Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 112


Bạn đang đọc Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược – Chương 112


Khi Quân Hoài Lang được Tiến Bảo gọi ra ngoài, là lúc y vẫn đang ở trên con đê, Tiến Bảo cũng không nói với y sẽ đi đâu.
“Người chỉ cần đi theo nô tài thôi.” Tiến Bảo cười nói.
Quân Hoài Lang không hỏi thêm nữa, theo Tiến Bảo vào xe ngựa.
Trưa hôm đó y thẩm vấn xong phạm nhân, Tiết Yến phải đến nha môn giải quyết công vụ.

Quân Hoài Lang vốn muốn đi theo hắn, nhưng Tiết Yến bắt y về phủ ngủ trưa.
Tiết Yến dường như cực kỳ quan tâm đến những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống của y, từ lịch trình hàng ngày đến thời gian ăn ngủ, không sót chuyện nào.

Hắn rất tỉ mỉ, nhưng lại rất bá đạo, không hề cho Quân Hoài Lang cơ hội thương lượng.
Quân Hoài Lang có chút dở khóc dở cười, lại nghĩ quả thật không có chuyện gì cần đến mình, nên đành phải nghe lời, về phủ chợp mắt một chút.
Sau khi thức dậy, y dạo một vòng quanh con đê.
Bây giờ chỗ hư hại của con đê ở thành Bắc đã dùng cát đá lấp đầy dưới sự an bài của y, hiện tại nước tù đọng đang được xử lý.

Chừng nào nước đọng được khơi thông, thì có thể bắt tay vào sửa chữa đê.
Do có Quân Hoài Lang an bài thỏa đáng, dù trong khoảng thời gian này y không đến, công trường ở thành Bắc vẫn trật tự, không xảy ra vấn đề gì lớn.
Thấy y đến, quản sự phụ trách công trường liền vui vẻ chào hỏi.
“Thế tử điện hạ!” ông cười nói “Sớm nghe nói người đã khỏi bệnh, thuộc hạ cũng không dám quấy rầy người, sao người không ở trong phủ nghỉ ngơi nhiều hơn?”
Quan viên này đã theo Quân Hoài Lang từ khi bắt đầu tu sửa đê, là cánh tay đắc lực của y.

Ông vốn nghĩ Quân Hoài Lang chỉ là một công tử bột đến từ Trường An, cho rằng việc tu sửa đê và cứu trợ thiên tai là trò vui lại vinh dự, nên không hề yên tâm với y.
Nhưng sau một thời gian, ông ngày càng kính phục Quân Hoài Lang.
Vị thế tử điện hạ này không những ngày ngày thức khuya dậy sớm, còn không bao giờ chậm trễ, về vấn đề trị thủy rất có kiến giải.

Công trình vốn dĩ vô cùng rắc rối, cần liên tục điều chỉnh sai sót, lại diễn ra vô cùng suôn sẻ với sự an bài của y, tiết kiệm được rất nhiều sức người sức của.
Đến lúc này, ông thật lòng khâm phục Quân Hoài Lang, quan tâm y từ tận đáy lòng.

Quân Hoài Lang cười quen thuộc, lắc đầu “Vốn ta còn không an tâm, nhưng bây giờ xem thử một vòng, phát hiện lo lắng của ta dư thừa rồi.”
Quan viên mỉm cười nói “Còn không phải do Điện hạ đã an bài ổn thỏa cả sao? Mấy ngày nay trên đê có một chút sai sót nhỏ, chẳng qua người đã từng dặn dò.

Làm theo hướng dẫn trước đó của người, tất cả đều được giải quyết hết rồi.”
Quân Hoài Lang chỉ cười không nói.
Không phải y nhìn xa trông rộng, mà do kiếp trước y có chuyện khó buông bỏ, nên đào sâu tìm hiểu các cách trị thủy.

Chưa từng nghĩ những cách học được ở kiếp trước lại thật sự có ích.
Quan viên đưa y đi xem xét công trường một vòng cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Tiến Bảo đến tìm y.
Có người ngoài ở đây, Tiến Bảo sẽ không gọi Quân Hoài Lang là chủ tử.

