Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu – Chương 27: Học Trò Mới – Lưu Thiên Kim
Ngày luyện tập đầu tiên đối với Lưu Thiên Kim vô cùng nhàm chán.
Vũ Lôi Phong trong ngày đầu chỉ cho Linh Nhi dạy Lưu Thiên Kim bộ Tấn cơ bản trong Võ Cổ Truyền mà thôi.
Mục đích của bộ Tấn chính là những tư thế đứng cơ bản, là cơ sở của tất cả đòn thế của Võ Cổ Truyền.
Luyện bộ Tấn đến thuần thục, thân thể sẽ trụ vô cùng vững vàng, có thể nói. Nếu hai người học võ cùng giống nhau về kinh nghiệm. Người đứng Tấn vững chắc hơn chắc chắn là người chiến thắng.
Cả ngày hôm nay, Linh Nhi chỉ dạy Lưu Thiên Kim bộ Tấn. Hết lần này lại đến lần khác, hai cô nàng đi Tấn cả buổi sáng đến tận chiều.
Vũ Lôi Phong móc Trường Hồng Kiếm ra, đây chính là thanh kiếm giá 1000 kim cương hắn mua từ hệ thống. Ở thông tin hắn nhận được từ Cửa Hàng thì Trường Hồng Kiếm này kết hợp vô cùng tốt với hệ Hỏa. Một thanh kiếm sinh ra để dung hợp cùng hỏa thuộc tính.
Thế nhưng Vũ Lôi Phong lại khác. Hắn mang Hệ Thống KOF cùng với Tiểu Na. Chỉ cần mua Kỹ Năng trong cửa hàng là hắn sẽ thi triển ra được bất kỳ thuộc tính nào. Hệ thống tăng sao chỉ khiến Nguyên Lực trong người hắn thêm cường hãn, là nguồn gốc giúp hắn thi triển kỹ năng mà thôi.
Giống như Mana trong các game Moba ở Trái Đất, Nguyên Lực đối với Vũ Lôi Phong giống như mana vậy. Nếu Nguyên Lực cạn kiệt hắn cũng không thể dùng kỹ năng mua được từ hệ thống.
Cầm Trường Hồng Kiếm trong tay. Đây là một thanh kiếm khá dài. Vỏ kiếm cùng chuôi kiếm vô cùng tinh xảo.
– Trường Hồng Kiếm!
Vũ Lôi Phong không nhịn được mà rút Trường Hồng Kiếm ra khỏi vỏ.
Linh Nhi, cùng với Lưu Thiên Kim đang luyện tập bộ Tấn phía xa xa cũng nhìn sang.
Chỉ thấy khi Vũ Lôi Phong rút thanh kiếm kia ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng trắng đỏ vô cùng chói mắt.
Ba người nhìn thật kĩ lưỡi kiếm, Lưỡi dài 70 cm, vô cùng sắc bén, giữa có một đường vân đỏ máu kéo thẳng đến gần mũi kiếm.
Ngẩn ngơ một lúc, Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim không nhịn được mà tiến đến.
– Hảo kiếm, thật đẹp. Chỉ nhìn thôi cũng thấy sự sắc bén của nó. Mũi kiếm cũng đầy ưu mỹ.
Lưu Thiên Kim đánh giá một hồi. Cả đời nàng nhìn thấy không ít bảo kiếm nhưng còn chưa thấy bảo kiếm nào ưu mỹ sắc bén như vậy.
Đây là thanh Trường Hồng Kiếm trong Thất Kiếm Anh Hùng, bảo kiếm của Hồng Miêu – nhân vật chính trong phim. Vũ Lôi Phong mua nó vì nó có thể Hợp Bích với 6 thanh kiếm khác.
Vũ Lôi Phong dự định sau này tích đủ 100 kim cương sẽ mua cho Linh Nhi một thanh Băng Phách Kiếm.
– Lôi Phong huynh, đây là Nguyên Linh Khí mấy sao vậy. Muội không thể nhìn ra.
Vũ Lôi Phong mỉm cười
– Đây cơ bản không phải Nguyên Linh Khí, chỉ là một thanh kiếm do ta làm ra mà thôi.
Nói xong, Vũ Lôi Phong đưa Nguyên Lực vào Trường Hồng Kiếm, lập tức thanh kiếm phát ra ánh sáng đỏ cam chói mắt.
