Ta Sẽ Làm Ấm Chăn

Chương 4: Cắt Cổ


Bạn đang đọc Ta Sẽ Làm Ấm Chăn: Chương 4: Cắt Cổ


Trời dần dần tối, ta sớm đã cuộn mình trong chăn ngủ.
Đường Mộc xoa xoa bả vai có chút ê ẩm, ngẩng đầu nhìn Đường Thủy đã ngủ say, nhíu nhíu mày, không biết nếu như hắn rời đi, tiểu gia hỏa này phải làm sao bây giờ…
Ít ngày trước, sư phụ tìm được hắn.
Sư phụ nói, hai năm qua một mực chờ tin tức, nếu không phải túng thiếu đã len lén chạy về tìm hắn, mấy tháng sắp tới này, trốn trốn tránh tránh thuận tiện dò la chung quanh tin tức của hắn, thật vất vả mới vào kinh từ một thương nhân nọ thăm dò ra tin tức, lúc này mới may mắn tìm được hắn, nếu không thật không biết nên chết như thế nào đi báo cáo gia phụ kết quả nhiệm vụ. Trong phủ người còn sống sót hiện tại cơ bản đều đã ở tạm tại ngoại thành phía Bắc chỗ thúc phụ, rất an toàn.
Lần này tới đó là muốn tìm hắn, mang hắn chạy đến ngoại thành. Hiển nhiên, ý kiến của sư phụ, ở đây đã không còn an toàn, nếu như sư phụ có thể nghe ngóng ra hắn, nói cách khác không bao lâu quan binh sợ là cũng sẽ tìm ra hắn, xem ra không thể kéo dài được nữa.

Nhìn Đường Thủy trở mình, trong mộng không biết nói gì lẩm bẩm vài tiếng liền cuộn tròn, không còn âm thanh nữa.
Nếu như mang theo nàng… Dọc đường đi, hung hiểm dị thường, sư phụ chắc sẽ không đồng ý…
Vứt nàng sao?
Lắc đầu, lại lấy bút ra bắt chước theo nét chữ của đứa trẻ một nét một vạch, cuối cùng chép xong một bài Kinh Thi.
Trong phòng, ánh nến lờ mờ nhảy lên hạ xuống, phát ra tiếng lốp đốp.
Chờ Kinh Thi chép xong, Đường Mộc giặt sạch cái áo nhỏ mới vừa đổi lại, lúc này mới phát hiện trời đã lờ mờ sáng. Ngáp một cái, lại nằm xuống bên cạnh Đường Thủy, tay khoát lên ngực tiểu hài tử, trượt xuống ngang hông, nhẹ nhàng ôm, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ngoài phòng, từng tiếng gáy truyền vào.
Ta trở mình, hướng trong chăn cọ cọ, lúc này mới xoa xoa mắt, lăn xuống chỗ mới trở mình, rời giường. Nhìn bên chân giường, quần áo đã gấp, nhìn bên ngoài trời đã sáng rọi, nghĩ rằng Đường Mộc đã đi rồi. Khom khom người leo đến chân giường, chuẩn bị mặc quần áo.
“Tỉnh, tỉnh… rồi?”
Giương mắt, chỉ thấy Đường Mộc cầm chén đũa trên tay, để lên bàn bày ra.
“Thế nào không đến cửa tiệm?” Ta hướng về hắn chớp chớp mắt, có chút ngây người. Cẩn thận tính toán, ngoại trừ ngày đầu tiên nhặt được ta, Đường Mộc không ra tiệm bánh bao, mấy tháng tới dù cho sinh bệnh, hắn cũng không lười một lần. Chẳng lẽ là vì ngày hôm qua ta bị tiên sinh phạt?
“Hôm, hôm nay…ta không đi, nghỉ…nghỉ một ngày. Đưa, ngươi đi học, tối…làm đồ ngon cho ngươi.”
Hắn cười cười, xoắn xoắn tay, xoắn đến mức nóng lên mới đi đến bên giường, bế ta đặt lên đùi, cài cúc áo, cầm cây lược bắt đầu giúp ta chải tóc.
Cảm giác được cây lược trên đầu, nhẹ nhàng ôn nhu chải từ đầu đến đuôi, đầu ngón tay có chút lạnh nhẹ nhàng vén tóc lên. Chỉ chốc lát, tết hai đuôi sam, hơi lỏng tay.
Ta xoắn xoắn tóc, nhìn hắn cười đến ánh mắt cong cong, đặc biệt sáng tĩnh mịch.
Ôm ta đặt trên cái ghế. Lúc này mới buông, vén tay áo, chậm rãi làm một chén đậu nành đặt trước mặt ta. Đôi tay đẹp mắt, vẫn lạnh đến đỏ lên.

