Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 293: Chỉ Cần Bên Nhau La Du !!!
– Hai…Hai mươi lần !?
Toàn bộ mọi người đều không thể tin được mà đứng bật dậy, ngay cả Trần Lệ – người quen thuộc nhất với Thiên Mệnh Không Gian cũng ngơ ngác nhìn qua.
Thời gian chênh lệch tới hai mươi lần bên ngoài, đây là khái niệm gì chứ?
– Chờ đã, nếu vậy…nếu vậy
Hồ Điệp Y lúc này mới lắp bắp nói
– Linh Khí trong Thiên Mệnh Không Gian này nồng đậm gấp đôi bên ngoài Đại Lục Thúy Hằng, thời gian cũng gấp 20 lần.
Vậy không phải là…bên ngoài trôi qua một ngày, trong Thiên Mệnh Không Gian đã tiến bộ bằng 40 ngày sao?
Vũ Lôi Phong mỉm cười gật gật đầu:
– Đúng là như vậy! Bên ngoài trôi qua một ngày, người trong Thiên Mệnh Không Gian đã trải qua 20 ngày tu luyện, cộng thêm linh khí nồng đậm gấp đôi, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn gấp đôi, tính ra là tiến bộ so với 40 ngày không ngừng tu luyện ngoài đại lục
– Không thể nào…
Đám cường giả ánh mắt đờ đẫn nhìn qua, bọn họ cho đến giờ vẫn không thể tin được mình vừa nghe thấy những gì
Vũ Lôi Phong dường như cảm thấy đả kích bọn họ vậy là còn chưa đủ, hắn lại bồi thêm một câu
– À quên, chúng ta tuy ở Thiên Mệnh Không Gian, nhưng thời gian ràng buộc ở Đại Lục Thúy Hằng vẫn còn, vậy nên thời gian trôi đi ở cơ thể cũng không có giống ở Thiên Mệnh Không Gian, thời gian vẫn giống như ở Đại Lục Thúy Hằng, nói một cách dễ hiểu thì mọi người ở đây 20 năm thì chỉ già đi một tuổi thôi!
Mọi người: “…”
Mặc kệ ánh mắt trợn như muốn lòi ra của đám người, Vũ Lôi Phong như một cơn gió đã ôm lấy bốn vị lão bà nhảy lên lưng Hắc Ảnh đang đợi sẵn trên không, bốn người một thú bay mất dạng, chỉ còn lại thanh âm văng vẳng của Vũ Lôi Phong phía xa.
– Mọi người cứ việc thương nghị chuyện tứ môn hợp nhất và các vấn đề khác nhé, hẹn mọi người một tháng sau vào sáng thứ hai tuần đầu tiên như ta đã thông báo với các đệ tử.
…
Trên lưng Hắc Ảnh, Vũ Lôi Phong cùng bốn người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Trần Lệ và Hồ Điệp Y rơi vào trầm lặng.
Rốt cuộc, Trần Lệ lên tiếng
– Chàng thật là…toàn làm người khác lo lắng, có biết ở Thúy Hằng Thánh Địa chúng thiếp lo lắng thế nào không hả?
Ngay lập tức có thêm ba ánh mắt sắc bén lóe lên, không nói thì thôi, một khi đã nói thì vô số tội được bới móc ra.
– Thoải mái quá nhỉ? Tông môn nào không gia nhập! Lại chạy vào Thiên Âm Cung tắm cùng mỹ nữ!
– Giả gái cơ đấy!
– Trang bức! Ôm cả Phượng Yên Đan! Huynh đây là muốn lật trời? Lúc đó la lớn tiếng lắm mà? Vũ Lôi Phong ta muốn lật trời mà? Có ngon giờ lật trời muội xem nào?
– Đỡ lấy một chiêu! Linh Nhi Toái Phong Quyền!
– Thiên Kim U Minh Trảo!
– Á Á! Cứu mạng a! Mưu sát chồng rồi!
Đâu đó trong Thiên Mệnh Không Gian, thanh âm la hét thảm thiết vang lên trên bầu trời.
…
Một đêm tĩnh mịch, các đệ tử Nghịch Phong Môn trong Thiên Mệnh Không Gian đều chăm chú khoanh chân tu luyện, có được tốc độ tu luyện nhanh gấp đôi khiến họ vô cùng phấn khởi chuyên tâm tu luyện thật tốt.
Các kỹ sư xây dựng vẫn ngày đêm cùng đội thi công đẩy nhanh tiến độ thi công, có sự giúp đỡ của Nguyên Lực nên tốc độ xây vô cùng nhanh, mới chỉ một ngày trôi qua mà phần móng của các công trình đã hoàn thành sơ bộ.