Không dùng bất cứ kỹ năng nào. Vì muốn thì Vũ Lôi Phong vẫn chưa mua được. nên hắn chỉ có thể tùy tiện chém một cái mà thôi.
Theo một kiếm xuất ra, Trường Hồng Kiếm bắn ra ánh sáng chói mắt. Một luồng sáng đỏ cam bay mạnh về phía trước. Trong lúc bay đi kéo theo gió lốc rít gào. Kiếm khí bay xuyên qua một gốc cây trong sân rộng sau đó mới biến mất.
Yên tĩnh, không có gì xảy ra.
Cái cây kia cũng không thấy rung chuyển một chút.
Ngẩn ngơ một lúc, ba người cũng không quá để ý, chỉ là một nhát chém tùy tiện của Vũ Lôi Phong mà thôi. Vũ Lôi Phong cũng không có thất vọng. Hắn còn chưa mua được Trường Hồng Kiếm Pháp nên chưa thi triển được các kỹ năng của nó.
Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim ngắm nghía thanh kiếm một lúc rồi mới cùng nhau luyện Tấn. Không ai chú ý, nơi nhát chém Vũ Lôi Phong đi qua đã từ từ xuất hiện vết nhựa cây chảy ra.
…
Xế chiều, Vũ Lôi Phong mới hỏi Lưu Thiên Kim.
– Thiên Kim, nàng thi triển Quy Tấn xem nào.
Lưu Thiên Kim liền chắp hai tay trước mặt. Hai chân rộng bằng vai. Nàng liền chuyển trọng tâm. Hai chân xuống Trung Bình Tấn sau đó bước chéo chân sang một bên, tạo thành một góc đứng hoàn mỹ.
– Tốt, đứng yên đó. Không được dùng Nguyên Lực gia thân.
Nói xong, Vũ Lôi Phong tiến lại. Dùng lực tay không như người bình thường. Đẩy Lưu Thiên Kim một cái.
Lưu Thiên Kim vẫn đứng vững như bàn thạch.
– Linh Nhi, Thiên Kim cô nương. Hai người nghe cho kỹ. Quy Tấn mô phỏng tư thế của một con rùa. Tuy nó chậm chạp nhưng lại vô cùng vững vàng, phòng thủ vô song.
Vũ Lôi Phong lại tiếp tục dùng lực lượng Nhất Tú đỉnh phong đẩy Lưu Thiên Kim một cái. Lưu Thiên Kim trong tình huống không hề dùng Nguyên Lực nhưng cơ thể cũng chỉ rung nhẹ một cái.
– Thấy không. Nhất Tú đỉnh phong cũng chỉ có thể làm nàng chao đảo một chút.
Lưu Thiên Kim trong lòng khiếp sợ. Nàng không hề dùng một chút Nguyên Lực nào. Thế nhưng cú đẩy của Nhất Tú đỉnh phong không phải yếu. Vậy mà cơ thể vẫn giữ được trọng tâm.
Linh Nhi cũng chưa được Vũ Lôi Phong nói quá nhiều về Võ Thuật, chỉ làm theo Vũ Lôi Phong mà thôi. Hiện tại nàng cũng đã rõ ràng hơn về Võ Thuật.
– Chớ có xem thường bộ Tấn. Ta biết cả ngày hôm nay nàng rất nhàm chán khi luyện đi luyện lại một vài động tác, nhưng hãy nhớ. Muốn xây tháp cao, nền móng phải vững chắc.
– Hiện tại. Trong vòng một tuần. Buổi sáng, nàng và Linh Nhi cùng nhau ôn luyện bộ Tấn. Chiều mang theo thứ này chạy vòng quanh Phong Lôi Môn cùng ta và Linh Nhi. Tối cùng chúng ta luyện Mạ. Về phần Mạ là gì tối nay nàng sẽ biết.
Vũ Lôi Phong chắp tay ra dáng một sư phụ vỹ đại mà nói. Nhìn bộ dạng này khiến Linh Nhi nín cười không thôi. Nhưng trong mắt Lưu Thiên Kim lại trở thành một vị sư phụ uy phong.
– Bây giờ ta cho nàng thứ này.
Vũ Lôi Phong lấy ra một vài thứ. Một đôi giày Bata, một đôi đai ống quyển, một đôi găng cổ tay màu tím. Đưa cho Lưu Thiên Kim.