“Đường Mộc.” Ta đột ngột mở miệng.

“Gọi ca ca.”
“Ca ca.”
“Ừ.” Hắn dường như thỏa mãn gật gật đầu.
“Ta gả cho ngươi nhé.”
“…Tốt a.” Hắn cười lắc đầu.
“Ta là nói thật.”
“Đúng, đúng đúng.” Hắn có chút bất đắc dĩ hướng cái thìa trong tay ta.
“Ngươi đáp ứng rồi.”
Hắn không nói gì, vỗ đầu ta một cái : “Ăn cơm đi, nhanh…muộn, rồi.”
Vượt qua con đường tuyết, có chút đông cứng, thật không tốt để đi. Đường Mộc lôi kéo ta, nhắm mắt theo đuôi cẩn thận mà đi. Đoạn đường vốn không xa, nhưng lại đổ đầy mồ hôi. Đến trước thư trai, Đường Mộc mới đưa ta Kinh Thi đã chép phạt, lại kiểm tra một lần nữa trên người ta có mang đủ cơm trưa, lúc này mới đem túi vải nhỏ chứa tiền đồng bọc lại lần nữa rồi treo lên người ta. Đường Mộc ngồi xổm xuống vén những lọn tóc lộn xộn rơi trên trán ta.
“Tan…học, ta, đón ngươi”
Vì ăn mặc rất dày, nên cơ hồ là ta được dẫn vào thư trai.
Khi gần tới cửa, ta xoay người, liếc nhìn Đường Mộc vẫn đứng bên ngoài, hắn thấy ta ngoảnh lại, hướng ta khoát tay áo, ra hiệu ta mau bước vào trong.
Ta lại không biết, lần vung tay này cũng đã hơn mười năm.
Vào thư trai, khinh thường trao đổi ánh mắt Bao Hựu Văn ném qua. Tiên sinh kiểm tra sơ lược rồi đặt văn chương lên tay ta, cũng không nói thêm gì nữa liền bắt đầu lên lớp. Nghe thơ ca trắc trở chui vào đầu ta, con mắt không biết nguyên do lại mệt rã rời. Ngáp một cái thật lớn, tính toán Đường Mộc sẽ làm gì ngon cho ta bên cạnh đó lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại không ngờ đã hết giờ học, nhìn hài tử xung quanh đều ôm một hộp nhỏ đựng thứ ăn dáng vẻ chân thành ăn thức ăn, lúc này mới ý thức được bụng ta kêu ùng ục.
Mở bọc vải, nhìn nhìn hộp đựng thức ăn, đến hậu viện đem cái hộp thả vào trong nồi nước ấm. Ngồi xổm ở ngoài phòng, nhìn trời, lại có tuyết rơi.
Đứa trẻ đó theo sau ta cuối cùng không nhịn được lên tiếng. Thanh âm còn chưa dứt sữa, phá vỡ buổi trưa an tĩnh.
“Hừ, rõ là người xấu xí làm gì cũng quái dị, ngươi ngồi xổm so với ngưởi khác cãng xấu xí!” Chủ nhân của giọng nói lộ vẻ tâm tình không thoải mái hiện giờ cũng rất không thoải mái.
Ta có chút không hiểu nhìn Bao Hựu Văn phía sau mông ta.
“Vậy ngươi theo ta làm gì?”
“Nói bậy! Người nào, người nào theo ngươi?” Nghe tiếng, gần như Bao Hựu Văn từ phía sau cửa bắn ra ngoài, tựa như con mèo bị người chạm lông, tranh cãi cáu kỉnh chỉa tay vào người ta.
“Ngươi a.” Ta nhíu mày, nhìn hắn vì bị vạch trần mà mặt đỏ lên.
“Ta, ta là nhìn ngươi xấu xí, sợ, sợ…”
“Sợ cái gì?”

