Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 292: Thiên Mệnh Không Gian 2
Đạo mệnh lệnh vừa được ban xuống, toàn bộ đệ tử liền cảm thấy trong đầu có một cấm chế vô hình, một cảm giác khó tả sinh ra, tựa như chỉ cần vi phạm lệnh cấm này thì linh hồn sẽ tột độ đau đớn, nếu vẫn cố chấp vi phạm, chắc chắn sẽ bị dày vò cho đến chết.
Chúng cường giả hạch tâm Nghịch Phong Môn cũng cảm nhận được, cho dù là thực lực đỉnh phong trên đại lục như họ nếu phạm phải điều cấm kỵ này cũng sẽ nhận lấy vô số quả đắng.
Ánh mắt có chút ngưng trọng và hồi hộp chờ mong, đám người Vũ Lôi Đình, Phong Lưu Ly, Đặng Vô Tâm và Hạ Mộng Vũ cùng toàn bộ đám người Vũ Lôi Vân bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Vũ Lôi Phong, chúng nữ cũng chỉ có Trần Lệ biết tác dụng thực sự của Thiên Mệnh Không Gian mà thôi, toàn bộ đều mù mịt.
Vũ Lôi Phong lúc này mới chính thức mở miệng, trịnh trọng nói.
– Ta thực ra có một vị sư phụ, tên nàng là Tiểu Na!
– Tiểu Na?
Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ tròn mắt nhìn qua.
Vũ Lôi Vân, Vân Thủy Tiên, Vũ Lôi Uy, Vũ Lôi Danh cùng toàn bộ cao tầng Phong Lôi Môn ngày ấy cũng trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì trong trí nhớ của họ, Vũ Lôi Phong từ khi bắt đầu tu luyện cho đến bây giờ đều chưa từng bái qua một vị sư phụ nào, bởi vì cách tu luyện của hắn cũng không có ai trong Phong Lôi Môn có thể dạy được.
Người ta thì ngày đêm khoanh chân tu luyện, tiến bộ cũng không ra sao so với một kẻ suốt ngày chạy khắp nơi như hắn.
Chẳng bao giờ thấy Vũ Lôi Phong tu luyện nhưng tu vi thì cứ tăng lên như ngồi tên lửa.
Cho đến những người thân cận nhất của Vũ Lôi Phong như Linh Nhi, nàng có thể xem là như hình với bóng với hắn từ nhỏ, thế nhưng vẫn không hề phát giác ra điều kỳ lạ gì.
Và đùng một cái, từ một kẻ tư chất không có một chút gì, gọi là phế vật cũng không ngoa, trở mình thành một Vũ Lôi Phong tuyệt thế yêu nghiệt, mang trong mình tư chất LP, thủ đoạn vô số, trí lực vô song.
Vậy câu hỏi đặt ra là: Hắn bái sư khi nào? Sư phụ của hắn là ai? Và…Sư phụ của hắn đã dạy cho hắn khi nào mà sao trong Phong Lôi Môn chẳng có ai biết?
Như hiểu được thắc mắc của bọn họ, Vũ Lôi Phong cười cười:
– Gia Gia, Phụ Thân, Mẫu Thân, hai vị Ca Ca, còn có các nàng, xin lỗi vì đã giấu diếm mọi người bấy lâu nay.
Thực ra, tư chất của ta, Võ Thuật của ta, con đường tu luyện của ta và cả những thứ ta đem ra như Trường Hồng Kiếm, Phong Vũ Lôi Quạt các loại cũng đều là do sư phụ ta ban cho.
Vũ Lôi Phong đã suy nghĩ kỹ, Hệ Thống KOF không thể bại lộ, Tiểu Na đã sớm cảnh báo hắn, nếu như thông tin về hệ thống bị lộ ra ngoài thì cả Vũ Lôi Phong hắn và người được tiếp nhận thông tin của hệ thống sẽ bị xóa khỏi dòng thời gian của toàn bộ thế giới và các vị diện, cho dù có chuyển kiếp cũng không thể, xem như triệt để bốc hơi khỏi thiên địa.
Vậy nên, hắn sẽ không tiết lộ về Hệ Thống KOF cho mọi người, thế nhưng nếu không có một lý do chính đáng, Vũ Lôi Phong sẽ không thể giải thích vô số điều kỳ lạ xảy ra trên người hắn với mọi người được, hắn biết mọi người ai ai cũng vô cùng thắc mắc về những gì hắn lấy ra và biểu hiện ra từ trước đó đến giờ.
Cho dù là chúng nữ Linh Nhi, Lưu Thiên Kim cùng với Vũ Lôi Vân và Vân Thủy Tiên cũng không tránh khỏi tò mò a.
Và đem Tiểu Na ra thành một vị sư phụ chính là biện pháp tốt nhất, không có chút thiếu sót nào.
Tung tích và thân phận của Tiểu Na cũng chỉ có mình hắn biết.
Một cái bia đỡ đạn hoàn hảo.
– Sư phụ của con? Lôi Phong! Con bái sư khi nào?
Vũ Lôi Vân không nhịn được hỏi ngay, hắn hiểu rõ hơn ai hết việc Vũ Lôi Phong âm thầm bái sư là điều không thể.
