Ta Là Pokemon (Pokemon - Đấu La)

Chương 41: Lựa chọn


Đọc truyện Ta Là Pokemon (Pokemon – Đấu La) – Chương 41: Lựa chọn

Trong đêm tối, bốn người hai thú lặng lẽ di chuyển trong màn đêm để làm mục đích không mấy sáng sủa chút nào. Chỉ là kế hoạch luôn có biến, khi họ sắp ra tới học viện thì bị người chặn. Thiếu nữ thân hình thon dài, quần nâu ôm sát đùi với áo trắng cùng mái tóc bím thành đuôi bọ cạp, nhìn khiến người ta đều nghĩ tới cô em gái hàng xóm. Một đôi mắt đen nháy mở to mang theo vài tia nghi hoặc, trừng lên nhìn mấy người Đường Tam.

“Các ngươi lén lén lút lút muốn đi đâu thế? Mập mạp, sao mặt của ngươi lại sưng lên thế? Bị ai đánh?” Tiểu Vũ tiến lên vài bước, nương theo ánh trăng thấy rõ thương thế trên khuôn mặt của Mã Hồng Tuấn, nhất thời nhảy dựng lên một cách đầy căm phẫn

“Ai lại độc ác đem ngươi đánh thành ra nông nỗi này? Đới lão đại, không phải là ngươi đấy chứ?” Nàng trừng mắt nhìn con hổ trắng.

Đới Mộc Bạch bĩu môi “Ta làm sao ra tay ác độc với huynh đệ của mình như vậy chứ?! Mập mạp hắn cùng người khác tranh gái nên bị đánh. Chúng ta đang chuẩn bị đi tìm cho hắn một cái công đạo”

Nghe vậy, Tiểu Vũ nổi nóng cộng thêm nàng tính tình e thiên hạ bất loạn, lúc mới vào học viện, nàng với tên béo có chút thành kiến, nhưng trải qua nhiều ngày mọi người chiếu cố lẫn nhau vượt qua giai đoạn huấn luyện ma quỷ, thành kiến đã sớm biến mất.

“Ngũ muội, ngươi thật sự quá tốt. Hay là… để ta lấy thân báo đáp, được không?”

Mắt thấy Tiểu Vũ chẳng nhưng không ngăn cản mọi người đi trả thù, ngược lại còn đòi gia nhập. Mã Hồng Tuấn nhất thời rất cảm động, buồn bực trong lòng cũng tiêu đi vài phần, câu cuối cùng lại lộ rõ bản tính hèn mọn bỉ ổi của mình. Bạch Li ngồi trên vai Đường Tam liếc nhìn tên mập Họa từ miệng mà ra a (=-=)

“Ngươi lấy thân báo đáp ai?”

Đường Tam nhìn Mập mạp, âm thanh có chút quái dị. Bạch Li thì rùng mình, cô cảm giác có khí lạnh phát ra a.

Mập mạp nhìn Đường Tam một cái, vội cười hắc hắc “Coi như ta chưa nói gì, Tam ca, chúng ta mau đi đi!”


Lúc này trước mắt năm người hai thú là một dãy nhà một tầng. Chỗ này là một khu hẻo lánh bên trong Tác Thác thành. Dãy nhà trước mắt cao chỉ khoảng ba thước, nhìn qua thấy không ít chỗ bị tổn hại, trên cửa treo vài cái đèn lồng màu hồng phấn, dưới đèn lồng có mấy người phụ nữ trung niên trang điểm loè loẹt, rõ ràng là phong trần nữ tử không còn nhỏ tuổi chút nào, đang hướng người đi đường mời chào.

Áo Tư Tạp khóe miệng giật giật “Khó trách người người luôn nói, ổ cỏ cũng có kim phượng hoàng, cái này thật đúng là cái ổ cỏ a!”

Bạch Li, Đường Tam cùng Tiểu Vũ lần đầu đến phố đèn đỏ thế này nên chỉ tò mò nhìn quanh, nhưng khi Bạch Li thấy tuổi tác của mấy vị nữ tử… Ánh mắt cô nhìn Mã Hồng Tuấn trở nên quái dị lên Tên Phượng béo này thích nữ nhân lớn tuổi sao? (=_=) khó trách cô quái dị nhìn Mã Hồng Tuấn, vì nữ tử nơi này nhìn không trẻ trung gì mấy, toàn thuộc hàng thể loại bác gái không a! Cộng thêm trang điểm lòe loẹt, nhìn quá đau mắt (=_=)

Khóe mắt cô giật giật, cô hơi ngờ ngợ với nhân phẩm của tên béo này rồi. Lúc này đây giọng nói lãnh trầm nhập vào tai cô “Đừng nhìn” Bạch Li chớp chớp mắt (°-°) nhìn xuống thấy Dạ Lãnh Thiên đang nhìn lên cô với đôi mắt vàng lạnh.

