Đọc truyện Tà Minh Chi Giới – Chương 116
Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Cánh tay phải của Mộc Thủy Vân đột nhiên nóng lên, trong đan điền dường như có một luồng khí lưu mạnh mẽ đang kêu gào đột phá, thiêu đốt kinh mạch của nàng, cực kỳ đau đớn.
Tuyết Phong run rẩy, tuyệt không thể ham chiến, phải lập tức mang Thủy Vân rời đi nơi này.
Đang suy nghĩ, người trong lòng đột nhiên ngửa đầu hét lên một tiếng, ánh sáng đỏ như máu giống như yêu ma đang cố tránh thoát khỏi gông xiềng địa ngục, hóa thành cự thú thân đầy máu đỏ, bên trong đang thét gào tựa như xuân tằm chuẩn bị phá kén chui ra ngoài, hai cánh giương ra, biển lửa sôi trào, giống như bị nó ra lệnh, một ngọn lửa nóng cuồng tứ kích phát bùng nổ.
“Đây không phải tu vi của tôn cấp, nàng có phải đã thành tiên?” Chúc Thu Nguyệt sợ hãi, hỏa lực kia thật sự làm cho người ta hoảng sợ, cảm thấy linh hồn của mình đang run rẩy.
Lâm Pháp gắt gao trừng mắt nhìn ánh sáng quanh thân Mộc Thủy Vân, suýt nữa rớt con ngươi ra ngoài, nhưng lại không nhìn ra được gì. Đó là một mảnh oán khí đỏ rực, bao trùm lên màu sắc của kim tôn khí, quả thật là nghịch thiên!
Không ai biết được giờ khắc này Mộc Thủy Vân đã đến cảnh giới nào, ngay cả Tuyết Phong ngay bên cạnh nàng cũng không biết được, chỉ có thể từ trong sức mạnh nàng triển khai mà dò xét tu vi, mơ hồ là trên thất cảnh.
Huyết sắc cự thú bốc lên không trung, diễm hỏa quanh thân hình thành hình thái khí dịch. Hai cánh khẽ động, bầu trời âm trầm giống như bị sóng nhiệt xé rách, từng lỗ hổng từ bên trong hiện ra, hôn thiên địa ám gào thét chấn nhiếp tâm hồn.
Một luồng sóng nhiệt liên miên tập cuốn, Thiên Võng Trận đụng tới khí dịch, trong chớp mắt, phát sinh tiếng vang xì xì, khi khí lực của hai phe đụng nhau, các vết rách cấp tốc khuếch tán.
Phịch một tiếng! Thiên Võng Trận bị phá giải.
Thương Phong Dạ sợ hãi, vạn vạn không nghĩ tới Mộc Thủy Vân không thèm sử dụng thần thú, ở tình huống này lại lấy sức lực của một người phá tan tiên trận, quả là khó tin.
“Nhanh! Thừa dịp tiên trận còn chưa tiêu tan, chúng ta nhanh chóng ngưng tụ Tru Ma Trận!” Tân Duyệt Tâm hô to một tiếng, Lưu Ly Đăng vừa hiện, đã bị ném lên cao, hào quang vạn trượng trong khoảnh khắc tỏa ra khắp nơi.
Thiên địa tối tăm bị ngọn đèn chiếu rọi, như ánh sáng duy nhất trong bóng tối, xuyên thấu qua thân thể cự thú màu đỏ, đem tiên khí trải khắp nhân gian.
Phốc… Mộc Thủy Vân phun ra một ngụm máu, cự thú ở trên bầu trời dừng lại một chút, giống như phù dung chớm nở, liền tan thành mây khói.
“Thủy Vân!” Tuyết Phong vội vàng chuyển tiên khí đến bên trong thân thể nàng, nhìn khuôn mặt tái nhợt dần hiện lên một vệt hồng hào thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc nàng thở phào, tình thế nghịch chuyển, năm vị tiên tôn cùng triển khai Tru Ma Trận, lưới trời đã biến mất, thay vào đó là một toà tiên tháp hư huyễn màu tím.