Nhưng quan viên bên cạnh thấy người tới là công công bên người Quảng Lăng vương thì cũng không dám chậm trễ.
“Nếu Quảng Lăng vương điện hạ có việc quan trọng phải làm, thuộc hạ không làm phiền người nữa.” quan viên bước sang một bên nói “Bây giờ chuyện về đê điều đã ổn định, thế tử điện hạ không cần lo lắng, người có thể an tâm ở trong phủ tịnh dưỡng.”
Quân Hoài Lang cũng cảm tạ ông, dặn dò thêm một lần, mới rời đi với Tiến Bảo.
“Tiết Yến có nói với ngươi, là có chuyện gì không?” trước khi lên xe, Quân Hoài Lang hỏi Tiến Bảo.
Tiến Bảo cứ thần bí không nói.
Tiến Bảo mỉm cười với y, Quân Hoài Lang cũng bất giác cười theo.
Nhìn bộ dạng của Tiến Bảo, y còn không hiểu sao? Hẳn là Tiết Yến lại tìm được gì đó, muốn dẫn y đi chơi cho vui vẻ.
Quân Hoài Lang không khỏi nhớ đến dáng vẻ của Tiết Yến, khóe môi hơi cong lên.
Y lên xe ngựa, đi một đường từ con đê thành Bắc đến cổng thành ở thành Nam.
Hôm nay có rất nhiều người ra vào cổng thành, vai gánh tay nâng, nhìn như những người bán hàng rong.

Cảnh tượng này rất khác với những gì Quân Hoài Lang thường thấy, nên y không kìm được mà vén rèm nhìn vài lần.
Dĩ nhiên y không biết tối nay có chuyện gì.
Tiết Yến bản lĩnh thông thiên, ngày thường chuyện lớn nhỏ trong thành đều qua tai mắt của hắn.


Hôm nay hắn nhận được tin tốt, nói dân chúng trong thành và dân tị nạn ngoài thành Nam cùng gửi văn thư đến quan phủ, muốn tổ chức lễ hội vào đêm nay để chúc mừng hết dịch bệnh.
Dân chúng thường có yêu cầu như vậy, quan phủ sớm đã không còn thấy kỳ lạ, chỉ cần không phải là lý do quá đáng, quan phủ sẽ trực tiếp chấp thuận.
Lần này cũng vậy.
Thẩm tri phủ không do dự phê chuẩn cho họ dùng con đường rộng bên cạnh cổng thành Nam, trong thành ngoài thành đều gần, dân tị nạn ngoài thành cũng không cần đi quá xa.

Ông cũng điều một nhóm quan binh phụ trách an toàn của lễ hội.
Dù Thẩm tri phủ và Vĩnh Ninh Công đều biết chuyện này, nhưng sẽ không đến tham gia cuộc vui.

Mặt khác, Tiết Yến nghe được tin này liền lập tức nảy ra ý nghĩ.
Hắn nghĩ Quân Hoài Lang nhất định muốn tham gia lễ hội này.
Vì vậy, khi xe ngựa dừng ngoài cổng thành Tây, Tiến Bảo mở rèm nhìn thấy Tiết Yến đang đứng bên ngoài.
Cỗ xe ngựa hôm nay y đi rất bình thường, Tiết Yến cũng không đi xe, chỉ có Cẩm y vệ dắt theo một con ngựa.

Cẩm y vệ đứng sau hắn hôm nay cũng không mặc y phục Phi Ngư, vài người mặc thường phục, thoạt nhìn như gia đinh theo hầu công tử nhà giàu có.
Tiến Bảo chưa kịp đưa tay, Tiết Yến đã bước tới đỡ Quân Hoài Lang xuống.
Không biết là cố ý hay vô tình, khi Quân Hoài Lang xuống xe, Tiết Yến từ phía sau ôm lấy eo y.
Quân Hoài Lang nhìn Tiết Yến, thấy bộ dạng hắn nghiêm túc, như thể không có gì xảy ra.
“Đến đây để làm gì?” Quân Hoài Lang không so đo với hắn, liền hỏi.
“Đi rồi ngươi sẽ biết.” Tiết Yến cúi đầu nói với y.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn Cẩm y vệ ở phía sau.
Cẩm y vệ hiểu được, lập tức giải tán ẩn vào bóng tối bảo vệ, không theo sau hắn nữa.
Chỉ còn lại Tiến Bảo theo sau, Tiết Yến quay đầu nói với Quân Hoài Lang “Đi thôi.”

Hai người sánh bước bên nhau đi về phía cổng thành.
Quân Hoài Lang nhìn xung quanh.
Càng đi xa, xung quanh càng trở nên náo nhiệt.

Mọi người cười cười nói nói, như thể từ khắp các nơi đổ về đây.
“Chẳng lẽ hôm nay là ngày gì sao?” Quân Hoài Lang tò mò hỏi.
Y biết phong tục phương Nam luôn có một số khác biệt với phong tục phương Bắc.

Có khác biệt trong một số lễ hội cũng là bình thường.
Thế nên Quân Hoài Lang cũng không nghĩ nhiều.
“Thật may dịch bệnh đã được xử lý kịp thời.” y khẽ cười nói với Tiết Yến “Nếu không đã làm trì hoãn lễ hội của mọi người rồi.”
Tiết Yến không nói gì, chỉ kéo y đến ngã rẽ của một con phố.
Vừa rẽ sang, Quân Hoài Lang đã ngẩn người.
Cả con phố treo đèn kết hoa, dây thừng giăng giữa các ngôi nhà, trên đó treo đầy lồng đèn.
Dưới ánh đèn dòng người tấp nập.