“Nhìn bẩn mắt” Nghe hắn nói vậy, cô thật muốn ôm bụng cười ha ha, cô cười cười nhìn hắn rồi gật đầu.

Đới Mộc Bạch tức giận trừng mắt nhìn Phượng béo “Sau này ra ngoài, đừng nói với ai là ta quen ngươi. Mặc dù biết ngươi không kén cá chọn canh, nhưng lại không nghĩ tới ngươi có gan tới những nơi như thế này. Loại địa phương rác rưởi này mà ngươi cũng có thể đến, những kim phượng hoàng này so về tuổi cũng đủ để làm a di ngươi đó!”

Mập mạp có chút thẹn quá hoá giận “Đới lão đại, ngươi không cần phải khinh ta quá mức như thế! Làm chính sự trước đã, các ngươi chờ ở đây để ta đi hỏi xem tên hỗn đản đó đã đi chưa” Vừa nói xong, mập mạp bước nhanh về hướng Thảo oa.

May mắn là mục tiêu nhiệm vụ chưa rời đi, chỉ là đang tính tiền chuẩn bị rời đi thôi. Mã Hồng Tuấn hớn hở báo lại cho nhóm để các điệp viên chuẩn bị nhiệm vụ phục kích đối tượng.


“Các huynh đệ, lần này giúp ta báo thù thành công, quay lại học viện, ta mời mọi người một bữa thật ngon”

Đới Mộc Bạch khoát tay “Không cần nhiều lời, ngươi mời chúng ta cũng không dám đi, với sở thích này của ngươi, quên đi” Thật sự, cả đám đều bị thẩm mĩ của tên này chọc sợ rồi (==)

Đang nói chuyện thì từ trong tối bọn họ đều thấy mục tiêu cần xử lý bước ra từ thảo ao. Mã Hồng Tuấn thì nghiến răng nghiến lợi, đám còn lại thì quan sát đối tượng xử lý. Đối tượng là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, da tay đen xì, cao khoảng một thước sáu. Trên mặt lộ nụ cười dâm dật vài phần thoả mãn, trên tay phải có băng bó, hạ thân mặc một cái quần rộng có nhiều mảnh vá, hai chân đi giày làm bằng vải gai, bước về phía ngã tư đường, vừa đi vừa huýt sáo.

Bạch Li nhìn đen mặt, theo cách mô tả của cô thì hạng người này thuộc tầng lớp biến thái kinh tởm của xã hội. Cần thiết thanh tẩy loại trừ, tránh gây ô uế.

“Lên chưa?” Mập mạp hai tay đập vào nhau thành tiếng động bốp bốp

“Đợi một chút” Tiểu Vũ một tay nắm lấy bả vai của Mã Hồng Tuấn, tay kia đem bím tóc trước người vẫy ra đằng sau, trên mặt nở một nụ cười thuần lương vô hại. Vừa thấy nụ cười thiên thần đó, Bạch Li có loại xúc động muốn trốn. Mà cô hơi chần chờ vì nạn nhân không phải là cô a… cô nên trốn hay ở lại xem diễn miễn phí đâu???

“Mọi ngươi đợi chút xem ta ra tay”

Vừa nói, Tiểu Vũ bước vài bước nhỏ hướng tới gã đại thúc hèn mọn Bất Nhạc đi đến.

“Tiểu Vũ muốn làm gì thế?” Mã Hồng Tuấn có chút nghi hoặc nhìn về phía Đường Tam với Bạch Li. Ai cũng biết hai tên này hiểu rõ nàng nhất.


Đường Tam vỗ vỗ lên trán mình, có chút bất đắc dĩ “Ngươi cứ chờ xem rồi sẽ biết” Bạch Li gật gù, sắp được xem màn diễn Bát Đoạn Quật rồi.

Sự việc kế tiếp rất dễ hiểu, Tiểu Vũ tỷ dùng mỹ nhân kế, dựng nên hình ảnh thiếu nữ ngây thơ không biết việc đời khiến cho tên bỉ ổi Bất Nhạc tự động đưa nàng đến nơi hẻo lánh. Bạch Li cùng Đường Tam đã quá quen hình ảnh này rồi, cô thực không quá đồng ý với việc chị làm mồi dụ này nhưng ai cản tỷ nổi đâu? (°_°) có điều bây giờ có ba vị khán giả trợn mắt hốc mồm đâu. Đây có thật là Tiểu Vũ? Người thường đương bọn họ như bao cát để đánh a?!

Áo Tư Tạp dùng hết sức dụi dụi mắt, ôm lấy Đường Tam đang đứng bên cạnh.

“Tiểu Tam, đây có thật là Tiểu Vũ nhà chúng ta không? Không phải người khác giả mạo a?!”

