Đọc truyện Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 321: Bạch Lộ
Mặt tuyết trắng xóa rung động mãnh liệt, cơ quan bằng đuốc và cửa hang kia chỉ trong phút chốc không còn thấy bóng dáng, cứ như nó chưa từng tồn tại.
Phương Tuấn lặng lẽ đứng đó hơn nửa canh giờ, hắn ngẩn ngơ:
– Nhược Băng cô nương, ta tin cô sẽ không sao!
Khẽ trấn an bản thân một chút, Phương Tuấn nhìn về phía mặt trời, dự đoán thời gian và tìm ra hướng Bắc Tây Bắc, cô độc rời đi.
Dưới động sâu.
Linh Nhi ngồi đối diện trung niên, hắn hứng thú đánh giá nàng không ngừng.
– Linh Nhi đúng không? Ngươi chỉ cần trò chuyện với tra một chút, ta sẽ thả ngươi đi!
Trung niên đưa cho nàng một tách trà, cũng không biết dưới động sâu này hắn tìm đâu ra trà mà pha nhưng hương vị có thể nói là không tệ
– Tiền bối! Sao ban nãy người muốn lập tức giết ta mà? Giờ lại muốn trò chuyện chứ? Lại còn muốn thả ta đi?
Một đống câu hỏi hiện ra trong đầu Linh Nhi, nàng thực sự không hiểu nổi ông chú trước mặt nghĩ gì nữa.
Hắn quay xe còn nhanh hơn Hải (Hải! Quay xe!)
– Ngươi có thể gọi ta là Bạch Lộ.
– Vâng! Bạch tiền bối!
Bạch Lộ gật đầu hài lòng, hắn nhấp một ngụm trà sau đó nói:
– Quả thực, ngươi làm cho ta rất hứng thú.
Cực kì hứng thú!
Linh Nhi có chút nổi da gà, nàng vô thức lấy tay che đi bầu ngực sung mãn của mình, ánh mắt đề phòng nhìn trung niên.
– Bạch tiền bối, người hứng thú gì ở một nữ nhi Nhân Loại như ta nha!
Phụt!
Bạch Lộ suýt chút phun ra ngụm trà trong miệng, hắn trừng mắt nhìn nàng.
– Tiểu oa nhi! Ngươi có thể nào đứng đắn một chút không?
Nói đoạn, hắn hứng thú hỏi:
– Nói cho ta nghe, ngươi thuộc đại thế lực nào trong Bát Đại Gia Tộc?
Linh Nhi thản nhiên lắc đầu:
– Không có, ta là người của một tiểu môn phái.
– Nói láo, ở độ tuổi của ngươi, muốn trở thành Nhập Hồn Cảnh đã là kì tích trong kì tích, chỉ những nhân tài tuyệt thế của Bát Đại Gia Tộc mới có thể đạt đến, ngươi lại là Hữu Hồn Cảnh Thất Trọng, tuyệt đối là thiên tài yêu nghiệt trong yêu nghiệt, một tiểu thế lực có thể bồi dưỡng được người như ngươi sao?
Linh Nhi nhún nhún vai:
– Ta nói thật mà, nam nhân của ta năm nay hai mốt tuổi đã là Ý Hồn Cảnh, chút thực lực này của ta thì tính là gì chứ? Còn có thánh nữ của Phượng Linh Thần, một trăm tuổi thành tựu Ý Hồn Cảnh, xét theo tuổi Nhân Loại thì cũng mới hai lăm chứ mấy?
Bạch Lộ thần sắc cực kì kinh ngạc
– Hai mốt tuổi, hai lăm tuổi tu vi Ý Hồn Cảnh? Tiểu oa nhi thật khéo bịa chuyện đi!
Rõ ràng hắn không tin lời Linh Nhi nói, cũng không trách được hắn, đám người của Vũ Lôi Phong tu luyện với tốc độ không thứ gì có thể hình dung, Phượng Yên Đan lại là kì tài vạn năm của Phượng Linh Thần, thực lực tiến bộ nhanh là điều bình thường.
– Bạch tiền bối không tin thì thôi, có lẽ do người ở dưới hang lâu quá nên hơi tối cổ, ta cũng không trách người.
Linh Nhi châm chọc, nàng cũng không sợ kẻ này giết mình, cùng lắm thì về khóc nhè với tên kia thôi, hiện tại muốn chạy cũng khó.
– Dám nói ta lạc hậu? Lần đầu tiên ta gặp một Nhân Loại mỏ hỗn như ngươi đấy!
Bạch Lộ lại không có chút tức giận nào, hắn cười hắc hắc nhấp tiếp một ngụm trà.
– Về phần nam nhân của ngươi và thánh nữ Phượng Linh Thần, ta có thể tạm tin, nhưng việc ngươi là người của một tiểu thế lực thì không thể tin được.
Bởi vì trong tay ngươi là thứ mà Bát Đại Gia Tộc còn khao khát mà không có!
Bạch Lộ nghiêm túc chỉ thẳng vào Băng Phách Kiếm sau lưng Linh Nhi
– Nguyên Linh Khí 14 sao – Thần khí! Đã khai sinh ra linh trí, một tiểu thế lực muốn sở hữu nó đã khó như lên trời, đã vậy còn dám để ngươi vác thần khí đi tầm bảo? Đánh chết ta cũng không tin ngươi là người vô danh!