Bởi từ khi hắn hiển lộ ra tư chất LP thì Vũ Lôi Vân hắn đã âm thầm ngày đêm theo dõi và bảo vệ con trai mình cũng như hộ pháp cho hắn tu luyện.
Hắn có thể thề rằng chưa từng thấy Vũ Lôi Phong cùng ai liên lạc với nhau, cũng không có thấy hắn tiếp nhận chỉ điểm hay gì cả, toàn bộ đều như thể hắn tự biên tự diễn ra.
Nhưng cũng chỉ có việc này mới có thể giải thích việc Vũ Lôi Phong liên tục làm mọi người kinh ngạc, liên tục mang ra những vật không thể tin nổi như thế.
Đầu óc Vũ Lôi Vân hoạt động hết công suất cũng không nghĩ ra vị sư phụ bí ẩn kia của Vũ Lôi Phong dạy hắn kiểu gì và khi nào, đầu hắn cũng muốn to bằng cái đấu luôn rồi.
Vũ Lôi Phong cũng hiểu mọi người nghi ngờ, nhưng không sao, bịa chuyện là nghề của hắn.
– Mọi người đừng nghĩ nhiều, sư phụ Tiểu Na cũng không có ở Đại Lục Thúy Hằng này, người là cường giả đến từ thế giới bên ngoài, nằm ngoài sự hiểu biết của chúng ta.
Đám đông lập tức đứng bật dậy.
– Cường giả bên ngoài? Ý con là… sư phụ của con là cường giả vượt qua Thần Hồn Cảnh, phá toái hư không ra bên ngoài sao?
Sắc mặt cả đám trắng bệch, không thể tin tưởng vào điều họ mới nghe được
Vũ Lôi Phong cũng không ngờ phản ứng của bọn họ lớn như vậy, hắn liền nói
– Cụ thể về tu vi của sư phụ ta cũng không biết, chỉ có điều người không có trực tiếp đến Đại Lục Thúy Hằng, chỉ thông qua truyền âm thi thoảng chỉ điểm cho ta mà thôi.
– Thì ra là thế…Khó trách…
Đến lúc này thì toàn bộ mọi người mới hiểu lý do tại sao tên này lại có thể tiến bộ một cách ảo ma như vậy.
Có một sư phụ như thế, muốn bình thường cũng khó.
– Tiếp tục, Thiên Mệnh Không Gian này chính là một trong những vật trân quý nhất mà sư phụ Tiểu Na ban cho.
Mọi người hẳn chỉ cảm thấy Linh Khí và Yêu Khí trong này gấp đôi bên ngoài, nhưng đây chỉ là lợi ích cực nhỏ trong sự bá đạo của nó mà thôi.
– Công năng chân chính của nó…chính là, không gian độc lập với bên ngoài, dù cho bên ngoài có tìm mọi cách để tiến vào hay là trong đây muốn đi ra, đều phải có sự đồng ý của ta.
Còn nếu không, căn bản không có cách nào liên hệ giữa hai nơi.
Thiên Mệnh Không Gian này có thể xem như một tiểu thế giới!
– Và do Thiên Mệnh Không Gian và Đại Lục Thúy Hằng không cùng một thế giới, các quy tắc của thiên địa cũng không giống nhau.
Và…thời gian cũng không trôi qua như nhau.
Về vấn đề này, hẳn là Lệ Nhi sẽ rõ ràng hơn ai hết.
Vũ Lôi Phong đưa mắt nhìn sang Trần Lệ mỉm cười ý bảo nàng nói tiếp.
Trần Lệ bước lên một bước, chắp tay khom người với các tiền bối sau đó kể lại mọi chuyện khi đến Thúy Hằng Đại Sâm Lâm ngày ấy.
Khi đó, Vũ Lôi Phong đưa nàng vào Thiên Mệnh Không Gian để nàng yên tĩnh luyện tập Bôn Lôi Kiếm Pháp, hắn ở ngoài đó một ngày, trong Thiên Mệnh Không Gian đã là mười ngày dài dằng dẵng.
– Thời gian…chênh lệch so với bên ngoài gấp 10 lần?
Vũ Lôi Đình, Phong Lưu Ly, Đặng Vô Tâm và Hạ Mộng Vũ không còn bình tĩnh được nữa, bọn họ vốn có chút tư thái tiền bối hiện tại cũng trở nên thất thố.
Thời gian chậm gấp 10 lần bên ngoài, đây đại biểu cho cái gì chứ? Ở trong này tu luyện mười ngày chỉ bằng bên ngoài tu luyện một ngày.
Mười năm bế quan trong đây, bên ngoài chỉ mới trôi qua một năm thời gian? Nếu tin tức này truyền ra ngoài, có thể nghĩ nó sẽ gây ra gió tanh mưa máu đến mức nào cơ chứ.
Vũ Lôi Phong bình thản đáp lại.
– Cũng không đúng.
Thời gian chênh lệch gấp 10 lần đã là chuyện trong quá khứ, khi ta đánh bại đại trưởng lão Phong Vân Môn của Bách Lý Gia, sư phụ đã thưởng cho ta một lần nâng cấp Thiên Mệnh Không Gian, hiện tại thời gian nơi đây đã chênh lệch gấp 20 lần bên ngoài.
– Hai…Hai mươi lần…!!!
Toàn bộ rơi vào im lặng, khiếp sợ đến tột độ.