– Hiện tại nàng mang theo những thứ này. Chúng nặng mỗi thứ 5 cân. Trừ lúc đi tắm, còn lại không được rời thân. Không được dùng Nguyên Lực để cường hóa. Phải dùng chính sức của mình.
Lưu Thiên Kim không nói gì lập tức mang vào. Cảm giác nặng nề khiến cho Lưu Thiên Kim không thoải mái.
– Lôi Phong, em đói bụng.
Linh Nhi nắm tay áo Vũ Lôi Phong kéo kéo. Nàng trưng ra bộ mặt dễ thương đòi ăn.
Vũ Lôi Phong mỉm cười, cùng với Linh Nhi đi vào đình viện nấu cơm. Lưu Thiên Kim cũng chạy theo nói.
– Lôi Phong huynh, muội cũng đói.
Vũ Lôi Phong lắc đầu chào thua. Ánh mắt của nữ nhân là thứ khó phòng bị nhất. Một khi nữ nhân trưng ra ánh mắt cầu xin thì Nam nhân chỉ có thể cam bái hạ phong.
Mang theo Lưu Thiên Kim vào nhà. Vũ Lôi Phong cùng Linh Nhi cùng nhau làm thức ăn, hai người vừa làm vừa phát cơm tró, à nhầm, vừa nói cười vui vẻ. Lưu Thiên Kim đứng nhìn cắn chặt đôi môi. Nàng liền đến bên Linh Nhi nói.
– Linh Nhi, để ta cắt cái này cho.
Linh Nhi đang định cắt cà rốt thành từng miếng để làm món bò kho mới lạ của Vũ Lôi Phong. Thấy Lưu Thiên Kim muốn làm. Nàng ngạc nhiên hỏi.
– Thiên Kim tỷ, người có biết làm không đó?
– Thiên Kim cô nương, cô từ nhỏ là tiểu thư có người hầu kẻ hạ, có thực sự biết làm bếp không?
Vũ Lôi Phong cũng tò mò hỏi. Tiểu thư vào bếp. Thực sự sẽ có tai vạ.
– Không phải chỉ là cắt mỏng thôi sao. Ta làm được
Lưu Thiên Kim liền cầm lấy con dao. Tay trái cầm củ cà rốt, bắt đầu lóng ngóng cắt.
Một lúc sau, có một số vật thể không xác định xuất hiện trước mặt Vũ Lôi Phong và Linh Nhi. Những miếng cà rốt có to có nhỏ, có tròn có méo. Có cái còn lớn gấp mấy lần một miếng thịt.
Vũ Lôi Phong cùng Linh Nhi ôm bụng cười, Lưu Thiên Kim tay nắm góc áo cúi mặt xấu hổ.
Vũ Lôi Phong liền ngồi trước mặt Lưu Thiên Kim. Lấy một củ cà rốt mới, tay cầm dao cắt từng miếng cà rốt không dày không mỏng, từng nhát dao đều dứt khoát.
– Phải căn cho miếng cà rốt đều như vậy mới mau chín, thế này. Thế này….
Lưu Thiên Kim ngạc nhiên nhìn Vũ Lôi Phong. Tên này giỏi đến vậy sao. Hầu như không có thứ gì có thể làm khó hắn.
– Thiên Kim cô nương, nàng cũng phải tập làm những thứ này đi. Sau này về làm dâu mới được.
Lưu Thiên Kim đỏ mặt. Tim đập liên hồi.
Một lát sau, dưới sự chứng kiến của Lưu Thiên Kim, Vũ Lôi Phong đã làm xong một nồi Bò Kho chấm bánh mỳ lớn. Mùi thơm bốc lên khiến cho Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim thèm nhỏ dãi nhưng phải nhịn xuống.
…
Ngoài sân rộng
Ăn một miếng bánh mì bò kho. Lưu Thiên Kim cùng Linh Nhi thích mê mệt, hai nàng ăn lấy ăn để.
– Thật ngon quá. Ta chưa từng thấy qua món này. Không ngờ lại ngon như vậy.
Lưu Thiên Kim ăn một miếng bò, nàng khen.
Linh Nhi nói
– Thiên Kim tỷ, Lôi Phong chàng còn biết rất nhiều món lạ nhưng vô cùng ngon. Đây chỉ là một trong số chúng thôi.
– Thật sao? Vậy từ nay muội sẽ đến đây ăn mãi luôn. Tiền ăn muội sẽ trả đầy đủ. Có được không Lôi Phong huynh.
