Đọc truyện Tà Minh Chi Giới – Chương 115
Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Hai mắt Tiểu Thất híp lại, trong phút chốc khuôn mặt manh manh lộ ra thần thái hung ác. Hư ảnh của hung thú xuất hiện trên trời, giương miệng lớn như một chậu máu đâm thẳng Lâm Pháp.
Thương Phong Dạ lập tức tiến lên nghênh tiếp, kiếm khí cuồng tứ phóng tới, trong nháy mắt cầm cố hư ảo của Nhai Tý.
Tiên phong cuồng dã tập cuốn, Tuyết Phong ôm sát Mộc Thủy Vân, khuôn mặt lạnh lùng vung tay áo một cái, một cỗ tiên khí hùng hậu lập tức đánh ra ngoài.
Ầm một tiếng, dưới vẻ mặt ngưng trọng của mọi người, Lâm Pháp bị đẩy lùi về phía sau mấy chục bước, miễn cưỡng ổn định cơ thể, đôi mắt hắn khiếp sợ nhìn nữ tử áo đen thản nhiên đến cực điểm.
Tuyết Phong không thèm nhìn Lâm Pháp, chỉ ôn nhu nhìn Mộc Thủy Vân: “Những người này thật sự là quá tẻ nhạt, ta sẽ đẩy lùi bọn họ trước, rồi trở lại cùng nàng.”
Vừa dứt lời, sấm sét từ trời bổ xuống, năm con Thương Long trừng mắt hiện ra, giương nanh múa vuốt quanh quẩn sau lưng Tuyết Phong. Nhẹ nhàng lắc mình, những chiếc vảy như những mũi đao kiên cường nổi lên trên cơ thể Thương Long, sắc bén lập loè chói lọi.
Mộc Thủy Vân chỉ cười nhạt, nhìn năm người đang giật mình không thôi trên lăng nhai, thấy Tuyết Phong muốn ra tay liền ngăn cản, nói với Thương Phong Dạ: “Phong Dạ tiên tôn, tình thế lúc này như nước với lửa, nếu ngươi đồng ý lui lại, ta cũng sẽ lui nhường một bước, miễn trừ một hồi thiên hạo kiếp. Bằng không, ta cũng không ngại cùng các ngươi cá chết lưới rách.”
“Mộc Thủy Vân! Ngươi thật sự rất phách lối! Chỉ bằng tu vi tôn cấp của ngươi mà cũng dám cùng tiên tôn chống lại? Đúng là không biết tự lượng sức mình!” Lâm Pháp trừng mắt quát lên, ngực và bụng suýt nổ tung vì tức giận.
Tuyết Phong lạnh nhạt nói: “Tôn cấp tu vi thì sao hả, bằng năng lực của Thủy Vân, muốn thu thập ngươi, quá dễ dàng.”
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Pháp giận dữ muốn xông lên thì bốn phía lại truyền đến một tia gợn sóng, diễm khí vô tận từ bốn phương tám hướng bay đến, khi hắn chưa kịp phản ứng, hô một tiếng, diễm hoả ngập trời liền biến thành không khí tiêu tan trong gió.
Bốn người còn lại trừng mắt kinh ngạc, khóe miệng cũng không khỏi co giật một hồi. Bộ dáng bây giờ của Lâm Pháp thật khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Một luồng khói đặc bay ra từ miệng Lâm Pháp, tóc sớm bị đốt cháy khét, diễm khí còn sót lại làm gương mặt anh tuấn của hắn đen thui, nếu không có tiên khí hộ thể, chỉ sợ phục bào cũng đã bị đốt trụi, một tiếng rống giận lập tức vang lên: “Mộc Thủy Vân! Ta muốn giết ngươi!”
“Xì xì, vậy ta ngược lại thật muốn mở mang kiến thức một chút, Lâm Pháp tiên tôn rốt cuộc muốn giết ta như thế nào.” Mộc Thủy Vân ôm ngực, huyết đồng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thoáng hiện một tia quỷ dị tà tứ.
