”
Tiết Yến cười nói “Sao vậy, Quốc Công gia đến cả chuyện này cũng quản ngươi?”
Quân Hoài Lang bật cười, nói đùa với hắn “Phải đó, thế thì làm sao?”
Tiết Yến thuận theo lời y, nghiêm túc nói “Vậy sau này ta sẽ lén mua cho ngươi, ta nhiều kinh nghiệm lắm.”
Quân Hoài Lang bị hắn chọc cười “Ngươi có kinh nghiệm gì?”
Y đương nhiên không biết, Tiết Yến nói mình có kinh nghiệm, không phải nói dối.
Hắn lớn lên trong quân doanh ở đất Yến, theo quy tắc của quân doanh, ngày thường không được tùy tiện ra vào.
Thỉnh thoảng được rời quân doanh, tình cờ gặp người bán kẹo hồ lô ngoài chợ.
Một bó rơm cắm đầy những xâu kẹo đỏ tươi, đất Yến lạnh giá, kẹo hồ lô bán vào mùa đông rất cứng, cắn vào chỉ thấy lạnh.
Nhưng trong quân doanh ở đất Yến không có đồ ăn vặt, mùi vị chua chua ngọt ngọt đó là thứ mà Tiết Yến lúc còn nhỏ nếm thử một lần, rồi không bao giờ quên được.
Sau đó, những lúc bị đánh bị thương trong quân doanh, hắn sẽ lén trèo tường ra ngoài, mua cho mình một xâu kẹo hồ lô, rồi quay trở lại.
Trong đêm lạnh giá ở Yến Vân, một xâu kẹo hồ lô đông cứng là liều thuốc giảm đau duy nhất của Tiết Yến.
Bởi vậy, tuy vị chua ngọt này vô cùng tầm thường, nhưng đối với Tiết Yến, đó chính là vị ngọt hằn sâu vào tâm hồn.
Nghe Quân Hoài Lang hỏi vậy, Tiết Yến thấp giọng cười nói “Chuyện này ngươi không cần biết, dù sao thì sau này sẽ không thiếu kẹo hồ lô cho ngươi ăn.”
Quân Hoài Lang mỉm cười gật đầu, đưa kẹo hồ lô trong tay cho Tiết Yến “Vậy thì ta cảm ơn ngươi trước.
Cảm ơn bằng lời thì không chân thành, hay là chia cho ngươi một viên?”
Lúc y đưa kẹo hồ lô tới trước mặt Tiết Yến, mới phát hiện viên kẹo trên đó đã bị mình cắn một nửa.
Y nhanh chóng rút tay về.
Nhưng tay y đã bị giữ lại.
Tiết Yến nắm lấy bàn tay muốn rút về của y, kéo kẹo hồ lô trở lại.
Kế đó, hắn ăn nửa viên còn lại vào miệng.
“Này …” Quân Hoài Lang không thể ngăn hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ăn viên kẹo mà mình đã cắn một nửa.
Tiết Yến mỉm cười buông y ra.
“Quả nhiên.” hắn nói “Ngon hơn ở Yến Vân.”
———
Tiến Bảo thân là hạ nhân nên luôn có ý thức tự giác gọi thì đến, đuổi thì đi.
Ví như trước đó, chủ tử nhà hắn không biết kéo thế tử điện hạ đi đâu để ôm ấp thân mật, hắn sẽ đứng trong dòng người vô tận, quan sát bốn phương, nghe ngóng tám hướng, chờ chủ tử trở về.
Ví như vừa rồi, chủ tử len qua dòng người, chạy tới ven đường mua một xâu kẹo hồ lô cho thế tử điện hạ, hai người vừa nói vừa cười, thế tử điện hạ còn đút kẹo hồ lô cho chủ tử ăn, hắn phải biết thức thời giả làm kẻ mù, xem như bản thân không thấy gì hết.
Ví như bây giờ, đã đến lúc dùng hắn rồi.
Nói ra thì, lễ hội hôm nay tổ chức náo nhiệt như vậy đều do một tay hắn lên kế hoạch.
Dân chúng ở Kim Lăng gửi văn thư đến quan phủ nói họ muốn tổ chức lễ hội để chúc mừng, nhưng dân chúng không có tiền, phủ nha Kim Lăng cũng túng thiếu, dĩ nhiên tổ chức lễ hội không được sôi nổi cho lắm.
Khi Tiến Bảo đề cập chuyện này với Tiết Yến, Tiết Yến lập tức bảo hắn lấy tiền, tự xem mà làm.
Tiến Bảo biết khi chủ tử nhà hắn nói tự xem mà làm, thế có nghĩa là làm cho thật náo nhiệt đông vui vào.
Suy cho cùng mục đích chẳng phải vẫn là đưa thế tử điện hạ dạo phố sao?
Dù sao chủ tử nhà hắn rất nhiều tiền, Tiến Bảo cũng không thấy xót nữa.
