Đọc truyện Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 322: Đi Đi! Con Đường Phía Trước Đang Chờ Ngươi!
Theo sau Bạch Lộ, Linh Nhi không biết mình đã đi bao xa nữa, con đường này được bao quanh bởi những khối băng trong suốt như gương, lại còn rất nhiều lối rẽ như một mê cung rộng lớn.
Nếu như không có Bạch Lộ dẫn đường hẳn sẽ lạc không thể nghi ngờ.
Trải qua hơn trăm lần rẽ, rốt cuộc cũng ra khỏi con đường quỷ dị kia, Bạch Lộ lúc này dừng bước, hắn vỗ vai Linh Nhi.
Phía trước cần ngươi tự đi lên, Bạch Lộ ta chỉ có thể giúp ngươi đến mức này thôi.
Linh Nhi nghi hoặc hỏi:
– Bạch tiền bối, phía trước là gì vậy?
Bạch Lộ lắc đầu:
– Ta cũng không biết, chỉ biết rằng đó là vô số câu đố, thí luyện, bẫy rập, cơ quan nhằm khảo nghiệm người tiếp nhận truyền thừa của chủ nhân.
– Chủ nhân? Hóa ra Bạch tiền bối là tọa kỵ của một Nhân Loại à?
Linh Nhi tròn mắt hỏi, Bạch Lộ lắc đầu:
– Theo lý thuyết thì là vậy, nhưng ta cùng chủ nhân giống huynh đệ hơn, chúng ta ngày xưa cùng nhau phiêu lưu qua biết bao hiểm nguy, tao ngộ vô số bí cảnh hiểm địa, chiến đấu với vô số cường giả.
– Chủ nhân ngày đó thiên tư trác tuyệt, kinh diễm tuyệt luân, thiên phú làm khắp chốn kinh sợ, được cho là một trong số những người có thể chiếm được Vĩnh Hằng Phong Thần Vị!
– Bi ai thay, thiên phú của hắn làm người ghen kẻ ghét, không ít lần bị vây công.
Rốt cuộc! Tuổi thọ chủ nhân còn chưa tới nhưng lại ảm đạm mà trọng thương.
Ta cùng hắn trốn đến đây chữa trị, đáng tiếc không thể qua khỏi!
– Chủ nhân để lại toàn bộ tài sản cùng lĩnh ngộ, tuyệt học tuyệt kỹ tại đây, đồng thời dùng toàn bộ thủ đoạn cuối cùng bày ra những câu đố nhằm tìm người kế vị.
Ta được giao phó trọng trách thủ hộ nơi này và tìm kiếm người thích hợp.
– Thời gian dần trôi, không biết nơi này đã trải qua biến cố gì để rồi trôi nổi trong không gian trở thành một bí cảnh, nhưng ta vẫn một mực ở đây, nếu có chết cũng sẽ chết cùng ông bạn già của ta a.
Bạch Lộ cảm thán nhớ chuyện xưa, hắn nhìn Linh Nhi đầy hi vọng.
– Ngươi là Nhân Loại, mang trong mình Phong thuộc tính, thiên phú cực cao, tu luyện rất nhanh nhưng căn cơ lại vững như thái sơn.
Ta có thể nhìn ra ngươi chính là người chủ nhân và ta hằng mong đợi!
– Đi đi! Kế thừa toàn bộ ý chí của chủ nhân!
– Đi đi! Để thay chủ nhân bước lên con đường Linh Đạo Đỉnh Phong, Võ Đạo Cực Hạn, Phá Toái Hư Không, đặt chân Tối Thượng Hoàn Mỹ Cảnh!
– Đi đi! Con đường phía trước đang chờ ngươi!
Linh Nhi cảm thấy sự áp lực đè nặng con tim mình.
Cơ duyên như vậy, nàng có thể từ chối sao? Nhưng trên đời lại có chuyện dễ dàng như vậy sao? Chắc chắn phải có gì đó ở đây!
– Bạch tiền bối.
Dựa vào đâu ta có thể tin người? Dựa vào đâu ta có thể chắc chắn phía trước là truyền thừa chứ không phải là thủ đoạn của ngươi?
