Ta Sẽ Làm Ấm Chăn

Chương 5: Phúc Khí Của Kẻ Xấu Xí


Bạn đang đọc Ta Sẽ Làm Ấm Chăn: Chương 5: Phúc Khí Của Kẻ Xấu Xí


Thư trai, đóng cửa…
Cả con đường chỉ có một mình ta, trên đường tuyết đã tụ một lớp dày, ánh trăng trải đầy phản chiếu một mảng màu bạc. Ta cúi đầu có chút chán chường, nhìn dưới chân giày đã ướt một nửa, từng bước từng bước về nhà.
Đẩy cửa phòng.
Trong phòng một mảng tối mịt.
Đường Mộc không ở đây?
Ta phủi phủi tuyết trên người, lẽ nào… Cửa tiệm xảy ra chuyện? Ta đặt bọc sách trên vai xuống, khép cửa, chạy nhanh vài bước, sớm chạy đến cửa tiệm.
Gió thổi ù ù bên tai, thổi đến lạnh thấu xương, khiến người ta có phần đau nhói, luồng gió kia rót vào tai, giống như đem tai kéo căng vậy. Chân vừa trượt, cả người nặng nề ngã trên tuyết, không để ý đến đau buốt, vội vàng bò dậy, chạy về phía tiệm bánh bao.
Chạy đến cửa tiệm đã thở hổn hển, quệt nước mũi chảy xuống.
Cửa tiệm đỏ nâu kia đang khép chặt cửa, trên cửa còn lưu lại cái khóa, cái khóa đã tích tụ đầy tuyết, vắng vẻ nói không nên lời, nhìn cảnh tượng xung quanh vắng lặng, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt. Ta mông lung, sửng sốt một hồi, mới nhớ đến, Đường Mộc có thể đã về rồi. Không kịp suy nghĩ nhiều, khẩn trương chạy về nhà.
… Đường Mộc đã về rồi…
Nghìn vạn lần.

Thế nhưng.
Chạy đến trước cửa, cửa vẫn như trước khép hờ như lúc ta đi.

Nhìn bóng dáng mờ nhạt trên mặt tuyết, chăn bị kéo xiên vẹo. Chưa bao giờ xương cốt tứ chi bỗng chốc truyền đến từng đợt lạnh lẽo, kiềm nén không được rùng mình, đỉnh đầu đã che chắn dày đặc gió không thể lọt qua được dường như tránh không được hàn khí ấy.
Đứng tại chỗ một hồi lâu, mới đến trước cửa nhà thím Vương sát vách, nhẹ nhàng đập cửa.
“…Thím.”
Được một lúc, cánh cửa mới mở ra.
Một nữ nhân ba mươi tuổi từ gian nhà đi ra, trên tay cầm theo đèn lồng, soi rọi.
“Là Tiểu Thủy à, lạnh thế này mà trông ngươi đầy mồ hôi…”
“Thím Vương thím nhìn thấy Đường…” Không đợi ta nói hết, liền nghe người nọ dường như sáng tỏ, giành nói trước: “Là muốn hỏi Đường Mộc à?”
Ta khẩn trương gật đầu.
“Trưa này, ta thấy hắn cùng một lão nhân rời đi, sợ là đã liên lạc được người nhà, đi vội vội vàng vàng.”
“Đi?”

Trên trán mồ hôi chậm rãi chạy xuống gò má, gió lạnh thổi một lần nữa, nhịn không được rùng mình một cái.
Thím Vương hướng ta cười cười, ánh mặt không tự chủ dừng trên nửa mặt bên phải của ta rất lâu: “Tiểu Thủy à, ngươi cũng đừng ghét bỏ thím lắm lời, đều nghe người ta nói người ngốc có phúc ngốc, ta thấy, ngươi xấu xí cố gắng cũng sẽ có phúc của nó.”
“?”

Thím Vương hướng ta cười cười, nụ cười kia pha trộn khinh bỉ nhiều hơn. nói tiếp: “Không nói chỉ Đường Mộc tên tiểu tử đó không chê ngươi là một tiểu khất cái xấu xí mang ngươi về nhà cho ngươi ăn uống đến bây giờ, hắn liền theo người nọ rời đi, còn để lại cho ngươi tiểu điếm cùng cái nhà này… Loại tiện nghi này chúng ta á… đi đâu chiếm…”
Ta đứng ở trước cửa, căng miệng cười cười, gật gật đầu, là rất có phúc khí…
Không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, vội vàng xoay người, tiện tay lau mồ hôi trên mặt, sờ một cái mới biết được vốn dĩ mồ hôi sớm đã không còn, kiềm nén lau đôi mắt đã mọng nước, hít hít nước mũi.
Không nói tiếng nào buồn bã vội vàng chui vào phòng, vén chăn lên che đầu, tranh thủ nhắm mắt lại, ngủ.
Thế nhưng gối đầu có chút ẩm ướt, trong chăn truyền đến tiếng khóc buồn bực.
Bao Hựu Văn nhìn nhìn cái bàn nhỏ sát bên mình đã trống không hai ngày, ngày đó từ lúc tan học đã không gặp lại Đường Thủy. Nhíu nhíu mày, tay nhỏ bé mập mạp đẩy đám lộn xộn trên trán, ánh mắt nhìn vào vị trí trống kia, trống trải.
“Tiên sinh.” Bao Hựu Văn bỗng nhiên mở miệng.
Tiên sinh lúc này mới thả quyển sách trên tay xuống: “Làm sao vậy?”
” Đường Thủy nàng…không tới.” Cái mặt nhỏ tròn trịa tất cả đều là mê hoặc.
“Ừ, ta biết.” Tùy ý đáp lời, tiên sinh giơ sách lên vốn chuẩn bị ngâm thơ.
“Thế nhưng…”
Rất nhanh, thanh âm bị tiếng đọc sách lanh lảnh che đi.
Bữa trưa, Bao Hựu Văn thừa dịp tiên sinh quay về phòng nghỉ ngơi, mang theo bọc vải nhỏ thẳng hướng ra ngoài. May là Đường Thủy lớn lên xấu xí, tùy tiện hỏi làng xóm láng giềng một chút liền nghe ngóng được chổ ở của Đường Thủy. Bao Hựu Văn ngẩng đầu, rung đùi đắc ý, củ sen nhỏ bước ngắn, chân hướng về phía nhà Đường Thủy mà đi.
” Đường Thủy.”