Những sạp bán hàng bày hai bên đường, có diễn kịch, tạp kĩ giữa đám đông.
Không đợi Quân Hoài Lang lên tiếng, Tiết Yến hơi nghiêng người, nói với y “Sẽ không trì hoãn, lễ hội là mọi người đặc biệt tổ chức vào ngày hôm nay.”
Quân Hoài Lang ngạc nhiên nhìn hắn.
Tiết Yến thấp giọng cười nói “Vì ngươi đã cứu họ, họ mới tổ chức lễ hội.”
Quân Hoài Lang đã hiểu.
Thì ra hôm nay dân chúng trong thành ăn mừng hết dịch bệnh.
Y nhìn phố xá xung quanh.
Trên phố người đến người đi, đông đúc chen nhau.

Có thể thấy nhiều người ăn mặc có chút tồi tàn, hẳn là dân tị nạn ngoài thành.

Tuy nhiên mấy ngày qua, lương thực tiền bạc trong kinh chuyển đến Kim Lăng đã giải quyết được tình hình cấp bách, những người này có cái ăn, có công việc kiếm tiền, tuy ăn mặc có chút cũ nhưng trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Ánh đèn chiếu vào mắt y, đột nhiên làm mắt y có chút nóng lên.

Quân Hoài Lang chợt nhớ đến kiếp trước, khi y lật xem hồ sơ, trong đó có miêu tả về Kim Lăng.
Đến tháng Chín, dịch sẽ chấm dứt.

Trong thành đầy xác chết, tang tóc khắp nơi.
Kiếp trước dịch bệnh kéo dài quá lâu, cũng không biết những người đang tổ chức lễ hội ở đây, có bao nhiêu người không vượt qua được mùa hạ này.
Quân Hoài Lang nhìn khung cảnh yên bình trước mắt một lúc khiến mắt y hơi ươn ướt.
Y ngẩng đầu nhìn Tiết Yến cười nói “Ta cứu hồi nào chứ? Rõ ràng là ngươi.”
Nếu không có Tiết Yến, dù y có sống lại một kiếp, tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau và âm mưu của chúng, y cũng đành bất lực trước dịch bệnh thế này.
Tiết Yến nghe xong nghiêm nghị nói “Là ngươi cứu.”
Hai người đứng ở ngã rẽ nhìn nhau, người đến đi tấp nập, không ai chú ý tới hai vị công tử mặc trang phục hoa lệ.
Quân Hoài Lang nghe thấy giọng của Tiết Yến giữa dòng người náo nhiệt.
“Là ngươi cứu ta trước.” hắn nói “Những thứ ngươi quan tâm, ta sẽ thay ngươi bảo vệ.

Người cứu bọn không phải ta, là ngươi.”
Quân Hoài Lang chăm chăm nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.
Trong mắt y đã ngấn vài giọt nước mắt, lại không biết ánh sáng phản chiếu trong đó làm đôi mắt y sáng bao nhiêu và ấm áp thế nào.
Tiết Yến nghiến răng, nhỏ giọng mắng một câu.
Kế đó, hắn túm lấy Quân Hoài Lang kéo đi.
Hướng hắn đi không phải phố xá sầm uất phồn hoa mà rẽ vào một con hẻm tối.
Trời đã khuya, trong hẻm tối không có lấy một tia sáng, vừa bước vào, bọn họ lập tức bị bóng đêm bao trùm.
“…đến đây làm gì?” Quân Hoài Lang bị kéo đi, lúc này mới muộn màng hỏi.
Sau đó, y bị Tiết Yến ép vào bức tường lạnh lẽo trong con hẻm.
Ánh sáng bên ngoài lặng lẽ lọt vào, điểm sáng cuối cùng dừng ngay dưới chân họ.
Tiết Yến cúi đầu, mạnh mẽ hôn y.
Bên tai Quân Hoài Lang mơ hồ có âm thanh náo nhiệt vọng vào từ ngoài hẻm, trong góc khuất ánh sáng, khung cảnh rộn ràng phát ra từ đám đông đang ăn mừng trên phố.
Trước mặt y, mùi đàn hương trầm lắng cùng hơi thở nóng rực ập đến.
Nhất thời, trời đất quay cuồng, vạn vật mờ mịt.
Quân Hoài Lang không thể phản ứng, chỉ nắm chặt vạt áo trước ngực Tiết Yến, bị hắn ép chặt vào giữa tường và vòng tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.