Thế nên lụa màu đèn hoa trên phố hôm nay đều do Tiến Bảo sắp xếp, ngay cả những người buôn bán nhỏ, diễn tạp kỹ trên phố đều do Tiến Bảo sắp xếp vị trí sạp hàng, lấy danh nghĩa của Tiết Yến cho họ tiền trợ cấp thu mua hàng hóa mà không tính lãi suất.
Chính vì vậy mà lễ hội hôm nay mới nhộn nhịp rộn ràng như vậy.
Nhưng Tiến Bảo không biết, đến cuối cùng chính hắn mới là người chịu khổ.
Giang Nam vốn có rất nhiều trò vui, thế tử điện hạ lại là công tử thế gia cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, cho nên mọi thứ nhìn thấy đều mới mẻ.
Tuy nhiên y dạo một vòng cũng chỉ chọn được một vài món, những thứ còn lại, Tiến Bảo phải xem sắc mặt của chủ tử nhà mình mà hành sự.
Chủ tử nhà hắn không quay đầu, có nghĩa là thế tử điện hạ không thích lắm.
Nếu chủ tử quay đầu lại, Tiến Bảo liền hiểu, bảo hắn đi hỏi chủ sạp hàng, vị công tử trước đó đã xem những gì, rồi gói lại tất cả.
Sau khi dạo hết một vòng, đồ trong tay Tiến Bảo ngày càng nhiều nên đành dùng ám hiệu gọi một Cẩm y vệ giúp hắn xách đồ.
Không ngờ Cẩm y vệ đó lại là người xấu tính mồm mép láu lỉnh.
Nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay hắn chỉ biết cười nhạo, Tiến Bảo đưa đồ cho Cẩm y vệ cầm giúp nhưng hết lần này đến lần khác đều tránh né.
“Chủ tử chỉ lệnh thuộc hạ bảo vệ an toàn, có lệnh cho thuộc xách đồ đâu?” Cẩm y vệ đó đi theo Tiến Bảo, cười hì hì nói “Chuyện tốt cùng chủ tử dạo phố thế này, công công vẫn nên hưởng thụ một mình thì hơn.”
Nói xong, trong tích tắc, liền bỏ chạy mất dạng.
Tiến Bảo tức giận muốn chỉ chỉ tay về phía Cẩm y vệ, nhưng tay không mấy rảnh, thấy chủ tử nhà mình sắp đi xa, hắn chỉ đành chạy nhanh đuổi theo.
Quân Hoài Lang đi phía trước, đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra phía sau.
Những món đồ ở chợ đêm Kim Lăng rất mới lạ độc đáo, nhưng y cũng biết mua về chỉ để chơi, mua nhiều thật lãng phí.
Vì vậy, khi nhìn thấy thứ gì đó, y sẽ so sánh một hồi, mới chọn ra một thứ.
Y mua cho bản thân rất ít, còn lại đều mua cho đệ đệ muội muội, mẫu thân, cô mẫu và Tiết Duẫn Hoán.
Lúc y mua, Tiết Yến đều cầm thay y, vì vậy Quân Hoài Lang không dám mua nhiều, sợ Tiết Yến cầm không hết.
Hai người đi dạo một vòng.
Đúng lúc này, Tiết Yến dừng lại.
Quân Hoài Lang cũng dừng theo, quay đầu nhìn sang thấy Tiết Yến dừng trước một sạp hàng nhỏ.
Vừa rồi Tiết Yến không hề nhìn đi chỗ khác, chỉ đi dạo cùng mình, Quân Hoài Lang hiếu kỳ không biết thứ gì đã lọt vào mắt Tiết Yến làm hắn dừng bước.
Đó là một sạp hàng nhỏ bán ngọc bội.
Đương nhiên, sạp hàng này bán không phải ngọc tốt gì, nhưng chủ sạp rất khéo tay, túi lưới trên ngọc bội rất tinh xảo.
“Vị khách quan này, nhìn trúng cái nào ạ?” chủ sạp nhìn y phục của Tiết Yến, liền biết hắn không giàu có cũng là quý nhân, nên vội vàng tới hỏi.
Tiết Yến chỉ về một hướng trên sạp hàng “Cái này.”
Quân Hoài Lang nhìn theo, thấy đó là một cặp ngọc bội đang treo trên sạp, kiểu dáng đơn giản không hoa văn, dưới túi lưới màu lam nhạt có thắt đồng tâm kết.
Chủ sạp vội vàng lấy xuống cho hắn “Công tử có phải định tặng ai không? Ngọc bội này là một cặp, không thể đeo một mình …”
Tiết Yến nghiêng đầu nhìn Quân Hoài Lang.
Sạp hàng nhỏ thắp đèn, không quá sáng, chỉ đủ chiếu sáng các mặt hàng trên sạp.
Dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt của Tiết Yến bị che khuất trong bóng tối, nhưng ở bên lộ ra, ánh mắt của hắn nóng rực.
Hắn thản nhiên ném miếng bạc cho chủ sạp, nhận lấy cặp ngọc bội.
“Đúng là muốn đem tặng.” hắn nói “Tặng cho phu nhân của ta.”.