Mi tâm Tuyết Phong nhảy dựng, đột nhiên ôm sát nàng, mạt tà tứ kia hết sức rõ ràng, mặc dù thoạt nhìn như từ mắt khuếch tán, nhưng thật sự là từ đáy lòng phát ra, con mắt là cửa sổ tâm hồn, Thủy Vân, nhanh như vậy đã bị oán khí ăn mòn sao?
Cảm giác được lực đạo trên eo mình, tà tứ trong mắt Mộc Thủy Vân lui đi, thay vào đó là nhu tình thâm thúy, đưa tay đặt lên mu bàn tay Tuyết Phong, nắm nhẹ một hồi, nàng nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, ta không sao.”
Chuyển động của hai người cực kỳ bí ẩn, năm người phía dưới tự nhiên không có lưu ý, Lâm Pháp vừa muốn ra tay lại bị Thương Phong Dạ ngăn cản, hắn nghiêng đầu nhìn hai nữ tử đang đứng trên cánh sen kia: “Mộc Thủy Vân, chính ngươi đều nói đó là một cơn hạo kiếp , nếu ngươi không quay đầu lại vào bờ, thì chớ trách chúng ta không nhắc nhở ngươi. Trận pháp của Thất Tiên Phong cũng không chỉ có Toả Hồn Trận, nếu tập hợp thực lực của năm người chúng ta lại rồi triển khai Huyễn Tiên Trận Pháp, lấy thực lực của hai người các ngươi cùng một thần thú, cũng không phải đối thủ của chúng ta. Nếu ngươi theo ta về Thất Tiên Phong, ta sẽ nghĩ biện pháp trục xuất oán lực ở trên người ngươi, ngươi nên tin tưởng ta. Dù sao, sư phụ Tử Vân Trúc của ngươi đối với ngươi kỳ vọng rất cao, ngươi không thể khiến nàng thất vọng.”
Nhắc tới ba chữ “Tử Vân Trúc”, Mộc Thủy Vân run lên, tuy rằng ở cùng Tử Vân Trúc một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng nàng ấy đối với mình lại rất để tâm, nơi sâu xa trong đồng mâu nổi lên một tia gợn sóng, ký ức ở cầu Độ Tiên trở lại, nàng ấy từng nói thuộc tính của mình là “Hoả”, hẳn là muốn thay mình tìm kiếm mồi lửa lập khế ước, bây giờ, nàng đã khế ước Luyện Ngục Hỏa, lại không nghĩ sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, sư phụ, vận mệnh của ta, nên nắm giữ như thế nào đây?
Nhìn thấy Mộc Thủy Vân động dung, Tuyết Phong sâu kín thở dài, chỉ nhẹ giọng nói: “Thủy Vân, nàng quyết định rồi sao?”
Thương Phong Dạ cũng đang đợi đáp án của Mộc Thủy Vân, vì hắn nhìn thấy được sắc mặt nàng thay đổi, bốn người còn lại đều trầm mặc đứng một bên, nếu Mộc Thủy Vân không đi với bọn hắn, Huyễn Tiên Trận Pháp sẽ được mở lần thứ hai, đến lúc đó, muốn giải phong ấn, thì không còn đơn giản như vậy.
Con ngươi Mộc Thủy Vân khôi phục lại thanh minh, thâm thúy đột nhiên nhuộm đẫm toàn bộ mắt nàng, ngay lúc nàng muốn mở miệng trả lời, một luồng khí lưu hừng hực xuyên thấu đan điền rồi phân tán ở trong kinh mạch, tựa như thể hồ quán đỉnh* nháy mắt đánh thẳng vào đầu nàng, chiếm lấy tư duy của nàng, huyết đồng yêu dị cùng tia tà tứ kia càng sáng tỏa, đôi môi mỏng manh hiện lên một tia chê cười: “Ta sẽ không đi với các ngươi, nếu ta đi, thì có nghĩa là ta sẽ mất đi tự do. Ý trời đã để ta chiếm được Huyết Phật châu, bất luận nó biến thành cái gì, ta đều sẽ không vứt bỏ nó. Huống hồ, nó hiện tại đã là một phần của ta, ta càng không thể dứt bỏ nó.”