Khi tiên tháp bao phủ trên đầu hai người, đôi mắt lạnh lùng của Tuyết Phong thoáng qua kiên nghị, nàng đẩy Mộc Thủy Vân ra, bay đến cự tháp đang xoay tròn, muốn một thân một mình chống lại.
“Phong nhi!” Mộc Thủy Vân sợ hãi, mặc kệ đan điền đang bị xé rách, cũng muốn liều mạng xông lên, nàng không thể để cho Tuyết Phong một mình chịu đựng, tuyệt đối không thể!
“Không biết tự lượng sức mình! Trấn Ma Tháp một khi ngưng tụ, trừ phi có sức mạnh của thuỷ tổ, mới có thể phá diệt. Nữ nhân đáng chết, ỷ vào tu vi đỉnh cao, nghĩ sính anh hùng, hừ, muốn chết!” Hai mắt Lâm Pháp hung ác, trong lòng ao ước nhanh lên một chút, lập tức đánh giết hai nữ tử này, phát tiết mối hận trong lòng hắn.
Cự tháp dồi dào tiên linh khí thuần khiết, kèm theo đó là mỗi tầng đều có bùa chú tỏa yêu trấn ma, chậm rãi từ bốn phía xoay quanh tiên tháp. Gặp trường hợp này, Huyết Liên Hoa tiêu ẩn, chỉ còn có năm con Thương Long màu tím xoay xung quanh, nhưng lại cực kỳ kiêng kỵ sức mạnh của tiên tháp, không tới gần được.
Ánh mắt Tuyết Phong kiên nghị, thân hình xông thẳng lên trời, bây giờ người duy nhất có thể cùng tiên tháp chống lại cũng chỉ có nàng, nếu như muốn phá diệt toà Trấn Ma Tháp này, nhất định phải tiến vào trong, tìm vị trí của mắt trận, bằng không, Thủy Vân một khi bị thu vào, cỗ tiên khí cường hãn này sẽ uy hiếp đến tính mạng của nàng ấy.
Cảm giác bên hông đau xót, hẳn là bị Mộc Thủy Vân gắt gao ôm lấy, đã thấy nàng cắn răng nghiến lợi nói: “Nàng, nữ nhân ngu xuẩn này, ta không đồng ý!”
Một giọt nước mắt, là Tuyết Phong khóc.
Tâm Mộc Thủy Vân run bần bật, thật sự không nghĩ tới nữ nhân này còn có thể rơi lệ, vì nàng mà chảy nước mắt, năm ngón tay nắm lại, nâng viên nước mắt tung bay kia ở trong lòng bàn tay, huyết mâu dập dờn nước mắt trong suốt, nói: “Lúc trước, nàng vì nàng ta mà hy sinh tính mạng, bây giờ diễn lại trò cũ, ta sẽ không để nàng vì ta mà tổn thương. Bọn họ muốn chính là ta, nàng hãy đi đi!”
Tuyết Phong cả kinh, bị Mộc Thủy Vân dùng lực đẩy ra xa trăm mét, chỉ thấy nàng giẫm chân một cái, hóa thành một tia sáng đỏ như máu vọt vào tiên tháp.
Tuyết Phong run sợ, thời khắc này, tim cũng ngừng đập, giữa trời đất đột nhiên vang lên một tiếng kêu gào tan nát cõi lòng: “Thủy Vân!”
Năm người nghe tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc này, chỉ cảm thấy hai tai bị điếc trong chốc lát, ngọn lửa xen lẫn nhiệt khí vì tiếng kêu kia mà nổi lên sóng lớn, núi sông xa xa nổ vang, giống như một đám mây đen tuyền, hỗn hợp với thổ nhưỡng, nứt toác ra.
Lăng nhai rung động, vèo một tiếng, một chùm sáng nhiếp hồn từ phía chân trời bay đến, tựa như tiễn linh lăng liệt. Khi đến gần tiên tháp, trong nháy mắt tách ra thành ba mươi sáu tia sáng, từ bốn phương tám hướng tấn công.