Dứt câu, ánh mắt hắn chợt lóe, một cỗ hàn khí lạnh lẽo nhắm thẳng Băng Phách Kiếm mà đánh tới, tuy không có chút sát thương nào nhưng năng lực hù dọa lại rất kinh người, kiếm linh nhanh chóng sợ hãi run rẩy hóa thành một con thỏ lam chui thẳng vào áo Linh Nhi trốn tránh.
Linh Nhi vỗ đầu thỏ lam trấn tĩnh nó, sau đó nhìn Bạch Lộ:
– Ta nói rồi! Bạch tiền bối không tin thì ta cũng không còn cách nào.
– Thôi được, tiểu oa nhi ngươi không muốn nói ta cũng không ép.
Bạch Lộ lại thưởng thức tách trà của mình, hắn tiếp tục bắt chuyện
– Ngươi có gì muốn hỏi bổn tọa sao?
Thấy ánh mắt tò mò của Linh Nhi, Bạch Lộ thừa biết nàng muốn hỏi gì.
– Ta chẳng qua chỉ là một con tê tê không danh không phận, lặng lẽ thủ hộ ở đây đã rất lâu, cũng không nhớ đã ngây ngốc nơi này bao lâu rồi.
Ngươi làm cách nào mà vào được chỗ này vậy?
Linh Nhi cũng không giấu, chuyện tầm bảo cũng là chuyện thường, nên nàng kể cho Bạch Lộ nghe việc mặt đất sụp đổ, rồi nàng vô tình giải được cơ quan đuốc vào được đây.
– Nơi đây vốn là một mảnh đất giao nhau giữa Tử Đỉnh Sơn và Lãnh Kim Hàn Băng Sơn, không ngờ hiện tại nó đã trôi nổi trong không gian, tạo thành một bí cảnh a.
Bạch Lộ có chút cảm thán, hắn nói tiếp:
– Đáng tiếc ngươi lại là Đấu Sĩ thuộc tính Băng, nếu như là Phong thì tốt quá, ta có thể cho ngươi chút đồ rồi.
Nói xong, hắn lầm bầm trong miệng:
– Chờ đợi bấy lâu, cứ tưởng sẽ tìm được, ai ngờ lại phải đợi tiếp!
Linh Nhi nghe vậy ánh mắt khẽ đổi, nàng hỏi:
– Bạch tiền bối, người đang tìm kiếm Đấu Sĩ thuộc tính Phong sao? Nhưng để làm gì?
Bạch Lộ thở dài lắc đầu không nói, hắn phất tay:
– Thôi được rồi, vì ngươi là kì tài trẻ tuổi vạn năm khó gặp nên ta tha cho ngươi, cảm ơn vì cuộc nói chuyện rất thú vị.
Ngươi chỉ cần đi về đằng kia, bẻ cây thạch nhũ bảy màu là sẽ có lối ra.
Chỉ tay đuổi khách, gương mặt Bạch Lộ lại hiện ra vẻ cô đơn tịch mịch, hắn nhắm mắt lại không quan tâm đến Linh Nhi nữa.
– Này Bạch tiền bối! Người không nói thật sao?
– Đi đi! Trước khi ta đổi ý!
Bạch Lộ mắt cũng không thèm mở, giọng điệu đuổi người có chút mất kiên nhẫn.
Vù vù!
Chợt, chân mày hắn khẽ nhíu.
Cảm giác mát mẻ và sắc bén này thật quen thuộc, ánh mắt mở to nhìn thân ảnh trắng như tuyết đang tung bay trong gió trước mắt.
– Ngươi…ngươi! Đấu Sĩ SSR! Ngươi tu luyện Phong hệ sao?
Bạch Lộ trợn trắng mắt, hắn mừng như điên đứng bật dậy chộp lấy vai của Linh Nhi!*
– Ngươi thực sự tu luyện Phong hệ sao? Có dùng bảo vật gì qua mắt ta không đấy?
Linh Nhi mỉm cười, một chưởng đánh về phía trước, từng đạo phong nhận tuôn ra như mưa, cắt một thanh thạch nhũ thành một đóa hoa băng tuyệt đẹp!*
– Ha ha ha! Tốt! Rất tốt!
Bạch Lộ cực kỳ kích động, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Linh Nhi thì khó hiểu nhìn tên này:
– Rồi! Ta tu luyện Phong hệ đấy, thúc rốt cuộc có đồ tốt gì mau lấy ra! Không được nuốt lời nha!
– Đương nhiên! Đương nhiên rồi! Ta đã chờ đợi nơi đây vô số năm! Rốt cuộc đã tìm được rồi! Trời không phụ lòng người, không phụ lòng thú! Ha ha ha!
Linh Nhi cạn lời nhìn ông chú lên cơn điên cười khùng cười sảng này, nàng mặc kệ để hắn cười một lúc.
Mãi sau, Bạch Lộ mới nói:
– Linh Nhi! Ngươi có muốn một ngày kia sẽ thống lĩnh vạn vật chúng sinh, bước lên con đường đỉnh phong, phá toái hư không đột phá cực hạn Tối Thượng Hoàn Mỹ Cảnh không?
Linh Nhi nghe vậy con tim đập mạnh, nàng nghiêm túc nói:
– Sức mạnh ai mà chẳng mong muốn truy cầu? Huống chi ta còn có thù phải trả! Nếu Bạch tiền bối thật tâm, thì ta sẽ trả lời thật lòng.
– Tốt! Đi theo ta!