“Sợ ngươi như lục nương nói, tầm nhìn hạn hẹp.” Hắn bắt đầu khua tay ấp úng nói.
Lục nương, đứa trẻ này có thật nhiều nương.
Thấy ta không lên tiếng, Bao Hựu Văn rất là tự hào nói: “Ngươi không biết vì sao kêu tầm nhìn hạn hẹp đi, hay giống như cắt cổ gà con.”
Lộn xộn cái gì.
“Ngày hôm qua, lục nương nói, lớn lên như xấu xí ngươi vậy, giỏi nhất cắt cổ. Nể tình đồng môn mới… mới nhìn ngươi, đây mới là nam tử hán hào hiệp trượng nghĩa.” Nói xong không quên giơ tay mập phì lên, bày ra tư thế đánh võ.
“…” Nhìn Bao Hựu Văn, tư thế xuất thần, thiếu chút nữa đem mình nói thành siêu nhân. Buổi tối tám phần mười, lục nương đã nói lung tung cái gì về võ hiệp, mới có thể làm cho tiểu ác bá ngày hôm qua thành bộ dáng tràn ngập yêu thương như hôm nay.
“Ừ.” Ta tùy ý phát ra tiếng.
Nghe thấy trong nồi nước phát ra tiếng sùng sục, nghĩ rằng bữa trưa không sai biệt lắm ok rồi. Đứng dậy, đi đến bên nồi, vụng về lấy vải bố lót tay xốc nấp nồi lên đem hộp đựng thức ăn ra.
“Kẻ xấu xí…”
Âm thanh sau lưng, có chút mềm mại.
“Ta cấp ngươi thương lượng chuyện này có thể không?”
Ta quay đầu nhìn hắn.
“Ta không cưới ngươi được không?”
“? ?”
“Lục nương nói, người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, đại hiệp cứu thiếu nữ, thiếu nữ chỉ biết biến thành người vợ.”
Tay ta cầm chiếc đũa run run, này cái gì cũng cái gì, vì sao mùa đông mà trán ta muốn đổ mồ hôi…
“Ta không muốn để cho ngươi biến thành người vợ.”
Ta cũng không luyến đồng, hướng về hắn đang khinh bỉ muốn mở miệng. Lại nghe tiểu tử kia rất không biết điều nói tiếp: “Ngươi lớn lên rất xấu, không xứng với ta.”
Ta nhíu nhíu mày, nhìn từ trên xuống dưới Bao Hựu Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn lời lẽ chính nghĩa, khóe mắt hàm chứa ý hèn mọn.
Xấu??
Bà nội nó ~ ta cho ngươi xấu xí!
“Không được, ta nhất định phải thành vợ của ngươi. Lục nương tối hôm qua không nói cho ngươi biết, đại hiệp vì sao muốn cưới thiếu nữ?”
“Một…” Hắn hơi khiếp đảm lắc đầu.