Các Chưởng Môn tiền nhiệm cùng cao tầng của Tứ đại môn phái khi trước ngồi thảo luận từ lúc Vũ Lôi Phong rời đi vẫn chưa xong, đôi khi có cả cãi nhau xô xát, nước miếng văng tung tóe, bọn họ vẫn đang hết sức cống hiến cho sự phát triển của Nghịch Phong Môn.
Trên một ngọn cây cao chọc trời trong Thiên Mệnh Không Gian, ngọn cây này vô cùng lớn do tuổi tác của cây này không thể dùng vài chục năm để hình dung, hiện tại đã bị cải tạo thành một gian nhà nhỏ nhỏ xinh xinh cùng góc nhìn siêu đẹp đến từ nơi cao, phóng tầm mắt ra xa xa có thể thấy gần như toàn bộ Thiên Mệnh Không Gian.
Khu vực này là cấm địa của các đệ tử Nghịch Phong Môn, khu vực các Nguyên Yêu Thú ở Vạn Lâm Sơn Mạch ngày ấy Vũ Lôi Phong bắt hơn chục vạn con vào cho chúng tu luyện.
Hiện tại đã qua không ít thời gian, bọn chúng trong Thiên Mệnh Không Gian ngây ngốc cũng gần vài năm, cùng với yêu khí nồng đậm hùng hậu, Nguyên Yêu Thú Kết Hồn Cảnh, Hữu Hồn Cảnh thậm chí là Ý Hồn Cảnh cũng có rất nhiều, tuy Hắc Ảnh so với chúng tiến bộ chậm hơn quá nhiều vì nó toàn ở ngoài Đại Lục Thúy Hằng, nhưng vì chênh lệch huyết mạch và thiên phú nên chúng vẫn vô cùng trung thành với nó, xem nó như con đầu đàn.
Lại còn là Yêu Vương cũ của bọn chúng – Thú Sủng được chủ nhân ưu ái cho đi theo bên người.
Hắc Ảnh tuy tiến bộ chậm hơn bọn nó, nhưng được ở ngoài phò tá chủ nhân sẽ tiến bộ vững chắc hơn rất nhiều.
Cũng đúng, nhìn chủ nhân trải qua vô số trận chiến, tâm cảnh của Hắc Ảnh cũng không phải đám Nguyên Yêu Thú suốt ngày tu luyện này có thể so sánh.
Còn đối với Vũ Lôi Phong, chúng thú đã hoàn toàn thuần phục.
Có Khống Thú Thuật, sự thuần phục phát ra từ trong nội tâm nên dù Vũ Lôi Phong có yếu hơn chúng gấp mấy lần thì đối với bọn nó, hắn chính là sinh mạng, là chủ nhân chân chính.
Nơi hàng vạn Nguyên Yêu Thú quy tụ, cấm bất luận đệ tử Nghịch Phong Môn nào tiến đến gần, hiện tại lại có thanh âm con người không ngừng phát ra.
Mà thanh âm này nó lạ lắm…
Không thể nghe ra được đó là ngôn ngữ gì, nhưng mà vẫn có thể nhận ra đó là tiếng nhân loại.
À không…đôi lúc cũng có một số thanh âm nghe ra và có thể hiểu được, giống như:
– Á…chết thiếp!
– Cứu mạng a! Từ từ thôi!…Huynh…A…!
– Lôi Phong…! Đừng có đụng vào chỗ đó…! Thiếp….Á!
– Đáng ghét…Muội không chịu nổi đâu…Huynh nhẹ chút…Hừ hừ…!
Từng thanh âm không ngừng vang lên, chúng thú bất đắc dĩ nằm ở dưới đất cuộn tròn tĩnh tâm tu luyện, không dám để ý đến chủ nhân cùng bốn vị phu nhân đang lao lực trên ngọn cây được thiết kế thành một ngôi nhà nhỏ kia.
Trên giường, bốn thân ảnh mỹ lệ đang không ngừng uốn éo, ai cũng mê ly đón nhận tình yêu của nam nhân sau bao tháng ngày nhớ nhung.
Tận hưởng xúc cảm mà lâu rồi chưa được cảm nhận.
Không biết qua bao lâu, Vũ Lôi Phong giải trừ Thiên Ảnh Phân Thân, ba Vũ Lôi Phong khác liền hóa thành làn khói, chỉ còn lại mình hắn lao vào nằm giữa bốn vị lão và yêu dấu, cùng các nàng tận hưởng dư vị cuối cùng còn sót lại.