*thông suốt, hiểu rõ ràng một sự việc gì đó
“Thủy Vân!” Ngữ khí của Tuyết Phong lộ ra một tia căng thẳng, nơi sâu thẳm giữa con ngươi hiện lên đau lòng cùng sợ hãi.
Ánh mắt Thương Phong Dạ ám trầm, nếu Mộc Thủy Vân quyết lựa chọn như vậy, thì không nên trách hắn lòng dạ độc ác, bốn người còn lại khi nghe được lời của Mộc Thủy Vân, từng người đều trở về vị trí cũ, ở trên lăng nhai rộng rãi hình thành một hình ngũ giác, lấy Thương Phong Dạ dẫn đầu, năm đạo tiên khí lập tức tập cuốn trên không.
Mi tâm Tuyết Phong nhíu lại, năm con Thương Long đang ở quanh người lập tức bay lên, hung ác hướng về mảnh tử quang ngập trời kia. Trận pháp đã triển khai, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ có công phá khí lực của Thương Phong Dạ thì mới có thể phá tan trận pháp.
Mộc Thủy Vân vung tay, đi về phía trước, hai chân tinh xảo trắng nõn giẫm giữa không trung, mỗi một bước đi thung nhiên điển nhã, tựa như ngọn gió bước đi mà không câu nệ phong tình, một đoá hoa sen hư ảo nở ra dưới chân nàng, là Bộ Bộ Sinh Liên* tuyệt diệu.
*từng bước sen nở, nó là một bộ pháp, từng bước uyển chuyển, nhã nhặn như khi hoa sen nở
Bước chân mềm mại điểm nhẹ, sóng nước dập dờn như hào quang dấy lên, giống như linh hồn chi diễm vĩnh viễn không bao giờ bị mất đi, thiêu đốt giữa trời đất.
Tiểu Thất đã được Mộc Thủy Vân thu vào nhẫn chứa đồ, bọn họ không phải nói nàng ỷ vào uy thế của thần thú mới có tư bản sao, nàng sẽ để cho bọn họ thấy, nàng không cần dựa vào Nhai Tý cũng có năng lực bảo vệ bản thân mình.
Năm tia sáng tím từ góc độ khác nhau tập quyển trên bầu trời, như năm con liệp ưng, dốc toàn bộ tiên lực chống lại năm con Thương Long. Khi hai bên vừa chạm vào nhau, ầm, một tiếng vang thật lớn vang lên, trời đất ảm đạm thất sắc.
Năm con Thương Long xoay quanh trở về, thân rồng tráng kiện che kín bầu trời, Tuyết Phong tao nhã đứng trên đầu con Thương Long lớn nhất, ánh mắt lạnh lùng vô ngân, tựa như sự tinh túy của lãnh mai được đóng băng ở trong bạo tuyết, ánh mắt nàng trong chớp mắt trở thành huyết mâu óng ánh giống Mộc Thủy Vân. Huyết mâu đó không phải huyết mâu bình thường mà là dùng lệ khí vô tận ngưng tụ lại thành huyết lệ, tràn đầy tư thái tuyệt đại phong hoa của sự khát máu.
Một bó lửa đỏ cháy sáng trên bầu trời, dưới vẻ mặt chấn động của năm người, một đóa huyết liên khuynh thế tỏa ra trên không trung, so với năm con Thương Long kia nó còn lớn hơn gấp trăm lần, giống như một trù bố màu đỏ với kích thước khổng lồ.
Theo sự nở rộ của huyết liên, bầu trời rơi vào hắc ám, khí tức máu tanh tập quyển ở trong biển lửa, mấy người kia nghe thấy thì phủ tạng cuồn cuộn lên, suýt nữa thổ huyết tại chỗ.