Tất cả mọi người xem rõ ràng, ba mươi sáu tia sáng đó là ba mươi sáu thanh Nhiếp Hồn Phi Kiếm, bao trùm bởi Thiên Cương Khí, trong nháy mắt đâm tới tiên tháp, ầm ầm ầm…
Tiên tháp mơ hồ rung động, xuất hiện một vết nứt nho nhỏ, một cỗ huyết khí tràn ra từ tiên tháp.
Tuyết Phong nắm lấy thời cơ, tay run lên kéo dài cung, hết thảy khí lực trong đan điền trong khoảnh khắc ngưng tụ thành mũi tên ở đầu ngón tay, nhắm ngay vết rạn nứt to nhất.
Vèo! Tốc độ mũi tên cực kỳ nhanh, giống như lưu quang thoáng hiện trong đêm tối, tiên tháp phịch một tiếng, mãnh liệt chấn động.
Thương Phong Dạ thấy tình thế không ổn, cùng bốn người lập tức xuất kích tiên lực củng cố phòng ngự, vừa muốn thu tiên tháp trở về Thất Tiên Phong thì không ngờ, có đột biến.
Một bóng đen bước trên mây, một bước đi được nghìn dặm, trong phút chốc ngăn cản năm cỗ tiên lực, gió lạnh thổi, mở ra đôi lông mày nghiêm nghị, đồng thời lộ diện ngũ quan tuấn lãng của hắn. Một chùm sáng phóng lên trời, hắn khẽ mỉm cười: “Phong Dạ tiên tôn, đã lâu không gặp. Xin tha thứ vãn bối vô lễ, ta nhất định phải bảo vệ Mộc Thủy Vân. Nếu có cái gì không đúng, Thiên Huyền Môn lúc nào cũng hoan nghênh các vị tiên gia đến làm khách.”
Thương Phong Dạ chấn động trong lòng, Mặc Thiên lại tự mình tới đây cứu Mộc Thủy Vân, khẳng định là ý của Huyền Ẩn, không dễ xử lý rồi.
Bốn người còn lại đồng thời cả kinh: “Không thể!”
Lâm Pháp cùng Diệp Cuồng Ca song song ra tay, đáng tiếc, đã chậm.
Ầm một tiếng, tiên tháp vỡ tan. Lúc Thương Phong Dạ do dự, linh khí trên tiên tháp đứt đoạn, trấn ma phù chú mất đi công hiệu, sắc đỏ ngưng tụ cùng một chỗ, nữ tử yêu dị bên trong vẫn bình yên vô sự, nhưng cũng bị ngất đi vì sự xung kích kịch liệt của tiên lực.
Tuyết Phong ôm nàng vào ngực, thân hình Mặc Thiên hơi động vững vàng che chắn trước mặt hai người, hai tay dang ra, ba mươi sáu thanh phi kiếm lập tức xoay tròn, ngăn cản hai vị tiên tôn đang tiến đến. Hắn quát to một tiếng: “Đi!”
Tuyết Phong ôm Mộc Thủy Vân liền hóa thành vệt sáng tím bay vào tầng mây, Mặc Thiên xua tan kiếm khí xung quanh, phất tay áo một cái, liền không thấy bóng dáng.
Lâm Pháp muốn đuổi theo, lại bị Thương Phong Dạ dang tay ngăn cản, hắn trừng mắt la lên: “Đại ca! Ngươi không thể tùy ý để Mặc Thiên hồ đồ, phải nhanh chóng bắt Mộc Thủy Vân về!”
“Mặc Thiên tới đây, thì tất là ý của Huyền Ẩn, về Thất Tiên Phong trước.” Ánh mắt Thương Phong Dạ thâm thúy nhìn nơi bọn họ vừa rời đi, từ sau khi sáng lập Thất Tiên Phong, Huyền Ẩn liền vân du tứ hải, quanh năm không gặp bóng người, lúc này lại vì Mộc Thủy Vân, mà không tiếc đối lập với hắn, xem ra sự tình càng trở nên phức tạp.