Ơ?
Bao Hựu Văn nhẹ nhàng đẩy, cửa rốt cuộc không có đóng.
Gian phòng bài biện rất đơn giản, nhưng lại rất sạch sẽ. Bĩu môi, ở đây còn kém nhà hạ nhân hắn.
Kỳ thực, gia đình Bao Hựu Văn hùng hậu, ở địa phương này cũng coi như là số một.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác lão tử nhà hắn lại là lão thô kệch một chữ bẻ đôi cũng không biết, tuy rằng khôn khéo nhưng lại ít học, may mắn là cưới được một lão bà tài giỏi, giàu càng thêm giàu.
Vừa vặn không bao lâu sinh hạ Bao Hựu Văn, không được mấy năm, mẫu thân hắn liền mất, cha hắn nói hiện giờ thể xác và tinh thần lão mệt mỏi nên cũng không có lòng dạ buôn bán. Mang theo tiền tài tiêu xài phung phí được mấy đời, hài lòng đến địa phương nhỏ này ẩn cư, nghe nói là quê quán của mẫu thân hắn.
Nhưng mà… Cha hắn quy ẩn vào năm kia nạp năm người tiểu thiếp. Nói là tìm nương cho hắn, nhưng Bao Hựu Văn lại thấy, việc đó thuần túy là đánh rắm.
” Đường Thủy…” Bao Hựu Văn thấy trên giường một vật hình tròn, chăn bị quấn thành một cục tròn vo.
“…”
Cái tay nhỏ kéo kéo, bỗng nhiên vén chăn lên, quả nhiên chỉ thấy Đường Thủy cuộn thành một khối.
“Ngươi tại sao không đi học, tiên sinh đều nổi giận rồi, nói nếu như…” Bao Hựu Văn vốn chuẩn bị thao thao bất tuyệt hù dọa Đường Thủy một phen, nhưng mà vừa mở miệng mới thấy mặt Đường Thủy đỏ bừng, trong nháy mắt toàn bộ nuốt trở vào.
Chỉ thấy, Đường Thủy gối đầu lên một cánh tay, nằm nghiêng, lộ ra nửa mặt bên trái, cả người thoạt nhìn đẹp không nói nên lời, sai, thậm chí so với những người hắn đã từng thấy đều xinh đẹp hơn. Khóe mắt khép hờ mang theo một ít nước mắt, lông mi thật dài xoắn nhẹ vểnh lên, trên mặt còn có một vệt đỏ ửng nhàn nhạt, môi hồng mềm mại như nước, nửa khép nửa hở. (nam phụ trong truyền thuyết đây sao @@)
Bao Hựu Văn nhìn đến ngây người.
Bất tri bất giác cúi xuống cơ thể nhỏ, nhẹ nhàng in lên bờ môi Đường Thủy.
Thật ngọt…
So với viên kẹo lục nương làm còn ngọt hơn…
Tinh tế liếm liếm, chưa thỏa mãn.

Bỗng nhiên, nhìn chủ nhân của bờ môi, mi mắt giật giật.
Bao Hựu Văn lập tức hoảng hồn, vội vàng tách ra, trong phút chốc cả gương mặt đỏ bừng, nhất là đôi tai tròn trịa cơ hồ muốn nhỏ ra máu. Đôi mắt tròn gắt gao nhắm lại không dám mở ra, cơ thể nho nhỏ phát run, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nửa ngày…
Những vẫn là ko nghe thấy tiếng của Đường Thủy, gảy gảy ngón tay, giống như có đủ dũng khí, nửa híp mắt lại nhìn về phía Đường Thủy, đã thấy Đường Thủy chẳng qua là động động cơ thể.
Bao Hựu Văn lúc này mới bạo dạn, trên mặt tất cả đều là mồ hôi.
“Đường, Đường, Đường, Đường, Đường, Đường…Thủy.” Mất sức lực khá lớn vén tấm vải đỏ lên, cuối cùng muốn hô to tên.
“…”
Đưa tay đẩy một cái.
“…” Thật là nóng?
Lúc này mới phát hiện, toàn thân Đường Thủy cực kỳ nóng.
Cẩn thận nhìn một chút.
Lúc này mới phát hiện, Đường Thủy bất thường.
Trước đây, hắn cũng trải qua như vậy, còn nhớ lúc đó cha sợ đến mặt đều biến sắc… Nghĩ vậy, Bao Hựu Văn hỏa tốc hạ nhiệt độ gương mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái trở nên trắng xanh, nức nở nghẹn ngào không biết phải làm sao bây giờ?
Đại phu, đại phu…
Ngày đó, đám nương kia cũng la như vậy.
Nghĩ vậy, Bao Hựu Văn chợt đẩy cửa ra, một đường phi nước đại, vừa chạy vừa hô to: “Đại phu…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.