“Nếu như đại hiệp không cưới thiếu nữ, thiếu nữ sẽ giống như gà con bị cắt cổ.”
“Nhưng…ngươi xấu xí, điều không phải thiếu nữ, đúng quái dị.”
Ta cắn răng, tay tay nắm chặt ở sau lưng bóp rộp rộp, nếu hiện tại thân thể ta không phải năm tuổi, thật rất muốn đánh vài cái vào PP của tiểu tử này. Hít sâu ít hơi, hiện tại, thân thể nhỏ này đánh không lại. Thấy dáng vẻ hắn chưa đủ tàn bạo
~”Ngươi thật không cưới ta?”
“…”Lắc đầu, lắc đầu liên tục.
“Ai u——” ta ôm bụng thoáng cái té trên mặt đất.
“Ngươi làm sao vậy?” Bao hựu văn lập tức choáng váng.
“Đau quá à, đoán chừng sắp chết rồi?”
“Chết?” Mắt chớp chớp.
“Cắt cổ rồi.”
“Hả?”
“…”
“Cái gì?”
“Thiếu nữ không gả cho đại hiệp liền… cắt cổ.”
Bao Hựu Văn lập tức ngã ngồi xuống đất, cái tay nhỏ run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, trong nháy mắt lại rơi lệ.
“Ai u.” Ta kéo quần áo của tiểu tử kia.
“Đừng, đừng… Ô ô ô…nương… nương a…” Tiểu hài tử dường như sợ đến choáng váng, miệng đứa nhỏ khóc lớn lên.
“…”
Thấy thế, ta vội vàng đứng lên, bụm miệng Bao Hựu Văn.
Hắn lớn tiếng như vậy, vạn nhất mang tiên sinh tới, hơn nữa ta khi dễ hắn, vậy thì không phải năm cây nữa…
“Câm miệng!” Ta mắng.
Hắn dường như choáng váng, cuống quít bụm miệng mình, ngã nhào nước mắt cuồn cuộn.
“Ngươi muốn, cắt cổ… Ô ô ô…”
“Trêu chọc ngươi thôi.”
“Thực sự.”
“Nhưng ngươi… Ô ô bụng vừa đau đến kêu lên…”
“Đó là đói.”
“…” Lắc đầu.

Thở dài, nói xong ta lấy ra viên kẹo ngày hôm qua Đường Mộc mua cho ta, nhét vào miệng hắn.
Hắn ngẩn ra.
“Ngọt không?”
“Ừ.” Ngoan ngoãn gật đầu.
“Đây là giải dược, nói ngọt, thiếu nữ sẽ không cần gả cho đại hiệp.”
“Thực sự?” Khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn chứa lệ, khẩn trương níu ta hỏi.
“Thực sự.”
Hắn bặm bặm môi, làm như thật nói: “Thực sự rất ngọt á.”
Thấy hắn ngừng rơi lệ, đứng dậy, cầm hộp đựng thức ăn qua, ăn từng ngụm từng ngụm.
Ánh mắt hắn nhìn cái hộp nhỏ, thẳng tắp.
Ừng ực
~Hắn vội vàng ôm bụng, lại kéo góc áo ta: “Ta cũng kêu kìa? Ô ô ô… Có đúng hay không cũng cắt cổ…”
Ta bất đắc dĩ lấy một miếng sủi cảo nhỏ đưa hắn.

Tuyết dần dần rơi nhiều hơn, ta và Bao Hựu Văn ngồi dưới đất, phân chia hộp sủi cảo.
“Ngươi có tính là đã cứu ta?”
“Tính.”
“Vậy đại hiệp có phải phải cho gả thiếu nữ?”
“…” Vã mồ hôi!!
Bởi vì tuyết rơi nhiều, tiên sinh cho nghỉ sớm, chốc lát thư trai đã không còn người.
Ta ngồi tại chỗ chờ Đường Mộc tới rước.
Nhưng mà…
Trời cũng nhanh tối rồi.
Trời tối rồi.
Trời rất tối rồi.
Vẫn không có người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.