Còn có cả Vân Trúc, trước khi đi hắn dùng Mê Hồn Tiên Lộ làm nàng hôn mê, sau khi trở về nhất định phải giải thích, bằng không nội bộ Thất Tiên Phong phỏng chừng sẽ có một cuộc rung chuyển.
Buổi tối đến, ánh sáng của bầu trời đầy sao xuyên thấu qua khe cửa sổ chiếu vào trong phòng, một ngọn gió dập dờn, đi kèm theo mùi hoa thanh nhã phiêu phiêu.
Tuyết Phong không có tâm tình ngửi hoa, nàng nghiêm nghị nhìn Mộc Thủy Vân hôn mê bất tỉnh, một tia sáng phát ra từ đầu ngón tay, theo cánh tay trắng nõn, chảy vào kinh mạch nàng ấy, truyền vào nhiều lần, Thủy Vân đều không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng nàng càng thêm lo lắng.
Tiên khí chảy vào trong thân thể nàng, giống như ném vào một vùng biển mênh mông, Mộc Thủy Vân vẫn nhắm mắt, thần thái an lành, không thấy thức tỉnh.
Tuyết Phong bồi hồi, ôm cả cơ thể của nàng vào lòng, mắt tràn ra nước: “Lúc nào nàng mới có thể tỉnh lại? Thủy Vân… Đừng dọa ta mà…”
Trong giấc mộng, Mộc Thủy Vân không thể nào mở mắt nổi, nàng phảng phất nghe được tiếng hô của Tuyết Phong, hoán âm khinh nhu như gió, lại xen lẫn thống khổ, làm nàng đau lòng, một mảnh khói tràn ngập trước mắt, giống như tơ lụa đỏ ngầu, che lại ý muốn đột phá ra ngoài.
“Thủy Vân… Nàng hãy mau tỉnh lại đi…”
Lại là một tiếng hô khác, trong ôn nhu mang theo khàn khàn khiến lòng người đau, Mộc Thủy Vân cắn răng một cái, nâng cánh tay nặng trĩu, mạnh mẽ xé vật hư vô màu đỏ đang kiềm chế nàng kia, nỗ lực mở mắt ra.
Một giọt chất lỏng ướt át rơi xuống gò má nàng, Mộc Thủy Vân thở dốc một tiếng, ngước mắt đối diện với đồng mâu yêu mị tràn ngập nước kia. Khuôn mặt tuyệt sắc xinh đẹp, nhưng sóng mắt biểu lộ tâm tình kia lại làm cho nàng đau lòng: “Phong nhi…”
“Nàng tỉnh rồi, tỉnh là tốt rồi.” Tuyết Phong gắt gao ôm chặt Mộc Thủy Vân, trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười đã lâu không gặp, nàng vùi đầu vào cổ Mộc Thủy Vân, nhắm mắt tham lam hô hấp mùi vị quen thuộc, chỉ cảm thấy thời khắc này tâm đã tĩnh lại, chưa bao giờ bình tĩnh như vậy.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa gò má Tuyết Phong, nụ cười của Mộc Thủy Vân rất ôn nhu, âm thanh cũng ôn nhu không kém, có thể chảy ra nước: “Làm nàng sợ hãi, ta sẽ không bao giờ ngủ mà không tỉnh lại đâu. Lúc nãy chỉ là ngủ quá sâu, mơ một giấc mơ mà thôi.”
“Trong mộng, có ta không?” Tuyết Phong ôn nhu cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa tay nàng, cúi đầu trác môi nàng, đem run rẩy, thương tiếc, đau lòng, toàn bộ hóa thành nụ hôn, sâu sắc, lại thâm tình hấp duẫn.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau, đại gia hiểu!
Editors cũng có lời muốn nói: 117-119 là H, dự là vote và cmt sẽ tăng cao a!