Lưu Thiên Kim nhìn Vũ Lôi Phong, ánh mắt long lanh chớp chớp khiến tim hắn đập mạnh. Liền hắng giọng nói.
– E hèm, được rồi. Nhưng muốn ăn thì phải làm. Nàng phải cùng Linh Nhi đi chợ.
Vũ Lôi Phong muốn Lưu Thiên Kim đi theo bảo vệ Linh Nhi. Dù sao một tiểu cô nương đi ra ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm. Việc cùng nữ nhân đi chợ có thể nói là địa ngục trần gian. Hắn luôn phải dẫn Linh Nhi theo đến phát chán. Nay có Lưu Thiên Kim hắn sẽ đỡ phiền toái. Hai nữ nhân đi chợ với nhau sẽ tốt hơn.
– Lôi Phong huynh, giờ ta cũng đã ăn ở đây rồi. Cũng trở thành Võ Sinh của Môn phái. Huynh không nên mãi gọi ta là Thiên Kim cô nương chứ.
– Gọi là Thiên Kim được rồi.
Lưu Thiên Kim ấp úng nói.
– Nếu nàng không ngại thì không có vấn đề.
Vũ Lôi Phong không quá phản đối. Sau này ngày nào cũng gặp, hắn cũng không nên quá khách sáo với Lưu Thiên Kim mới tốt.
Ba người dần dần thân thiết hơn. Họ cười nói vui vẻ thưởng thức bữa ăn. Vũ Lôi Vân và Vân Thủy Tiên đứng xa xa mỉm cười rồi mới rời đi.
– Thủy Tiên, xem ra nàng không chỉ có một nàng dâu a.
Vũ Lôi Vân như cười như không nói với Vân Thủy Tiên.
– Chàng đó, chàng năm xưa cũng không ít người ái mộ.
– Chuyện người trẻ tuổi. Chúng ta không nên quản nhiều. Bất quá Lưu Thiên Kim là một cô gái tốt. Thiên phú tư chất SR, tương lai sáng lạng a.
Vũ Lôi Vân lại trầm ngâm.
– Bất quá, ta lại càng hứng thú với Võ Thuật mà Lôi Phong nghĩ ra. Còn có thanh kiếm kia, thật sự bất phàm.
Mà khi Vân Thủy Tiên cùng Vũ Lôi Vân rời đi, họ cũng không thể chứng kiến một điều vô cùng rung động.
…
Vũ Lôi Phong móc ra ba chai number one, lấy đá rót vào ba cốc cho Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim thử. Sau khi uống xong, hai nàng vô cùng thích vị của nó. Lại còn tạo cảm giác khỏe khoắn trong lúc mệt.
Bỗng có một cơn gió khá mạnh thổi qua. Mọi chuyện đều rất bình thường cho đến khi …
Rầm!
Một cái cây bỗng dưng đổ ngang ra đất.
– Quái lạ, gió nhẹ như vậy mà đổ được cái cây to như vậy?
Linh Nhi liền thắc mắc.
Mọi người ra xem thì phát hiện cái cậy này cơ bản không phải gió thổi gãy mà là.
– Bị… Bị chặt?
Linh Nhi kinh ngạc hỏi.
– Không phải. Nó bị thứ gì chém đứt. Nhìn xem, vết cắt vô cùng ngọt, không một chút vết nhô. Mặt cắt bóng loáng như một tấm thớt.
Vũ Lôi Phong đánh giá cái cây.
Lưu Thiên Kim hỏi
– Là ai lại chém một nhát mạnh mà sắc như vậy? À. Khoan đã!
– Chuyện gì?
Vũ Lôi Phong cùng Linh Nhi đồng thanh hỏi.
Lưu Thiên Kim hít sâu một hơi, nhìn Vũ Lôi Phong nói.
– Đây là cái cây lúc nãy huynh tùy tiện chém một nhát. Chỗ bị cắt chính là chỗ kiếm khí bay xuyên qua.
Vũ Lôi Phong lúc này mới nhớ ra.
– Đưởng kiếm sắc đến mức cái cây dù bị chặt đứt vẫn đứng sừng sững cả buổi. Vì cơn gió kia nên mới đổ. Thanh kiếm kia huynh tự làm sao. Thật kinh khủng.
Lưu Thiên Kim lại nói. Trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Hết chương 27…