Linh Nhi mặt đỏ đến tận mang tai, nàng nói:
– Lần sau nếu mà có cùng lúc cũng không cho huynh dùng Thiên Ảnh Phân Thân nữa đâu! Ngại muốn chết!
Lưu Thiên Kim cũng hờn dỗi:
– Đúng đó, cảm giác nó lạ lắm, tuy những phân thân đó cũng là huynh, nhưng chúng ta không cảm thấy tự nhiên được.
Hồ Điệp Y cũng đồng tình gật đầu, chỉ có Trần Lệ đã sớm xấu hổ đến mức chui tọt vào chăn, các tỷ muội đã thấy hết thân thể mình, còn có biểu cảm của mình nữa, điều này làm nàng xấu hổ không thôi.
Vũ Lôi Phong cười ha hả, ôm lấy các nàng.
Im lặng bao trùm lần nữa, nhưng lần này thì khác, chỉ cần họ bên nhau là đủ rồi, không cần lời thừa nào, bởi vì trong lòng bọn họ đều đã có quyết định của riêng mình, chỉ sợ sau lần đoàn tụ này là một khởi đầu mới, khó khăn gian khổ nghìn trùng.
Vũ Lôi Phong cũng sớm cảm thấy chúng nữ có điều muốn nói, hắn cũng không có hỏi nhiều, bản thân ở chung với chúng nữ đã lâu, các nàng suy nghĩ gì hắn cũng có thể đoán được đôi chút.
Cùng nhau im lặng hồi lâu, mặt trời rốt cuộc ló dạng, từng tia nắng đầu tiên báo hiệu một đêm đã qua.
Nơi Vũ Lôi Phong cùng chúng nữ lại là khu vực cao nhất Thiên Mệnh Không Gian, họ là những người đầu tiên được thưởng thức bình minh tươi đẹp.
Trần Lệ váy đỏ yêu kiều đi ra ban công, nàng duỗi duỗi lưng mỏi, khoan khoái hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thẳng vào mắt Vũ Lôi Phong, quanh người phát ra một khí thế vô hình, trong ánh mắt trong veo sáng người ấy hừng hực ý chí quyết tâm.
– Lôi Phong! Thiếp đã nghĩ kỹ rồi, lần này thiếp muốn tự mình đi lịch lãm một phen, huynh có thể giúp thiếp dịch dung không? Thiếp không muốn chỉ là cái bóng của chàng nữa, thiếp muốn đuổi kịp chàng! Muốn toàn thể đại lục biết đến cái danh xưng Bôn Lôi Tiên Tử – Trần Lệ!
Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hồ Điệp Y dường như cũng có cùng một suy nghĩ đó, các nàng cùng lúc đứng dậy.
Linh Nhi trưng ra vẻ mặt kiên quyết nhất từ trước đến giờ:
– Lần huynh bị Phong Vân Môn ám sát, ta cùng Thiên Kim tỷ chỉ có thể bất lực nhìn huynh gặp nguy hiểm mà không thể làm gì…
Lưu Thiên Kim nói tiếp
– Trong Thúy Hằng Đại Sâm Lâm, nhìn huynh bị vô số thế lực nhắm vào, bọn muội chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn, không thể cùng huynh chinh chiến nữa, cảm giác cùng huynh kề vai sát cánh khi ở Tứ Môn Tranh Tài, chúng ta muốn được lần nữa đạt được, rồi ta sẽ đuổi kịp huynh!
Hồ Điệp Y cũng bừng bừng quyết tâm:
– Đúng vậy! Tại Đại Hội Thập Đại Cường Giả.
Chính là lúc chúng ta bất lực nhất.
Huynh đứng trên bờ vực sinh tử, bọn muội lại đứng trân trân nhìn ở một góc.
Chúng ta không cam lòng.!!!
Bốn nữ đồng thanh, quyết tâm dâng trào:
– Chúng ta muốn rời đi! Ngày trở về, chúng ta sẽ thuần thục kiếm pháp đến mức độ cao nhất! Kiếm Ý, Kiếm Tâm, Kiếm Vực! Chúng ta đều sẽ đạt được!
Vũ Lôi Phong mỉm cười, đứng dậy vỗ tay.
– Đã sớm biết các nàng sẽ không chịu ngồi yên! Được rồi! Phu quân đã rõ! Lát nữa sẽ dẫn các nàng đi bẩm báo với Phụ thân, cũng không thể cứ im lặng rời đi được!
– Ai thèm làm Phu nhân của ngươi? Phu quân cái quần què á!
– Tội của huynh còn chưa sửa xong đâu!
– Ha ha ha!
…