Đường Tam nói có chút quái dị “Lúc trước tại Nặc Đinh học viện, có vài nữ hài tử bị một tên đại thúc lạ mặt khi dễ, Tiểu Vũ cũng dùng chiêu này, đem người kia lừa gạt đến một địa phương tối tăm, sau đó xài Bát Đoạn Quật”

Thấy cả bọn tò mò nhìn hắn, Đường Tam bèn giải thích, đồng thời trong mắt hắn toát ra một tia sợ hãi “Quật pháp là một trong những loại nhu kỹ cuồng bạo nhất của Tiểu Vũ, trong đó bao gồm cả Bát Đoạn Quật. Chỉ cần xuất ra một chút quật pháp cơ hồ đối phương không thể phản kháng được. Đó mới chính là thực lực chân chính của Tiểu Vũ, cho nên, ngàn vạn lần không nên đến gần người nàng. Ta xem cái gã hèn mọi đại thúc Bất Nhạc này, sợ rằng đã sử dụng hết may mắn của mình rồi. Chúng ta cũng đi tới đó đi, đề phòng phát sinh việc ngoài ý muốn.”

Kết quả là vừa mới giải thích xong, quay đầu nhìn lại thấy chị đang tử hình tên đại thúc biến thái. Thấy tên này mặc kệ chị muốn đánh sao thì đánh, bị đá bay lên trời như một cái bao rác không chút kháng cự, khả năng là bị Tiểu Vũ dùng đệ nhị hồn kỹ Mị Hoặc rồi. Chưa kể cộng thêm Thuấn Di với Bát Đoạn Quật, cô dám cá là tên này hiện giờ đầu óc toàn thấy sao trời thôi (=v=)

…Ngay khi thân thể Bất Nhạc bay lên đến điểm cao nhất, Tiểu Vũ đuổi kịp đến nơi, hai tay nắm lấy hông Bất Nhạc, Yêu cung lại được phát động, cái eo thon nhỏ tựa như bị bẻ gãy mang theo thân thể Bất Nhạc trong nháy mắt xoay tròn về phía sau. Lúc này Bất Nhạc vẫn bị vây trong kỹ năng Mị Hoặc của Tiểu Vũ, ngoại trừ cảm giác trời rung đất chuyển, hắn vẫn không làm được gì. Tiểu Vũ tỷ sau khi tóm lấy quần áo bên hông hắn, ngay giữa không trung xoay tròn hai vòng, đến khi bắt đầu rơi trở lại mặt đất. Lại dùng Yêu Cung cấp tốc xoay tròn mang theo thân thể Bất Nhạc tạo ra một tiếng rít kinh tâm động phách nện thẳng xuống mặt đất. Nhìn thi thể dưới đất nằm bất động, Bạch Li nuốt nước bọt nhưng mọi việc vẫn còn tiếp diễn bởi vì Tiểu Vũ chỉ mới quật bốn lần thôi.

Oanh! Crack! Bốp! Oanh! Oanh!

Nhìn cái thi thể máu me tùm lum không ra hình dáng bị nện xuống đất trong một tư thế cực kỳ quái dị, cả người co quắp, không còn một chút động tác nào khác. Bạch Li rùng mình (0□0) Tiểu Vũ tỷ uy vũ!


Mã Hồng Tuấn nhìn Tiểu Vũ còn đang có chút thở hổn hển hạ xuống cách hắn không xa, nuốt nước bọt hỏi “Tiểu Vũ, không phải ngươi giết hắn rồi đấy chứ?”

Tiểu Vũ khinh thường liếc mắt nhìn thân thể co quắp của Bất Nhạc “Giết hắn chỉ làm ô uế tay của ta. Ta có phân lượng chừa hắn một hơi không chết được, ba tháng sau hắn chưa chắc dậy khỏi giường”

Cuối cùng vở kịch kết thúc bằng một tiếng thét kinh hãi không giống người thường, Mã Hồng Tuấn trực tiếp khiến cho tên Bất Nhạc này biến thành thái giám. Hắn không dùng cách thông thường, mà là trực tiếp thiêu… Tên phượng hoàng này cũng thật đáng sợ (=,=)

Nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên Bạch Li nghe thấy tiếng hệ thống thông báo.

[Đã đến thời điểm có thể tiến hóa, cô có muốn tiến hóa không?]

Hả? (O_o) Hệ thống vừa nói gì đấy?

[Đã đến thời điểm có thể tiến hóa, cô có muốn tiến hóa không?] Hệ thống rất có kiên nhẫn mà lặp lại cùng bổ một câu [Đừng lo, không tốn điểm đổi]

… Câu cuối cùng hình như đâu có liên quan gì đâu? Hệ thống biết giỡn từ khi nào?

Hahahaha! Cuối cùng sắp đến lúc Bạch Li tiến hóa rồi. (>v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.