Bạch Lộ quả quyết đấm vào ngực mình một cái, một tia máu huyết phun ra trong lòng bàn tay, hắn đánh ra một loạt ấn quyết.
Trên mi tâm Bạch Lộ, một con tê tê đầy gai băng nhỏ bay ra, đoàn máu huyết kia lập tức quấn lấy nó tạo thành một vết tích đỏ máu trên thân tê tê.
– Ta lấy máu huyết và thú hồn làm huyết thệ! Bạch Lộ ta không có một lời nào dối gạt Linh Nhi ngươi.
Nếu có nửa lời dối trá, thú hồn nổ tung, thân thể trở thành vật để Nhân Loại luyện khí!
Linh Nhi thấy thế thì đã tin, Nguyên Yêu Thú so với nhân loại thì chữ tín rất quan trọng.
Hơn nữa đem máu huyết và thú hồn ra thề thì thực sự là lời thề mạnh nhất ở thế giới này, nàng không còn bất kì lí do nào để nghi ngờ Bạch Lộ nữa cả.
– Được, vậy ta di thử xem sao!
Linh Nhi quyết tâm bước đi, cơ duyên đã ở trước mắt, không thể bỏ lỡ được.
Bạch Lộ nhìn theo nàng, hắn dặn dò:
– Linh Nhi! Nếu xuất hiện bất cứ thứ gì bất thường ngươi cũng đừng ngừng bước! Tương lai đang chờ đón ngươi, mau đi đi.
Chủ nhân rất yêu quý hiền tài nên sẽ không có thủ đoạn khiến ngươi nguy hiểm, nếu không thông qua thì cũng không sao cả đâu.
– Nhưng mà… tốt nhất hãy thành công, chủ nhân và ta đã chờ đợi quá lâu rồi.
Linh Nhi đưa ngón tay cái lên ra dấu chiến thắng, nàng đi thẳng không quay đầu lại, thân ảnh dần chìm trong sương khói mờ ảo và biến mất:
– Yên tâm đi Bạch tiền bối, ta sẽ trở lại sớm thôi.
Bạch Lộ đứng nhìn theo, hắn thầm nhủ:
– Hi vọng ngươi có thể thông qua, một khi được ý chí của chủ nhân chấp nhận, chính là cơ duyên mà một Hữu Hồn Cảnh như ngươi không thể tưởng tượng nổi!
…
Trong đêm tối…
– Ăn của ta một quyền!
– Nhận lấy một cước!
– Ngọc bài ta tìm thấy trước, các ngươi tránh đường!
Một đám người hơn chục thân ảnh liên tục lao vào nhau, chiêu thức bay loạn xạ, đất đá bị cày xới thành vô sô lỗ thủng.
Trong đám đông, một cái ngọc bài liên tục văng từ tay người này đến tay kẻ khác.
Kể cũng nhọ, có một vị hộ pháp vô tình thấy ngọc bài treo trên ngọn cây do ánh nắng phản chiếu vào mắt hắn.
Chỉ là không ngờ đến, vừa nhảy lên lấy ngọc bài thì một con Nguyên Yêu Thú dạng chim lao đến cướp đoạt, sau đó hành hắn ra bã.
Túng quẫn quá, hắn phải hô lớn cầu cứu đồng môn, kết quả con chim bị đánh gục, nhưng cũng kéo đến vô số kẻ tranh đoạt.
Cả một đám đông lao vào ẩu đả.
Thanh âm chiến đấu lập tức thu hút những người khác, cứ như thế một trận hỗn chiến cực kỳ loạn diễn ra.
Người tụ tập càng đông, Nguyên Yêu Thú kéo đến kiếm điểm càng nhiều, một bầy Nguyên Yêu Thú lao đến càn quét tạo thành cục diện vô cùng rối rắm.
Một số người lắc đầu ngao ngán rời đi tìm một ngọc bài khác, một số lại đứng xem, còn đa số đều lao vào tranh đoạt.
– Phong Hành Gia Tốc!