Thương Phong Dạ kinh hãi không thôi, đóa huyết liên to lớn làm nội tâm nghìn năm chưa hề rung chuyển của hắn hoảng sợ, ngửa đầu lên nhìn thì chỉ có thể nhìn thấy được rễ cây của hoa sen, chưa từng có cảm xúc như hiện tại, hắn cảm giác mình rất nhỏ bé, đặc biệt là dưới đóa Huyết Liên Hoa này, vạn vật trong thiên địa chớp mắt biến thành phông nền, phong thái yêu dị nhiếp hồn.
Mộc Thủy Vân ôm ngực, sợi tóc không câu nệ rối tung trong gió, huyết mâu dập dờn mị vận mông lung, kết hợp với dung nhan lạnh như sương, làm Huyết Liên Hoa to lớn tràn ngập cả bầu trời ảm đạm thất sắc, tựa như một vị Tu La lạnh lùng xinh đẹp tuyệt thế.
Hình tượng này quá mức mê hoặc, ngay cả Tuyết Phong, cũng không khỏi vì nó, trái tim đập không ngớt, Thủy Vân của nàng cư nhiên bày ra phong thái mị vận như vậy, thật là cho nàng kinh hỷ lớn. Giống như lúc trước, lần đầu tiên thấy Nguyệt Lạc, dung nhan kinh nhiễm đến cực điểm kia khiến nàng động tâm đã biến mất, thay vào đó là dung nhan xinh đẹp khuynh thế của Thủy Vân!
Tư thái phong hoa và tiên tư nhiếp hồn khiến Thương Phong Dạ rung động thật lớn, suýt chút nữa tiên khí lập tức gián đoạn vận chuyển. Khi hắn hoàn hồn, hai tay ngưng tụ một trận pháp phức tạp, chưởng lực phóng lên trời, khi năm đạo tiên lực ngưng tụ lại thì trận pháp chân chính khởi động.
Tuy rằng Diệp Cuồng Ca bị phong thái xinh đẹp của Mộc Thủy Vân kinh diễm, nhưng cũng không thể không toàn lực ra tay, lần này Thương đại ca dẫn đầu, bọn họ nhất định phải toàn lực ứng phó.
Bầu trời màu sắc sặc sỡ, trận pháp được ngưng tụ, biến thành một mảnh thiên võng nhiếp hồn, lưới trời tuy thưa, nhưng hai nữ tử làm sao có thể chạy trốn?
Tiên lực cực kỳ cường hãn giống như lãnh phong lạnh thấu xương, lơ đãng lặng yên thẩm thấu cốt tủy, sâu trong linh hồn Mộc Thủy Vân không khỏi rùng mình một cái, Huyết Liên Hoa hơi run lên, khí tức mơ hồ gợn sóng.
Tuyết Phong ôm nàng, giữa sự huy tụ, biển lửa rung chuyển, mấy trăm cung bạc tuyệt thế hiện lên, mũi tên đều tràn ngập tiên khí cường hãn, phong mang vô hạn, chỉ cần đụng một cái liền bùng nổ.
Ầm một tiếng! Tiên lực hai phe đụng vào nhau, Thiên Võng Trận lập loè điện quang, mà mấy trăm mũi tên từ biển lửa vô tận bay ra, hoá giải toàn bộ khoảng cách giữa điện quang.
Sắc mặt Tuyết Phong tái nhợt, đan điền đau đớn hệt như bị xé rách, nhưng nàng vẫn kiên trì, tuyệt không thể để năm người này được như ý.
Tiên lực hùng hậu dùng để tạo ra Thiên Võng Trận là tiên khí chính tông, liên tục áp chế sức mạnh của Mộc Thủy Vân, nhưng bởi vì Tuyết Phong triển khai tiên lực nên tạm thời chống lại được.
Coi hai vợ chồng người ta troll Lâm Pháp kìa, tung hứng với nhau thấy cưng ghê hông =)))))))))))))