Bất chợt, vô số hư ảnh tràn ngập không gian, một luồng gió quỷ dị lao qua đám đông, mang theo ngọc bài vàng kim ra khỏi đám đông hỗn loạn.
– Các đệ tử! Tu vi của ta và các ngươi tuy ngang nhau, nhưng lĩnh ngộ và lí giải về các chiêu thức thì các ngươi phải học thêm nhiều lắm!
Vũ Lôi Vân xuất hiện cách đó hơn trăm mét, tay hắn nắm chặt ngọc bài, khóe miệng mỉm cười lao đi về quảng trường.
– Phi Ưng Đoạt Mồi!
Vũ Lôi Vân còn chưa thu lại nụ cười thì một thân ảnh đen kịt lao nhanh qua trước mặt hắn, mang theo ngọc bài chạy như gió về quảng trường.
– Vũ Lôi Vân, xin lỗi nhé! Đặng Vũ ta ván này nhanh hơn ngươi một bước vậy!
Vũ Lôi Vân ánh mắt co rụt, chỉ thấy thân ảnh đen thui của Đặng Vũ đã chạy tít đằng xa.
– Thật vậy sao? Thánh Phong Tập Kích!
Bất thình lình, từ trong bụi rậm gần đó một luồng sáng màu trắng bắn ngược lên không trung, một quyền đánh mạnh vào tay Đặng Vũ, hắn chưa kịp phản ứng đã bị cướp mất ngọc bài trong tay.
– Hạ Mộng Phàm! Ngươi chơi ăn gian!
Đặng Vũ gào thét chạy theo Hạ Mộng Phàm, sau hắn, Vũ Lôi Vân cũng bám rất sát.
– Trận chiến gì đó của tuổi trẻ các ngươi thì cứ tự nhiên mà tranh tài, ta đi lãnh giải đây!
Hạ Mộng Phàm khoái trá nhảy qua nhảy lại trên các ngon cây, quảng trường đã ở rất gần.
– Âm Phong Dạ Ảnh Thủ!
Đang quay mặt lại chế nhạo hai tên thất bại Đặng Vũ và Vũ Lôi Vân, Hạ Mộng Phàm không để ý ngay trước mặt mình đã có một nắm đấm đang lớn dần.
Bốp!
Một đấm đánh cho Hạ Mộng Phàm lệch cả bộ răng sang một bên, hắn nhanh chóng cắm thẳng đầu xuống đất, ngọc bài trên tay cũng đã nằm trong tay Phong Tiểu Nhã.
– Tạm biệt nhé!
Phong Tiểu Nhã nhanh chóng rời khỏi chiến trận, phóng thẳng về cổng quảng trường.
– Thôi! Đi tìm cái khác vậy.
Vũ Lôi Vân thấy thế liền quay đầu chạy về một hướng khác, Đặng Vũ quát ầm lên:
– Mẹ nó! Bao nhiêu năm nay, cái tật mê gái của ngươi vẫn không đổi!
– Vậy ngươi lên cướp của nàng đi! Nhường ngươi đó!
Vũ Lôi Vân chạy mất tăm, Đặng Vũ hừ lạnh.
– Ta đâu có ngu mà chọc phải nàng! Ngươi đừng có mà xúi dại!
Đặng Vũ chửi thêm một câu sau đó hừ lạnh một cái quay đi.
Hạ Mộng Phàm cũng cười khổ đi tìm cái khác.
Cả ba đều không dám đụng đến nóc nhà chung này, tuy nàng không thuộc về ai trong bọn họ, nhưng Phong Tiểu Nhã vẫn là người mà bọn họ quý nhất.
Thời trẻ họ theo đuổi nàng rất lâu, hiện tại đã thành gia lập thất hết nhưng họ đối với nàng vẫn có cảm xúc rất đặc biệt.
Trước mặt Vũ Lôi Phong, tấm ngọc bài thứ hai được đưa ra.
Vũ Lôi Phong ngạc nhiên nhìn Phong Tiểu Nhã, cũng mỉm cười chúc mừng nàng.
Hắn thông báo:
– Chỉ còn tám ngọc bài! Các đệ tử cố lên!